Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 5: Chương 5




Ghen là một nghệ thuật khi người ta biết sử dụng nó như một lợi thế. Về một mặt nào đó, đối với một số người có thần kinh cảm xúc thô, ghen lại trở thành một thảm họa khôn lường.

Tan sở, cô hí hửng nhắn tin cho anh, mưu đồ một buổi hẹn hò lãng mạn, tiện thể dỗ dành kẻ - đang - ghen là anh.

“Honey, đi ăn với em đi.”

“Không đi.” Gần như rep ngay lập tức.

“Tại sao?”

“Đi với thằng kia kìa.” Lại với tốc độ sấm sét.

“Thằng nào?”

“Đồng nghiệp đó.” Ở đây dường như có mùi thuốc súng.

“Tại sao em phải đi với anh ta?”

“Thế tại sao phải đi với anh?”

Cô: Đứng hình năm giây.

Trước khi bước chân vào tình yêu đầu đời với anh, cô đã có hàng ngàn hàng vạn lần tự tưởng tượng về câu chuyện tình yêu sặc mùi công chúa của mình. Khi có một chàng trai xuất hiện với vai trò của người thứ ba, nam chính sẽ có cơ hội nhận ra giá trị thực sự của cô nàng mà anh ta vẫn luôn cho là “không ai thèm ngó”. Sau đó sẽ là chuỗi ngày ngọt ngào vì chiến dịch giành lại lãnh thổ của chàng trai. Chẳng phải khi ghen các chàng trai sẽ tỏ ra cực ngầu sau đó giữ chặt lấy cô nàng của mình với minh chứng: “Cô ấy là của tôi” đó sao? Nhưng mà sự thật thì luôn luôn phũ phàng. Và đôi khi nó không để cho con người ta kịp chuẩn bị để chống đỡ.

Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nặn ra được một lý do tương đối là… có lý.

“Vì em ăn rất xấu.”

“Ờ. Cực kỳ xấu.”

Cô tức tối dập điện thoại, ôm một bụng ấm ức chà đạp anh trong tư tưởng.

Tin nhắn tới.

“Anh qua nè.”

Nhẹ như mây trôi gió thoảng, nhưng đủ sức cuốn bay mọi khó chịu trong lòng.

……..

Cô và anh hẹn nhau tại một quán đồ Nhật. Cô vốn có sở thích ăn uống, có những đêm ngồi ôm lap thẩn thơ một mình chỉ để ngắm hình các món ăn trên mạng, hay có hôm cùng bạn bè lê la khắp các góc phố để tìm kiếm những món ngon dân dã. Khác với cô, anh không thích ăn uống lắm, khi ăn lại cực kỳ khó tính, có cảm giác con người như anh sẽ phù hợp với những quán ăn sang trọng hơn (mặc dù anh cũng thường xuyên dẫn cô đi lang thang quán xá). Quán Nhật này anh tình cờ biết được trong một lần đi gặp khách hàng, anh cũng không để tâm gì nhiều, nhưng khi cô phát hiện ra anh đi ăn món ngon mà không báo cho cô một tiếng, cô lập tức dở trò giận dỗi. Cuối cùng anh phải xuống nước, hứa sẽ dẫn cô đi cho thỏa lòng mong ước, nhưng công việc bề bộn khiến anh loay hoay mãi không dứt ra được, rốt cuộc cũng gần như quên mất. Mãi đến hôm nay mới có cơ hội dẫn cô đi thực hiện một lời hứa đã sắp phủ rêu phong.

