Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 7: Chương 7




Giữa muôn ngàn điểm đến, cô dừng chân nơi biển gọi, sóng về.

Chiều xuống, phố biển trở nên nhộn nhịp. Khác với suy nghĩ của nhiều người, bỏ trốn vốn là phải tìm nơi vắng vẻ, cô lại tìm đến với thành phố du lịch đông vui nhộn nhịp. Cô không quá thích biển, cô thích núi rừng, nhưng trở về với Đà Lạt cũng như tự đưa tay cào vào những vết thương vẫn chưa lên vảy. Cô không muốn sống mãi trong những hồi ức đẹp về anh, cô trốn chạy quá khứ, đó là một phần lý do đưa cô đến với phố biển Nha Trang.

Biển xanh, cát trắng, nắng vàng. Cô bật cười thầm nghĩ. Chẳng hiểu sao ngày xưa đi chơi cùng bạn bè lại hay thích đi biển. Cả đám người loi nhoi dưới cái nắng gay gắt mùa hè, vẫn luôn hồn nhiên nở nụ cười giàu sức sống, để rồi khi trở về với phố xá thân quen, lại có chút tiếc nuối mùi muối mặn, gió nồng. Có lẽ bởi vì biển quá rộng lớn, một người thì quá cô đơn. Hệt như những gì cô cảm thấy lúc này vậy.

Đối với những chuyện quá khứ, cô vờ như không có. Kể từ khi đến với phố biển, cô bắt đầu một cuộc sống mới, tương lai mới. Cô đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Tuy không phải là một công việc có thể một bước khiến cô trở thành phú bà. Nhưng là một công việc nhàn hạ, không áp lực. Cô vẫn không thích tranh giành, cũng chưa từng đặt hy vọng thăng tiến. Chỉ cần một công việc để làm, một chút tiền đủ sống, đã khiến cô dễ dàng thỏa mãn thật nhiều.

Công ty mới có nhiều người bạn mới. Không ai biết gì về quá khứ của cô. Giữ bí mật không phải là một việc quá khó. Nhưng khiến cho mọi người không tò mò về bí mật của mình không phải là chuyện dễ dàng gì. Cũng có nhiều người muốn tìm hiểu về cuộc sống trước đây của cô, nhưng cô chỉ cười không nói. Lâu lâu cô lại nghe một vài tin đồn về mình. Cô thật phục những cô gái chốn văn phòng. Đâu đâu cũng có thể bịa chuyện. Thỉnh thoảng cô trộm nghĩ, họ không đi viết tiểu thuyết quả thật là tổn thất cho nền văn học nước nhà. Có những câu chuyện nghe xong còn khiến cô bật cười khúc khích. Nào là cô là bồ nhí của sếp, sau vợ sếp đánh ghen, khiến cô phải bỏ việc. Nào là cô làm thất thoát quỹ của công ty, không đền nổi phải bỏ trốn. Nghĩ về khuôn mặt lúc nào cũng cau có của sếp cũ, nhớ đến từng ấy năm ông ấy vẫn cùng cô song hành chiến tuyến độc thân, lại nhớ đến bạn bè đồng nghiệp ngày trước, khiến cô không khỏi nở nụ cười buồn.

Tuy có việc để làm, nhưng chung quy cuộc sống của cô vẫn khá buồn tẻ. Ngày ngày đều là điệp khúc đi làm, ra biển, về nhà, xem phim và ngủ. Nhiều lúc cô bật cười thầm nghĩ, không hiểu nổi bốn năm qua sao mình có thể sống được. Cô vẫn giữ mối quan hệ xã giao thân thiện với tất cả mọi người. Cũng có vài người muốn tiến tới với cô, nhưng cô đều từ chối. Có những lúc thật lòng mong muốn được yêu. Muốn một người có thể cùng cô xây dựng hạnh phúc. Nghĩ vẫn cứ nghĩ. Nhưng trái tim vẫn luôn khép chặt. Cô những tưởng mình đã có thể quên anh. Nhưng mỗi khi đi bên ai đó cô đều âm thầm so sánh họ. Tay không ấm bằng tay anh. Lưng không đẹp bằng lưng anh. Ở bên cạnh họ cũng không thể vui bằng sánh vai cùng anh trên một con đường.

Ai đó có nói, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Nhưng trải nghiệm rồi mới thấy. Đó chỉ là lời nói tự lừa dối bản thân. Thời gian không xóa đi gì cả, nó chỉ khiến con người ta quên dần đi những chuyện đã qua. Nhưng, có lẽ, quên đi một người mình còn yêu là điều vô vọng.

