Nại Nam Hy căng mắt nhìn màn hình máy tính, tập trung cao độ nhiên cứu hồ sơ vụ án của ba năm trước.
Luật sư Chương Huân Điền đã đưa ra chứng cứ xác thực buộc tội Lương Thanh Hàng, đó là cuốn băng ghi hình của máy quay giám sát khu vực hầm để xe của chung cư D mà sở cảnh sát cung cấp.
Trước thời gian xảy ra vụ hoả hoạn vài giờ đồng hồ, máy quay an ninh đã ghi được hình ảnh Lương Thanh Hàng đang mang theo một can xăng tiến vào toà nhà từ phía hầm để xe. Một bằng chứng này thôi cũng đã đủ tống anh ta vào tù cho đến hết kiếp, nhưng những người sống trong chung cư đó lại cho biết, căn hộ đứng tên Lương Thanh Hàng từ trước đến nay chưa có từng có người đến ở.
Chương Huân Điền đã đặt vấn đề “ Tại sao một người thuê nhà nhưng không bao giờ ở, đến ngày xảy ra vụ án lại trùng hợp xuất hiện ở đó? Liệu có phải là kế hoạch đã được lên trong một thời gian dài?” Lương Thanh Hàng kiên quyết phủ nhận lời cáo buộc, anh ta nói việc mình xuất hiện ở đó hoàn toàn là do tình cờ, có một người đàn ông nhờ anh ta mang cái can đó vào và anh ta hoàn toàn không để ý đó là can xăng. Khi được hỏi lí do xuất hiện ở đó, anh ta lại im lặng.
Nại Nam Hy một tay chống cằm, một tay nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Tên điên đó đúng là hết thuốc chữa, chứng cứ rõ ràng đều hướng mũi nhọn về anh ta nhưng anh ta lại kiên quyết phủ nhận. Hoá ra anh ta không chỉ là một tên giết người biến thái bình thường mà còn là một tên giết người biến thái hèn nhát. Dám làm không dám chịu tội.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cô ghê tởm.
Nại Nam Hy nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm rồi, ngày mai cô còn phải tham gia phiên toà.
Gập máy tính lại, thu dọn bàn một chút, cô đi về phía phòng tắm đánh răng.
Con Sao Hoả ư ử quấn lấy chân cô làm nũng, cô dùng chân gạt nhẹ nó, cất giọng biến dạng do ngậm bàn chải răng.
- Ngoan, đi ngủ.
Sao Hoả vẫn kiên trì lao đến, những tiếng ư ử ngắt quãng vang lên rất tội nghiệp. Nại Nam Hy mỉm cười bất lực, miệng ngậm chặt cái bàn chải, một tay bế Sao Hoả lên. Cô vừa chải răng vừa dùng giọng ‘biến dị’ kia nói chuyện với nó.
- Sao vậy, con lại không chịu ngủ nhảy ra quấy mẹ.
- Gâu gâu.
Sao Hoả quẫy đuôi, thân mật rúc vào ngực Nam Hy. Cô cười cười nhìn nó.
- Đồ quỷ, đợi mẹ đánh răng xong chúng ta đi ngủ.
Con chó nhỏ mặt mày hớn hở ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Nại Nam Hy đặt Sao Hoả vào ổ của nó, cô ngồi xổm xuống kéo cái mềm mỏng làm từ vải cũ lên thân nó. Sao Hoả rúc rúc mõm vào lòng bàn tay cô mà rên rỉ.
- Sao Hoả, con thấy Nam Tư Thiên là người như thế nào?
- Ư ử….
Cô đang nhiên lại nghĩ đến Nam Tư Thiên. Mấy ngày qua bọn họ luôn dùng thái độ lạnh nhạt vô tình mà đối đãi nhau. Không còn cãi vã nữa, dù có gặp nhau trong thang máy, ngoài cửa hay ở cầu thang bộ thì cũng lướt qua nhau như những người không quen, tất cả biến thành một sự phớt lờ, im lặng đến rùng rợn. Nam Tư Thiên mà cô biết lại có một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thế sao? Hoá ra ba tháng không phải thời gian dài cho cô hiểu rõ một con người.
Cô đối với anh ta trước nay tuy có bất mãn nhưng không hề ghét bỏ, ngược lại còn nảy sinh một loại cảm giác thú vị. Mỗi lần cùng anh ta cãi vã là một lần cô thấy bản thân còn chút cố gắng vì cuộc sống của mình. Từ khi ba qua đời, cô chuyên tâm vào việc học hành, rồi tốt nghiệp, tìm việc làm, cô lại điên cuồng làm việc. Mạnh Huy nói cô chỉ biết làm việc, làm việc, làm việc điên cuồng đến mức quên luôn mình đang làm việc gì. Từ ngày anh chuyển đến, cô lại dành thời gian cùng anh tranh cãi, đối với anh nảy sinh một loại cảm giác ‘thù địch nhưng không ghét bỏ’.