Quán có không gian khá ấm áp và yên tĩnh. Mỗi bàn là một gian riêng nho nhỏ được ngăn cách hai mặt với các bàn khác qua một tấm phiên mỏng bằng giấy dán trên khung gỗ. Cô và anh chọn một bàn sát cửa sổ, cô vẫn luôn có thói quen đưa mình vào một góc nhỏ, ánh đèn vàng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt cương nghị của anh khiến cô có cảm giác vừa an toàn vừa bình thản. Tại chỗ ngồi của cô, đưa mắt qua là đã có thể thâu tóm một góc cảnh đêm thành phố, từng dòng xe đổ xuống như một dải thiên hà chầm chậm xuôi dòng, không có tiếng còi inh ỏi, không có tiếng nhạc xập xình, cảnh đêm như một bức hình động khẽ lồng vào âm thanh của một bản nhạc Nhật với giai điệu nhẹ nhàng. Cô mỉm cười mãn nguyện, đôi khi cảnh đẹp không phải vì cảnh đẹp mà bởi lòng người vẫn luôn lấp lánh hạnh phúc.

……………………………

Sáng thứ năm.

Mở điện thoại check mail như thường lệ, cô khẽ nhíu mày, là một địa chỉ vô cùng quen thuộc, dù đã cố tình không giữ liên lạc, nhưng cuối cùng nó vẫn luôn được ghi nhớ trong trí óc cô. Đó là mail của chị. Là chị gái cô. Cũng chính là… “cô ấy”.

“Chín giờ tối mai ra sân bay đón chị.”

Đáy lòng rơi lộp bộp. Dẫu biết ngày chị trở về là không thể tránh khỏi, nhưng cô vẫn luôn hy vọng rằng chị đi lâu một chút, chỉ cần thêm một chút nữa, cho cô thời gian khiến anh trở thành của mình, cho anh thời gian để quên đi hình bóng chị. Chuyện của cô và anh vừa mới tốt đẹp được một chút, nếu chị trở về lúc này, có khi nào…

Nhiều lúc cô tự giận chính mình, tại sao mình không phải là người sinh ra trước. Nếu mình đến thế giới này trước chị một bước, liệu có phải người anh yêu sẽ là cô? Nếu người đó là cô, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm anh tổn thương, sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ anh như chị đã làm. Nhưng nếu chỉ là nếu mà thôi. Và cô phải chấp nhận sự thật rằng cả đời này cô là người đến sau.

Người ta nói rằng, trong tình yêu vốn dĩ không quan trọng trước sau, mà ai mới là người ở lại sau cùng. Chị có thể là người anh gặp đầu tiên, là mối tình đầu tiên của anh, cũng là người anh yêu nhất. Nhưng người cuối cùng bên anh sẽ là cô. Từ ngày chị rời đi, cô tự cho mình một cơ hội, giành lấy anh, giữ anh ở bên mình, khiến anh nhìn thấy và chấp nhận tình cảm của cô trong thời điểm anh đau khổ nhất. Cô biết điều cô làm là không công bằng với chính bản thân mình, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để có anh. Quá khứ đã một lần buông tay vì người anh yêu là chị, nhưng hiện tại cô sẽ không nhường nữa. Tình cảm vốn là thứ đấu tranh mà có. Cô sẽ không thua bất cứ người con gái nào, dù cho đó có là chị. Cô sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào để giành được anh. Kể cả sử dụng sự trong sạch của chính mình.

Cô biết lúc anh yếu đuối nhất sẽ cần một chỗ dựa. Tình cảm giành được trong khoảnh khắc đó có thể không thật. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng tới một ngày, anh sẽ không coi cô là người thay thế nữa. Anh sẽ thôi nhìn xuyên qua cô để thấy hình bóng chị. Cô tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng anh, rằng sẽ có một ngày, thứ tình cảm nảy sinh giữa anh và cô là thứ tình yêu chân thật. Những ngày qua ở bên anh là những thời khắc ngọt ngào nhất cuộc đời cô. Có những lúc cô tưởng như đã chạm tới trái tim anh, có những lúc lại chợt nhận ra tình yêu của anh xa vời như vậy. Ranh giới giữa yêu và không yêu vốn dĩ mỏng manh như làn khói trắng, cô lạc trong sương mù, lạc trong cảm xúc của chính mình, vô vọng kiếm tìm tình yêu từ người con trai vô tình đó.

Xóa mail vừa nhận được, cô soạn cho anh một tin nhắn mới.