Nghĩ về anh, nhớ anh, yêu anh. Là những điều cô vẫn làm để sống. Giống như hít thở, anh là không khí của cuộc đời cô.

………..

Từ ngày đến đây, cô vẫn giữ cho mình một thói quen tốt. Chiều chiều tan sở cô đều ra bờ biển dạo một vòng, hít thở không khí trong lành, để gió cuốn đi những nỗi buồn man mác. Cô ngồi trên cát, tóc xõa tung, tựa cằm ôm gối, nhìn biển rì rầm vỗ sóng, người người chơi đùa trên bãi cát, cũng có người ngụp lặn trong những con sóng bạc đầu.

Hôm nay kì lạ, nhớ anh quá nhiều, nghĩ về anh quá nhiều. Cô lại thèm yêu. Xòe bàn tay ra trước mặt, vươn về phía mặt trời đang lặn phía xa xa, liệu có còn hạnh phúc nào rơi vào tay cô? Cô gục mặt xuống gối, tay giữ nguyên trong không trung, để gió luồn qua kẽ ngón.

Một thứ tròn tròn, mềm mại áp vào tay cô.

Cô giật mình ngước mắt lên nhìn, một cậu bé tầm bốn, năm tuổi đang đứng trước mặt cô, đặt bàn tay bé nhỏ của nó vào lòng bàn tay cô, đầu hơi nghiêng, miệng hơi hé, mắt tròn xoe nhìn cô chăm chú. Cô bật cười. Không phải chứ? Chẳng lẽ người tình trong mộng của cô lại là cậu nhóc tí hon này sao. Ưm, kể ra thì phi công cũng được. Nhưng mà phi công này hơi bị bé quá rồi, thua cô cả hơn hai giáp chứ chẳng đùa. Nhưng nhìn bộ dạng trắng trắng tròn tròn của thằng bé, khiến cô không thể nhịn được muốn cắn nó một phát. Ai bảo nhìn con quá ngon miệng cơ. Cô cười tít mắt.

“Nhóc, ba mẹ con đâu hả?”

“Mẹ con đi rồi. Ba con đằng kia kìa.”

Thằng bé đưa ngón tay mũm mĩm chỉ về phía chênh chếch sau lưng cô. Cô ngoảnh đầu lại nhìn. Nụ cười trên môi phụt tắt trong chốc lát.

Anh đứng đó hiên ngang như hàng phi lao chắn gió. Không nói không rằng, chỉ đơn giản là nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Mắt cô bỗng nhòe đi, hôm nay gió biển mặn quá.

………..

Anh nhìn thấy cô. Thấy cô lẻ loi ngồi giữa biển người. Cô cố hòa mình vào đám đông nhưng không thể che giấu được sự cô đơn. Anh cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn cô, thấy cô ngồi im ngắm biển, rồi lại gục đầu xuống gối. Anh thật muốn lao lên giữ chặt lấy cô. Quát lên với cô. Cho cô biết những ngày qua anh đã tìm cô vất vả như thế nào. Anh đã nhớ cô ra sao. Nhưng cát biển quá chặt. Níu chân anh ở đó. Không thể bước đi. Như sợ chỉ một cử động mạnh, ảo ảnh sẽ tan vỡ như gương. Trên bãi cát sẽ không còn bóng lưng hiu quạnh của cô nữa, mà chỉ còn lại cát vàng trống trải dưới chân.

Trong lúc anh còn đang hoang mang giữa thực tế và ảo ảnh, thằng nhóc nãy giờ vẫn nắm tay anh ngước đôi mắt to lên nhìn anh. Nó khẽ chu mỏ, nhăn hai hàng lông mày nhạt nhạt, bộ dáng nhăn mày này đích thực là học hỏi từ anh. Nó len lén thả tay anh ra, anh không phát hiện. Môi câu lên một nụ cười rạng rỡ, như một con cáo tinh ranh trộm được trứng gà, nó lon ton chân ngắn chạy về phía người con gái đang ngồi một mình phía trước.

……….

Gặp lại anh giữa muôn trùng sóng vỗ.

Biết được gặp lại anh sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng gặp lại anh như thế này lại khiến cô đau lòng nhiều hơn cô nghĩ. Cô quay lưng bỏ chạy. Từng bước từng bước khập khiễng trên cát, miệng lẩm bẩm tự thôi miên chính mình.

“Không phải anh, không phải anh, nhất định không phải là anh.”

Lệ vẫn đổ hai hàng.

Cô đưa tay quệt ngang má, phủ nhận anh, cũng phủ nhận những đau lòng vì anh.