Nại Nam Hy nhẹ nhàng vuốt ve đầu con Sao Hoả, chúc nó ngủ ngon rồi tự ném mình xuống giường, lấy gối trùm lên đầu.
----------------------------------------
Nam Tư Thiên đứng trên ban công uống rượu, anh rút một điếu thuốc định châm lửa hút nhưng bất giác nhìn sang ban công bên cạnh. Trên giá phơi có vài bộ quần áo vừa mới được treo lên, bay phất phơ trong hơi gió về đêm. Anh tắt lửa, đút điếu thuốc trở lại bao.
Màn đêm kéo dài bất tận như bao trùm lên toàn cảnh vật, mặt trăng xám bạc lơ lửng trên bầu trời đen nghịt, những tia sáng nhàn nhạt của trăng và đèn đường quyện trong hơi gió man mát, như hoà tan vào một mùa thu dịu dàng.
Thành phố về đêm ngủ ngoan ngoãn như một đứa trẻ, yên bình và ngây ngô.
Nam Tư Thiên nhấp một ngụm rượu, trầm tư nhìn ban công nhà Nại Nam Hy.
Cô hàng xóm này rốt cuộc là người như thế nào? Là một luật sư ngu xuẩn quá tin vào luật pháp và cái thiện nên bị những vết nhơ trong văn phòng công tố kia che mắt hay là, chính cô ấy, là một vết nhơ của công lí?
Suy nghĩ một lát, anh cười nửa miệng. Khẳng định là một cô gái ngu ngốc.
Mùi rượu thơm tho vương vất trong không trung nhuốm vị gió. Những vì sao lấp lánh phủ xuống đôi vai Nam Tư Thiên, rơi trên khoé môi hoàn mĩ của anh.
----------------------------------------
- Công tố viên Nại Nam Hy.
- Có.
Nại Nam Hy ngồi ở vị trí dành cho luật sư phản biện, bên cạnh còn có một cô thư kí.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa mềm mại bỏ trong chiếc quần vest màu xám, kết hợp với đôi giày mũi nhọn cao năm phân. Mái tóc kiểu bốp như thường ngày được ghim lại gọn gàng, khuôn mặt có một lớp trang điểm nhẹ nhàng vừa trẻ trung xinh đẹp lại điềm đạm chín chắn.
Thẩm phán Dương Úc là một người đàn ông trung tuổi, khuôn mặt ông ta rất ưa nhìn, mang một vẻ kiên trực đáng ngưỡng mộ. Dương Úc đập cây búa lên miếng gỗ.
- Phiên toà xét lại vụ án ngày 27 tháng năm năm 20xx vào ngày 19 tháng chín năm 20yy bắt đầu. Đưa bị cáo vào.
Hai viên cảnh sát mặc cảnh phục nghiêm chỉnh đưa một người đàn ông vào. Lương Thanh Hàng là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, ba bữa cơm tù một ngày trong ba năm không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh ta. Khuôn mặt điềm tĩnh toát lên một vẻ kiên định, một loại khí chất cao ngạo chứ không phải bộ dạng hèn nhát như cô tưởng tượng qua các tấm ảnh, cái cằm trơn bóng được chăm sóc quá cẩn thận so với một tù nhân. Dáng người cao lớn, tuy có chút gầy gò nhưng không hề xanh xao luồn trong bộ đồ nhà tù kẻ sọc đen trắng, càng làm tôn thêm cơ thể cao lớn của anh ta.
Lương Thanh Hàng đứng ở vị trí dành cho bị cáo.
- Mời công tố viên Nại Nam Hy bắt đầu trước.
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng, một trận rùng rợn càn quét qua tứ chi cô. Người ta nói quả không sai, Dương Úc chính là rất quái dị. Thông thường luôn là để luật sư biện hộ nói trước, nêu ra các bằng chứng hay lí do dẫn đến việc kháng án sau đó mới phản biện. Đằng này, thẩm phán Dương lại bảo một công tố viên bắt đầu trước. Thật quái lạ.
Sau một hồi im lặng, Nại Nam Hy vẫn đứng dậy bước về phía Lương Thanh Hàng.
- Anh Hàng, theo như ghi chép mà tôi đọc được về vụ án của anh cách đây ba năm, mọi chứng cứ đều buộc tội anh, hơn nữa đó lại là những chứng cứ rất xác thực. Anh tại sao còn muốn kháng án?