“Nhớ anh.”

Không có tin hồi đáp.

…………………

9:10 mới có mặt ở sân bay, chưa nhìn thấy chị đã thấy một bóng lưng cực kỳ quen thuộc. Khi yêu, người ta vẫn luôn bỗng dưng trở nên nhạy cảm như thế. Giống như thứ được gọi là giác quan thứ sáu, dẫu rằng anh lẫn trong đám đông, cô vẫn có thể tìm thấy anh trong tích tắc, giống như thứ dẫn lối cho cô vốn không phải là ánh nhìn, mà là một sợi tơ vô tình, mỗi một lần nhìn thấy anh đều khiến cô cảm thấy ngời ngời hạnh phúc, nhưng phút chốc xa anh rồi bỗng thấy lòng nhói đau.

Cô nhếch môi cười nhạt, vốn dĩ không định báo cho anh, lại không nghĩ đến anh mới là người đầu tiên nhận được tin nhắn. Anh đứng đó, đưa tay nhìn đồng hồ, mày khẽ nhíu lại, thi thoảng lại đưa mắt tìm kiếm một bóng hình. Cô chợt có cảm giác thất bại, hoang mang nghĩ rằng có lẽ chưa bao giờ anh quên đi hình bóng ấy, dẫu chỉ là một phút giây, một khoảnh khắc.

Rút điện thoại từ chiếc túi chéo đeo bên hông, cô gửi cho chị một tin nhắn.

“Chị, em có việc đột xuất, chị đi taxi về nha. Em xin lỗi.”

Cô quay lưng bước đi, cảm giác lạc lõng giữa dòng người hối hả.

…………

Về tới căn phòng quen thuộc, lại theo thói quen nằm trên giường và ngơ ngẩn ngắm nhìn trần nhà. Hai mắt khô khốc. Muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi một giọt nào. Cổ họng cũng đắng chát.

Vốn dĩ lúc quay lưng bước đi, cô nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, nhưng lúc này bỗng dưng lại có cảm giác mình đã bỏ cuộc. Trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy. Cô cứ tự cho rằng mình đã trưởng thành, đã không còn e ngại, đã dám đứng trước mặt anh mà bày tỏ tình cảm, nhưng hôm nay của cô đã chứng minh một điều, cô vẫn trốn chạy như trước.

Nghĩ mông lung lại khiến dạ dày quặn đau, lúc này mới nhớ tối giờ mình chưa ăn gì, cô cũng không có ý định nhúc nhích. Bình thường vào những lúc này chắc cô đã gọi điện cho anh, mè nheo anh đủ kiểu, để rồi bất đắc dĩ sẽ có người nào đó mua đồ ăn cho cô, hoặc chở cô đi lượn gần hết Sài thành chỉ để kiếm một món mà cô có cảm giác “hơi hơi thấy thèm”. Nhưng lúc này, anh đang ở bên chị. Chẳng biết anh còn nhớ đến có một cô gái vẫn luôn chờ anh nơi này hay không.

Cô úp mặt vào gối, ráng ép mình đi vào giấc ngủ, bỏ qua dạ dày quặn đau, cũng bỏ qua trái tim đầy vết xước. Có vẻ ngủ một giấc, sẽ quên cái đói, sáng mở mắt dậy, lại thấy tất cả chỉ là một giấc mơ.

Chìm nổi trong những giấc mộng mơ hồ, cô bị cái đau đánh úp, tỉnh dậy lúc giữa đêm, cảm giác toàn thân lạnh toát, trán đổ mồ hôi thành giọt. Cô co người thành một đoàn trong chăn, tay ôm bụng thật chặt. Đến rồi a. Lần này thật là đau. Trước đây cô không có thói quen ăn uống đều đặn, lúc thích có thể ăn thật nhiều, có những lúc vì lười lại nhịn đói. Thói quen xấu lại nhanh chóng thành tật, bệnh đau dạ dày của cô không phải mới bị, nay lại càng nặng thêm. Cô lăn qua lộn lại trên giường, tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, hy vọng sẽ làm giảm bớt đau đớn nhưng càng lúc lại càng đau hơn, có cảm giác như hàng ngàn cây kim đâm loạn khắp dạ dày, trán đổ mồ hôi lạnh, đau đến không thở nổi, miệng khẽ phát ra tiếng rên nho nhỏ. Nước mắt không biết từ đâu lại chảy dàn dụa, ướt đẫm một mảng gối. Lúc này, cô cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết.