Cánh tay bị ai đó níu lại. Cô khẽ hít sâu, thở ra, rồi quay phắt lại đối diện với ánh nhìn như lửa từ anh. Được rồi, không cho cô trốn, cô sẽ không thèm trốn. Xem anh có thể làm gì được cô. Cô nghênh lên một bộ mặt ngang bướng.

Nhìn cô như sẵn sàng làm cảm tử quân, khiến anh có chút khó xử. Lời muốn nói tới miệng lại nuốt trở vào. Anh không biết phải mở lời như nào cho phải, cũng không biết nên xin lỗi cô trước, hay cứ thế mà oán trách cô bỏ rơi anh bấy nhiêu năm. Cục diện rối rắm. Không ai chủ động mở lời.

Thấy anh không có dấu hiệu muốn tranh cãi, cô âm thầm nhẹ nhõm. Mím môi, hít thở chuẩn bị tâm lý mấy lần, rốt cuộc cô mở miệng nói với anh câu đầu tiên sau bao năm xa cách.

“Chúng ta có quen biết nhau sao?”

Anh sững người. Không ngờ cô lại nói như vậy. Anh khẽ nhíu mày. Này là muốn phủ nhận mối quan hệ với anh sao. Đừng mơ. Anh không cho phép.

“Em có chắc là em không quen anh không?”

“Chắc chắn, tôi không quen anh.”

Cô giằng tay ra khỏi tay anh, cổ tay vẫn còn lưu giữ một chút hơi ấm, đáy lòng chợt hụt hẫng, như đứa nhỏ thèm kẹo bông, nhưng cô không thể yếu đuối vào lúc này được.

“Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.”

Lần nữa quay lưng bước đi, cô không ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần đằng xa, miệng cười như không cười.

“Đến cả kiểu tóc còn không thèm đổi, còn dám giả vờ quên anh.”

Đứa nhỏ nào đó bị hai người lớn bỏ rơi, đã tung tăng đi tìm niềm vui mới.

…………..

Sáng sớm đi làm như thường lệ, tháng này công ty có hạng mục mới, đang chuẩn bị nhận thầu trọn gói từ thiết kế tới xây dựng một khách sạn gần bờ biển, ai ai cũng bận rộn. Cô cũng có công việc cần hoàn tất. Ngồi chưa ấm chỗ đã có điện thoại của sếp yêu cầu vào phòng họp. Cô thoáng chút bối rối. Không lẽ mình làm sai gì rồi. Mấy năm nay cô luôn làm việc hết sức cẩn thận, không để xảy ra sai sót, cũng không muốn tạo thị phi cho người ta nhòm ngó. Rốt cuộc đã làm chuyện gì để đến mức hôm nay bị sếp sờ gáy rồi. Cô khẽ thở dài, nhấc mình khỏi ghế tựa, xoa xoa cặp mắt còn sưng vù sau một đêm nức nở vì anh. Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.

Và đúng là không khỏi nắng được, thậm chí còn gặp nắng to là đằng khác. Trong phòng họp, cạnh sếp, chính là anh. Không ai khác, chính là anh đang ngồi đó, nhếch miệng nhìn cô cười. Kiểu như đang nói anh biết ngay sẽ gặp lại em mà. Khiến cô hận không thể bẹo cho cái má anh xệ ra, khiến anh không thể nhếch miệng cười đểu như thế.

Cô vừa lườm anh vừa cười lấy lòng chào sếp. Sếp cũng không nói gì nhiều, hướng tay về phía anh, bắt đầu màn giới thiệu.

“Đây là anh Kỳ, người sẽ thiết kế cho dự án hotel xxx của chúng ta.”

Rồi lại đưa tay về phía cô.

“Đây là cô Thanh Nam, cô ấy là người có kinh nghiệm nhiều năm ở công ty chúng tôi, dự án này tôi giao cho cô ấy tính toán mọi chi phí cần thiết, có gì cần trao đổi anh cứ nói với cô ấy, bên tôi sẽ trợ giúp hết mức có thể. Mong rằng dự án của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp.”

Anh đứng lên nhìn sếp nở một nụ cười thương mại, vươn cánh tay dài khỏe khoắn bắt tay sếp, rồi lại xoay về phía cô.

“Tôi cũng hi vọng là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Nhìn kiểu cười này của anh, cô thật cảm thấy không quen, chỉ muốn xé toang khuôn mặt giả tạo của anh thành trăm mảnh.

Cô nắm chặt bàn tay anh, khóe môi giật giật, tiếng rít qua kẽ răng.