Lương Thanh Hàng chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt. Thì ra đây là Nại Nam Hy mà thằng nhóc kia nhắc đến. Không tồi, tuy hơi ngu ngốc một chút nhưng cũng được coi là đạt tiêu chuẩn, rất có mắt nhìn.
Anh ta nở một nụ cười nửa miệng.
- Tôi vô tội.
Nại Nam Hy thật không thể tiêu hoá nổi mấy câu này. Vô tội? Luật pháp lại có thể vu tội cho anh ta được hay sao?
Cô cười như không cười gằn mạnh từng tiếng.
- Anh vô tội? Vậy anh nói cho tôi biết, xem là anh vô tội như thế nào?
- Hôm đó là…
- Là vô tình đến chung cư D, tôi đã nghe qua. Nhưng cái sự ‘vô tình’ ấy phải chăng lại quá trùng hợp như vậy? Hả? Anh nói xem, anh như thế nào lại ở đó?
- Phản đối, thân chủ tôi sẽ trả lời câu hỏi đó sau.
Lâm Thành đứng bật dậy khỏi ghế.
- Bác bỏ, mời công tố viên tiếp tục.
Thẩm phán Dương Úc hai tay đan nhau đặt trên bàn, chăm chú theo dõi.
- Tôi đã nói….
Lương Thanh Hàng gần như muốn lao về phía trước túm lấy Nại Nam Hy rồi hét vào mặt cô, nhưng anh chưa kịp mở miệng nói thêm gì hay hành động gì đã nghe Nại Nam Hy nói tiếp.
- Anh kháng án? Kháng án cái gì? Luật pháp chúng tôi lại có thể vu tội cho anh sao? Anh Hàng, việc đã đến nước này rồi, chứng cứ rõ ràng, sự thật hơi bày, làm thằng đàn ông dám làm thì phải dám nhận. Anh không thấy lương tâm bị cắn rứt sao?
Nại Nam Hy mở miệng, câu chữ gãy gọn, liền mạch như đã được luyện tập hàng nghìn lần. Cô đứng trước những kẻ phạm tội luôn luôn toả sáng như vậy, luôn luôn có thể dùng lí luận bóp chết những kẻ đi ngược công lí.
Lương Thanh Hàng bị cô cướp lời, hoàn toàn á khẩu, mọi suy nghĩ trong đầu lập tức bị bão hoà, não bộ không còn khả năng tiếp tục truyền tải thông tin.
Nại Nam Hy đặt cuốn băng ghi hình năm đó lên chiếc bàn bên cạnh.
- Kháng án? Tôi không nghĩ vậy. Thưa toà, tôi đã hỏi xong.
Nại Nam Hy trở về chỗ ngồi của mình.
- Phiên toà kết thúc ở đây, ngày 25 tháng chín năm 20yy sẽ tiếp tục.
Luật sư Lâm Thành đang định tiến về phía trước chuẩn bị phần biện hộ của mình thì bị lời tuyên bố của thẩm phán Dương Úc làm cho bất động. Cả căn phòng nhốn nháo một lúc, hai viên cảnh sát khi nãy đi ra dẫn Lương Thanh Hàng trở về phòng tạm giam của toà án.
Nại Nam Hy thu dọn giấy tờ bỏ vào cặp rồi đi ra cửa.
Nam Tư Thiên đứng trong đám người, anh nổi bật hơn bất cứ ai. Đôi mắt chăm chú nhìn cô, một tia nhìn phức tạp vô cùng. Xung quanh ồ ào, còn vẻ ngoài của anh lại trầm lắng tách biệt.
Và họ lại lướt qua nhau. Lồng ngực Nại Nam Hy trong một khắc, có cái gì đó bị nghẹn lại.
-----------------------------------------------
Nại Nam Hy ngồi trên sô pha, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Con Sao Hoả nhận thấy tâm trạng của mẹ không tốt nên cũng không dám làm bừa, chỉ rúc mõm vào lòng bàn tay cô rồi lặng yên.
Nại Nam Hy, mày bị làm sao vậy? Trong lòng cô kêu gào.
Tại sao ánh mắt của Nam Tư Thiên lúc đó lại khiến cho cô cảm thấy một sự thất vọng và thảm hại? Cô có cảm giác, mình đang đi nhầm hướng vậy.
- Rè, rè!!!!!!
Tiếng chuông cửa vang lên ba hồi. Là Mạnh Huy.
Cậu ngồi xuống sô pha, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng thương.
- Nam Hy, Lương Thanh Hàng.