Đêm dài mau chóng qua đi, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

……………..

Đến khi bóng nắng đã gay gắt chiếu thẳng vào giữa căn phòng nhỏ, cô mới khẽ cựa mình tỉnh dậy. Mũi ngửi thấy một mùi thơm nhẹ quấn quít. Cô nặng nề nhấc mình ngồi dậy ra bếp.

“Chị?”

Chị buộc tóc cao, đeo tạp dề màu hồng phấn, khẽ quay lại nhìn cô mỉm cười.

“Ừ.”

Chị vẫn như thế, lúc nào cũng xinh đẹp và dịu dàng.

“Dậy rồi sao, chị đang định mang cháo vào. Bị ốm sao không gọi chị về. Nhìn mặt mũi tái nhợt thấy ghê.”

Cô khẽ mím môi, đưa mắt nhìn xuống nền nhà, mở miệng định nói rồi lại chần chừ, mãi mới nặn ra được một câu hoàn chỉnh, cũng không liên quan đến câu chuyện chị đang nhắc đến.

“Anh… đưa chị về à?”

Mặc dù không nói rõ tên, nhưng trong suy nghĩ của hai người tự nhiên đều đồng nhất, như thể trên thế giới này chỉ có duy nhất một “anh” như vậy, và “anh” trong lời nói của cô lúc nào cũng có thể hiểu là người đó. Chị quay người nhìn nồi cháo đang sôi trên bếp, giọng vẫn đều đều, như kể một câu chuyện mà nhân vật chính vốn không phải là chị.

“Ưm, hôm qua Kỳ ra đón, định về luôn, mà mấy đứa bạn cấp ba lại kéo đi nhậu, cũng mới về thôi.”

Chị múc một tô cháo nhỏ, đặt lên bàn, dùng thìa đảo quanh cho nguội bớt. Chị nói qua loa và lạnh nhạt, như thể không muốn nhắc đến anh trong câu chuyện của mình. Cô thầm nghĩ, là vì không còn liên quan gì đến nhau nữa, hay là vì vẫn nhớ mãi không quên, nên mỗi lần nhắc đến tên anh lại như rạch thêm một vết xước vào quá khứ mãi không thể lành lại. Chị và anh giống nhau. Giống từ cách suy nghĩ tới cách hành xử. Giống nhau cả cái cách mà họ coi cô như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, luôn cần được che chở bảo bọc. Chuyện tình cảm của chị, chị chưa từng nhắc tới trước mặt cô. Cũng như cái cách mà anh lẩn tránh cô khi nhắc về chuyện quá khứ của họ. Kể từ khi chị đi vào năm năm trước, cuộc sống của chị bên đó thế nào chị không nhắc đến, rốt cuộc chị đã yêu người khác chưa? Rốt cuộc chị có sống vui vẻ? Cô mỉm cười chua chát, rốt cuộc họ nghĩ gì cô không thể hiểu, trong quá khứ của họ, vốn là chuyện hai người, không hề có chỗ cho kẻ thứ ba như cô chen chân vào. Nhưng hiện tại, hiện tại mới là quan trọng nhất. Nhưng liệu hiện tại này có còn chỗ cho cô chen lấn hay không?

“Lại đau dạ dày phải không? Lớn rồi mà sao không biết lo gì vậy? Ăn uống cho đều đặn chứ, vầy sao có sức khỏe đi làm.”