“Vâng, hi vọng sẽ vui vẻ.”

Sếp lườm cô đầy ý vị. Người kia nhìn cô đầy “tình ý”.

…………..

Cô không hiểu nổi. Thật sự không hiểu nổi. Anh đã có một gia đình hạnh phúc, một cậu nhóc đáng yêu, tại sao còn cứ lởn vởn trước mặt cô như trêu ngươi. Đây là muốn chọc cho cô tức chết anh mới yên lòng. Cô đã cố tình tránh xa anh, để anh có không gian riêng mà tung hoành ngang dọc, anh còn chưa đủ thỏa mãn, tìm tới tận cửa nhà cô để ép cô vào đường cùng. Mà lại còn sử dụng vũ khí bí mật có sức công phá lớn như vậy, cô thật sự không chống đỡ nổi.

“Ba đuổi con ra khỏi nhà, dì cho con ở cùng được không?”

Thằng nhóc ngước đôi mắt long lanh nhìn cô đầy chờ đợi. Cô là người có trái tim mềm yếu, dễ gục ngã, nhất là trước những vật thể tròn mềm, đáng yêu. Thằng nhóc này hội tụ đủ cả. Mà theo sự thật mà nói, nó đúng là cháu cô. Con của chị cô và anh, là cháu ruột của cô. Nghĩ vậy khiến cô hơi chua xót, nhưng mà như những người có cùng dòng máu, cô chợt cảm thấy không đành lòng để thằng nhóc đứng ngoài cửa như này, đành cúi xuống ôm thằng nhóc vào nhà. Nó giãy ra không cho cô ôm, cô ngạc nhiên nhìn nó.

“Sao vậy?”

“Chờ con lấy hành lý đã.” Chưa kịp để cô ngậm mồm, nó đã lon ton chạy ra góc cua, sau đó nhanh nhẹn kéo theo một chiếc cặp có bánh xe màu xanh dương, lọc cọc đi thẳng vào cửa. Cô có chút dở khóc dở cười. Tạo tình huống cũng đừng có lộ liễu quá như vậy được không?

…..

Cô đang ở trong một căn nhà hai tầng trên đường Lê Hồng Phong. Thực ra đây không phải là nhà cô. Trước đây khi ở Sài Gòn, cô có quen thân với một khách hàng. Bác này là người ngoài Bắc, vì là người cùng quê nên hai bác cháu khá thân thiết, cô cũng hay qua chào hỏi. Có lần vô tình gặp lại bác ở Nha Trang, cô mới biết bác có nhà ở đây, vì con cái chuyển vô Sài Gòn lập nghiệp nên bác vào theo, căn nhà ở Nha Trang vẫn để đó, lâu lâu hai vợ chồng bác về phố biển nghỉ dưỡng, cũng gọi là có nơi đi chốn về. Biết cô định ở đây lâu dài, nên bác bảo cô về nhà bác ở, có gì trông nhà giùm bác. Ban đầu cô cũng ngại nên từ chối, nhưng bác nhiệt tình quá, cô cũng chưa có nơi ở ổn định, giá nhà ở thành phố du lịch này quả thật cô không kham nổi. Muốn mua một căn đàng hoàng chắc cả đời cô cũng không có cơ hội. Còn ở trọ thì thà rằng ở nhà bác sẽ thoải mái hơn. Tuy nói là có nhà riêng khá dễ chịu, nhưng một mình trong căn nhà lớn thế này thỉnh thoảng cũng khiến cô có chút chạnh lòng. Lâu rồi căn nhà cũng vắng tiếng nói cười. Nay lại có một thiên thần bé nhỏ ghé thăm, khiến cô yêu thích không thôi.

Hai dì cháu cùng nhau ăn kem, cùng nhau xem hoạt hình, cùng nhau đùa giỡn lăn lộn trên chiếu. Cô chợt nhận ra rằng, trong mỗi người phụ nữ đều có một người mẹ, và phần người mẹ đó trong cô đang rục rịch trỗi dậy. Cô muốn yêu thương, chăm sóc bé, cũng muốn có một thiên thần của riêng mình. Thiên thần của cô, cũng sẽ thông minh lém lỉnh như vậy. Cũng sẽ cùng cô nói cười đùa giỡn. Hừm. Nhưng mà trước hết chắc cô nên tuyển một thiên thần lớn đã. Thiên thần bé nhỏ đâu có từ trên trời rớt xuống cho cô được chứ.

“Ơ, mà con tên gì vậy?”

Thằng bé nhìn cô đầy khinh bỉ, như kiểu lúc này cô mới nhớ đến cần hỏi tên con sao.