Cô không nói gì. Chỉ cảm thấy trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc. Có yêu có giận. Giận chị là vì ích kỉ của cô trong chuyện tình yêu, giận chị vì đã từng khiến anh đau lòng như thế. Nhưng dù gì cũng là tình cảm máu mủ. Chị có thể đối xử không công bằng với người khác, nhưng với gia đình chị luôn thiên vị. Đối với cô, càng chưa từng bạc bẽo. Nói đi cũng phải nói lại, nếu chị không bỏ rơi anh ngày đó, liệu cô còn có cơ hội được ở bên anh như ngày hôm nay? Nhưng trong suy nghĩ của cô, vẫn có góc nào đó không chịu chấp nhận. Cô không muốn thừa nhận rằng người chị giỏi giang của cô, lại chính là tình địch lớn nhất.

………………..

Sống một mình quá lâu khiến cô gần như quên mất cảm giác có một gia đình là như thế nào. Đã lâu rồi chị không về, lần gần nhất cũng là ba năm trước, chị về ăn tết cùng cô cũng chỉ được ba bốn ngày rồi đi ngay. Lần này, chị đã ở nhà lâu hơn một tuần. Hiếm có cơ hội chị em được ở gần nhau như vậy, về tới nhà có người đợi cửa, được ăn những món ăn chị nấu, sụt sịt cũng có người quan tâm, cảm giác thật sự là một gia đình. Trước đây vẫn thường có anh lui tới, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác nhau. Một bên là tình yêu đôi lứa, một bên là tình cảm gia đình. Máu mủ ruột già luôn là thứ khó dứt bỏ, là chốn quay về cho mọi tâm hồn yếu đuối lúc cần được nghỉ ngơi, đối với cô, chị chính là chỗ dựa an toàn và ấm áp nhất. Thật sự sâu trong lòng cô vẫn luôn nhớ chị, chị luôn đem lại cho người ta cảm giác an tâm và thoải mái khi ở cùng, cô luôn mong chị có thể ở lâu hơn một chút.

Tuy nhiên, lần này có vẻ chị về quá lâu rồi.

Cô khẽ nhíu mày suy nghĩ. Từ khi chị trở về cô đã có cảm giác là lạ. Chị còn có công việc bên đó, không thể nói bỏ là bỏ được. Vậy mà lần này chị về lâu như vậy, cũng không thấy nhắc tới việc muốn đi. Lần về này cũng quá đột ngột, chỉ là một tin báo trước, không kế hoạch, không bàn bạc. Mới đầu cô cũng chỉ nghĩ chị hứng chí nhất thời muốn về thăm cô, nhưng nhìn thái độ của chị những ngày gần đây khiến cô càng nghi ngờ có chuyện không đúng.

Chị thuộc kiểu người trầm ổn, mọi chuyện luôn xử lý thỏa đáng. Chuyện nên làm luôn làm tốt, chuyện không cần làm cũng luôn sắp xếp đúng mực, nhưng dạo gần đây chị hay lơ đãng. Có hôm chị nấu cơm quên bật nút, lại có hôm cô đi làm về, thấy chị ngồi bần thần dựa vai vào cửa kính, nhìn xa xăm đâu đó, không để ý đến việc có người vào nhà. Mãi đến khi cô khẽ gọi, chị mới giật mình quay lại mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt, không sức sống.

Dạo này chị cũng bắt đầu đặt mua tạp chí, người ta gửi về nhà từng quyển từng quyển xếp thành trồng. Mới đầu cô cũng không quan tâm nhiều, cứ nghĩ chị nhàm chán nên kiếm thứ giết thời gian, nhưng có hôm lơ đãng đụng phải cô mới thấy những tạp chí đó đều là tạp chí về gia đình. Thỉnh thoảng lại thấy chị lén lút coi một mục nào đó, thấy cô lại gần chị lại lật giấu đi trang đó, giả vờ đóng tạp chí đi tắm. Cô tò mò mở ra xem thì thấy một tấm ảnh áo cưới. Cô thoáng bần thần. Lẽ nào, chị định… kết hôn sao?

Suy nghĩ đó khiến lòng bàn tay cô lạnh toát. Hai chữ “Kết hôn” như một tảng đá đè nặng ngực cô. Nếu chị muốn kết hôn, đối tượng có thể là ai chứ? Chị về đây là vì người đó ở đây sao? Nếu người đó ở đây, liệu có phải là… anh? Trong đầu cô luẩn quẩn hàng ngàn ý tưởng, nhưng trong bộ não nhỏ bé đó dường như không thể nghĩ ra một điều gì mới mẻ hơn cả, mọi suy nghĩ đều tập trung về anh và chị, như thể trên thế giới này chỉ có mình anh là đàn ông để chị có thể cưới vậy.

Từ hôm chị về tới nay, trừ ngày đầu anh ra đón chị, một tuần này dường như anh không xuất hiện nữa. Giữa anh và chị không có mối liên hệ gì khiến cô thoáng cảm thấy an tâm, mặc dù rất nhớ anh, muốn gặp anh thật nhiều, nhưng có chị ở đây, không gặp nhau vẫn tốt hơn. Trong lòng cô vẫn còn đang đấu tranh về việc có nên cho chị biết về chuyện giữa anh với cô. Cô như cô nhóc ôm món đồ chơi yêu thích, nâng niu giữ gìn cẩn thẩn, đến một ngày bỗng có người khác đến giành lại, nói cho cô biết rằng món đồ chơi đó vốn không thuộc về cô. Cái cảm giác hụt hẫng đó dường như không thể bù đắp. Vốn dĩ không có từ đầu sẽ không cảm thấy tiếc nuối, nhưng có rồi và mất đi lại là cảm giác khiến người ta phải day dứt biết chừng nào. Người đã từng nếm trải cảm giác hạnh phúc sẽ không dễ dàng để buông tha cho hạnh phúc khó khăn lắm mới có thể giành lại được.

Tình cảm giữa anh và cô vẫn còn là một cuộn tơ rối chưa tìm thấy đích. Cô mới chỉ tìm thấy đầu mối hạnh phúc, vẫn đang lần mò trong mớ bòng bong để tìm được hướng đi, tin chị trở về lại như một nút thắt mãi không thể gỡ được. Cảm giác nghẹn khuất nơi cổ họng, như một gáo nước lạnh tạt vào người đang cảm, tê buốt tâm can. Cô biết rõ chuyện của chị và anh đã kết thúc từ lâu, anh là người độc thân, cô là một gái tốt, hai người đến với nhau vốn là chuyện rất thường tình, nhưng… phải chăng cô đã làm điều gì có lỗi với chị?

Những ngày qua cô vẫn luôn thầm cảm thấy may mắn vì chị không nhận ra điều gì bất thường giữa anh và cô. Chị cũng không hỏi han gì về chuyện tình cảm của cô hiện tại, cô cũng không chủ động nhắc đến. Cô có cảm giác anh sẽ không đồng ý nói ra mối quan hệ này, mà thực sự thì mối quan hệ đó cũng chẳng phải dễ dàng gì để gọi tên cả. Nhất là khi chuyện đó có liên quan đến em gái của người yêu cũ. Cô đấu tranh giữa cảm giác tội lỗi và mong muốn được công nhận. Rốt cuộc nên làm thế nào mới phải? Cho chị biết về tình cảm của cô dành cho anh, hay che giấu sự việc đến cùng? Trong lòng tồn tại quá nhiều gút mắc. Cô lo sợ rằng nếu cô không nói ra họ sẽ một lần nối lại tình xưa, nhưng nói ra rồi, nếu chị còn yêu, cô sẽ là kẻ phản bội. Cô cảm thấy thật nực cười. Lại có người muốn hoàn mĩ được đôi đường, trốn tránh liệu có phải là cách dài lâu?

Đắn đo suy nghĩ, rốt cục rút ra kết luận: Chỉ có người buộc chuông mới có cách để gỡ chuông.

Sau khi ăn tối, cô và chị cùng ngồi trên ghế sô-pha, tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm, nội dung không có mấy thú vị, cô quyết định thăm dò từng bước.