“Con tên Phúc. Mẹ con bảo con là hạnh phúc của mẹ. Con cũng sẽ mang đến hạnh phúc cho mọi người.”

“Phúc sao? Tên hay nha. Con có mang hạnh phúc tới cho dì không?”

“Có chứ, không phải con đã ở đây sao. Nhất định dì sẽ hạnh phúc.”

Cô khẽ mỉm cười. Đúng vậy, cô nhất định sẽ hạnh phúc.

“Con hôn dì một cái, dì sẽ hạnh phúc liền nè.”

Thằng bé bĩu môi.

“Bố con bảo không được hôn con gái bừa bãi, sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Cô bật cười thích thú, thằng nhóc này nói cái gì vậy nè. Mà hình như có gì đó không đúng.

“Sao lúc con gọi ba, lúc con gọi bố vậy. Phải gọi một cái thôi chứ.”

“Dì ngốc quá, ba là ba, bố là bố chứ.”

Thằng nhóc nhìn cô, bảo cô ngốc, điệu bộ y như anh mỗi lúc chê cô ngốc, cô khùng. Cô vò đầu thằng bé, được lắm, tí tuổi đầu, dám chọc tức cô rồi. Cô gãi nhẹ vào eo thằng bé, nó cười khanh khách, tiếng cười tràn ngập căn phòng.

……………..

Sáng thức dậy, thấy thằng bé nằm bên cạnh, cô có chút ngẩn người.

Não bộ có vẻ vẫn chưa hoạt động lại sau một giấc ngủ dài. Sáng mở mắt dậy đã thấy có một cục thịt tròn mềm nằm ngay bên cạnh. Cảm giác này thật khó để diễn tả. Sao nhỉ, giống như là… an tâm. Đang còn vướng bận suy nghĩ, thì thấy thằng nhóc rục rịch ngồi dậy. Mặt nó xị một đống, mắt vẫn còn nhắm, ngồi im không động đậy. Một phút sau nhoài người trượt xuống giường, lon ton đi về phía nhà vệ sinh.

“Dì lấy bàn chải đánh răng cho con với.” Giọng nói non nớt vang lên từ trong nhà tắm.

Cô vẫn chưa hoàn hồn, thằng nhóc này khá thật. Ngày bé bằng tuổi nó, ngày nào cô cũng ngủ nướng, lại còn lười đánh răng, có bao giờ chủ động được như nó đâu.

“Dì ơi?”

Cô giật mình lao xuống giường.

Sau khi chỉnh trang đàng hoàng, một lớn một nhỏ đứng giữa nhà nhìn nhau.

Phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô phải đi làm, chẳng lẽ để thằng nhóc ở nhà một mình. Cô đành quay qua nghiêm túc hỏi ý kiến nó.

“Nhóc, con có đi học không?”

“Có ạ.”

“Học ở đâu con biết không, dì đưa con đi.”

“Con cũng không biết, hôm nay là buổi đầu tiên.” Nó ngước đôi mắt long lanh nhìn cô đầy vô tội.

Cô dở khóc dở cười, lên công ty hỏi anh vậy.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, đã thấy anh đứng trước cổng, nhìn cô cười cười.

Thằng nhóc nhanh chân chạy ra mở cổng, đu vào chân anh.

“Ba dẫn con đi học.”

“Ừ.” Anh nhìn nó cười đầy sủng nịch.

Cô mỉm cười nhìn cảnh cha con hòa thuận, cả nhà vui vẻ, cảm thấy trong lòng như có sóng ngầm đang vỗ.

Đưa thằng nhóc tới trường, anh và cô cùng tới công ty. Đứng trong cùng thang máy, quay mặt ra cửa, cô cúi đầu hỏi anh.

“Chị đâu rồi?”

Anh nhìn cô qua khóe mắt, môi hơi cong lên.

“Đi rồi.”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Về Mỹ.” Anh che giấu nụ cười, lạnh lùng nói tiếp.

Cô trợn mắt nhìn anh, lần này thật sự là ngạc nhiên quá thể. Chị trở về chỉ để cưới anh, cho anh một đứa nhỏ, rồi lại trở lại Mỹ. Chị có phải là quá mức vô tình rồi không?

Anh mỉm cười nhìn cô đầy tính toán. Phần này, là anh đòi nợ, rồi anh sẽ đòi hết những gì cô nợ anh bốn năm qua. Anh sẽ không cho phép cô chạy trốn một lần nữa. Gặp lại lần này, xem như duyên phận, anh không buông tay, cô có chạy đằng trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.