“Công việc của chị bên đó sao rồi?”

“Ưm?” Chị đang ăn trái cây, mắt vẫn dõi theo màn hình, dường như không mấy để tâm tới câu hỏi của cô.

“Dạo này đang được nghỉ phép dài ngày sao?”

Chị khẽ quay sang nhìn cô, miệng cười lộ ra một lúm đồng tiền bên má phải.

“Chê chị phiền. Muốn đuổi chị rồi sao?”

“Không có. Tại thấy lần này chị nghỉ lâu.” Cô vội vàng giải thích.

“Ừ, chị nghỉ việc rồi.”

“GÌ? Nghỉ việc á? Sao nghỉ?” Cô gần như hét lên.

Chị lại cười.

“Chán thì nghỉ thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên ghê vậy?”

Tuy không hay liên lạc với chị, nhưng cô biết, từ ngày chị ra nước ngoài, chị đã phải cố gắng bao nhiêu để được nhận học bổng vào một trường danh giá, lại dành biết bao nhiêu nỗ lực mới có thể được giữ lại trường. Nếu không phải có chuyện gì cực kỳ quan trọng, chị nhất định sẽ không bỏ lỡ thành quả của năm năm phấn đấu một cách dễ dàng như vậy.

Cô khẽ mím môi, chuyện này thực sự nghiêm trọng hơn những gì cô có thể suy đoán.

Có lẽ cô nên thăm dò thêm thông tin từ phía anh. Mặc dù nói rằng hai người không còn liên hệ, nhưng chẳng phải ngày chị về, anh vẫn nắm rõ thông tin đó sao. Cô khẽ nhếch môi cười nhợt nhạt.

Tối lên facebook, thấy tài khoản của anh hiện lên chấm xanh, cô gửi cho anh một tin nhắn.

“Chị có nói gì với anh không?”

“Nói gì?” Trả lời ngay lập tức.

“Không nói gì thật à?”

“Nói gì mới được chứ? Khùng.”

“Kiểu như khen em xinh hơn hồi xưa chẳng hạn.”

“À, thế thì chả nói gì cả.”

“Chị bảo anh càng ngày càng xấu đấy.”

“Chị mày bảo hay là mày bảo.”

“Em bảo, he he.”

“Vớ vẩn, ngủ sớm đi.”

“Dạ. Anh ngủ ngon. “

“xxx is typing… ”

Mãi không thấy gửi.

Sau đó thấy chấm xanh biến mất.

Cô bấm số gọi cho anh.

“Sao bấm gì lại không gửi cho em hả?”

“Có bấm gì đâu.”

“Xạo, em thấy rõ ràng nha.”

“Không có gì thật mà. Em ngủ đi.”

“Không ngủ, anh không nói rõ ràng em sẽ không ngủ, anh không chúc em ngủ ngon em cũng không ngủ, không hôn em em càng không ngủ.”

“Khùng, ngoan đi ngủ đi.”

“Vậy hôn em đi.”

“Hôn cái điện thoại à? Con khùng này, mày mà không ngủ bữa sau anh không dẫn mày đi ăn nữa.”

“Được rồi, được rồi, em ngủ đây, he he, anh ngủ ngon nha. Chụt.”

Nói rồi cúp máy, cô vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, môi cong lên hạnh phúc. Có lẽ anh không biết gì thật. Có lẽ cô nên tin thực sự giữa anh và chị không còn mối quan hệ gì nữa, hiện tại họ đơn thuần chỉ là bạn bè, là những người đã từng dành cho nhau một hồi ức đẹp. Nghĩ vậy lại khiến lòng nhẹ bẫng, đem cả nụ hôn dành cho anh vào giấc mộng, lén hôn anh thật nhiều… trong mơ.

Cô vẫn hồn nhiên không biết rằng cuộc hội thoại nãy giờ của cô và anh đã lọt vào tai một người đang ôm gối đứng sững trước cửa phòng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.