CHƯƠNG 12.
Tomoya được vệ sĩ của Grinder cởi trói, dưới sự chi phối của nhiệt độ trong cơ thể mà bất an rên nhỏ.
“Mahathir Di, điều giáo của chú thật đúng là thành công, ngón tay anh không thể làm cậu ta thỏa mãn.”
“Anh hai, chẳng phải ta đã nói anh không được động vào một cọng tác gáy của Tomoya sao…”
“Anh không phải đã một vừa hai phải sao? Anh còn không muốn làm mồi câu mà.”
Grinder dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện với Mahathir Di, chuyển hướng đến Tomoya với viền mắt ướt át.
“Tomoya, xuân dược phải dùng dịch thể để hòa tan mới được, lát nữa để cho Mahathir Di mà cậu thích nhất tới tận tình yêu thương cậu đi.”
Nghe hắn cố ý cường điệu ba chữ thích nhất, Tomoya không khỏi kêu lên kinh hãi. Bây giờ còn nói cái này làm gì? Chỉ biết càng khiến Mahathir Di hiểu lầm mà thôi a.
Grinder hoàn toàn không cảm thấy là mình làm chuyện xấu gì, thảnh thơi ra khỏi phòng.
Mau cút đi, đại sắc ma. Tomoya toàn thân vô lực nằm sấp trên giường nhìn theo bóng lưng Grinder, trong bụng vẫn còn thầm mắng.
Nhưng sau khi biến thành một mình ở riêng với Mahathir Di, cả phòng tràn ngập bầu không khí xấu hổ, hơn nữa tên thủ phạm sắc dục vương tử này đương nhiên hoàn toàn hiểu lầm lời Tomoya nói.
“Không ngờ anh thích ta như vậy.”
Nhìn thấy Mahathir Di ngồi vào bên giường, Tomoya đang nằm sấp trên giường vội vàng thay mình biện giải.
“… Đó là… A a a!”
Khi Tomoya nói được một nửa, lại cảm thấy tay Mahathir Di đang xoa mông mình, còn xuân dược ở trong cơ thể lại lập tức phát sinh tác dụng.
“Đó là cái gì?”
Tomoya muốn nói cậu hiểu lầm rồi lại bị ngón tay Mahathir Di đâm vào cửa sau làm cho nói không được nửa chữ.
“Quên đi, nhìn anh xuân tình nhộn nhạo như vậy, lần sau ta hỏi tiếp anh trả lời là được.”
Thấy Tomoya thở dốc liên tục, Mahathir Di tăng nhanh động tác tay.
“… A… Tôi… Ân ân…!”
Phân thân của Tomoya đã ngẩng rất cao, dưới sự trợ giúp của ngón tay Mahathir Di, lần thứ hai giải phóng bắn ra drap giường đã sớm ẩm ướt.
Thế mà xuân dược đã phát sinh hiệu dụng vẫn không giải trừ đơn giản như vậy, dục vọng tràn ngập bên trong cơ thể làm Tomoya dùng ánh mắt kể khổ nhìn Mahathir Di.
“Anh muốn ta giúp anh hòa tan xuân dược sao?”
Tomoya vội vàng gật đầu liên tục. Trừ Mahathir Di ra, không ai có thể làm dịu thân thể nóng bỏng của anh.
“Vậy anh phải cầu ta mới được, nếu anh cầu được ta cao hứng ta sẽ cho anh.”
Tomoya rốt cuộc hiểu là bất kể lúc nào, Mahathir Di chính là Mahathir Di, cố gắng đem lời nói đã muốn tới cổ họng nuốt xuống. “Làm sao vậy? Xuân dược bí truyền của hoàng gia chúng ta từ xưa vẫn dùng để tra tấn, một khi đưa vào trong cơ thể người, nếu không có dịch thể người hòa tan, sẽ đến tận lúc tinh tiết nhân vong mới thôi. Anh xác định anh không cần sao?”
Giọng điệu Mahathir Di tuy rằng dịu dàng, nội dung lại cực kì uy hiếp. Tomoya rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“… A… Mahathir Di… Van cầu cậu…”
Khóe mắt cũng lưu lại nước mắt ngượng ngùng, nhưng tên vương tử bốc đồng này tựa hồ không vừa lòng lắm.
“Anh phải nói anh muốn cái gì mới được, bằng không ta làm sao biết?”
Anh thật vất vả buông tất cả tự tôn nói ra lời cầu xin, không ngời Mahathir Di lại được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tomoya cắn môi dưới, tỏ rõ thái độ tuyệt không nói nữa, nhưng vương tử này cũng không tính nhượng bộ…
“Anh chính là muốn chạy trốn mới có thể bị hạ xuân dược. Nếu anh không chân thành cầu ta, thật sự sẽ không ngừng tiết tới khi thoát tinh mới thôi.”
Lời Mahathir Di làm Tomoya nghĩ, khi mình tử vong chả biết trên chứng minh thư sẽ bị viết lí do gì.
Bị khuất nhục tra tấn, lần này Tomoya vốn định cắn răng nói, nhưng loại cảm giác xấu hổ này vẫn khiến anh nói không rõ ràng.
“… Mahathir Di… Van cầu cậu… Tiến vào…”
Phân thân không biết héo rũ lại muốn bành trướng lên lần thứ hai, nếu còn tiếp tục giằng co, người chết thật sự chính là mình, nhưng Mahathir Di vẫn không gật đầu.
“Ta làm sao biết muốn tiến vào đâu chứ? Anh phải nói rõ ràng mới được.”
Câu mất mặt như vậy còn phải nói lần thứ hai? Thật quá đáng! Nhưng đau đớn nóng rát tràn ngập toàn thân khiến Tomoya hoàn toàn thần phục.
“… A… Van cầu… Tiến vào… Hậu… Môn của tôi…”
Anh khuất nhục rớt nước mắt.
“Ừm, lần này anh làm không tệ, như vậy là có thể chiếm một vị trí nhỏ ở hậu cung của ta.”
Mahathir Di thật vất vả được thỏa mãn, rút ngón tay ra, ôm lấy thắt lưng Tomoya. Nhanh chóng vén áo khoác ra sau, đem hùng thân đâm vào cánh cửa hẹp nóng rực run rẩy của Tomoya.
Hành vi bình thường chán ghét tới cực điểm, hôm nay lại làm mình khẩn cấp như thế, nhất định là do xuân dược. Không, tuyệt đối là do xuân dược. Anh sao có thể dưới tình huống bình thường mà khát vọng Mahathir Di xâm phạm như thế? Tên vương tử bốc đồng này trừ khuôn mặt ra, không có một chỗ nào là mình thích.
“Ta muốn tiến vào.”
Nhưng thanh âm Mahathir Di trong giờ phút này làm Tomoya tràn ngập lo lắng, xỏ xuyên anh chờ mong trong nháy mắt đã đến.
“… A… A a!”
Bộ vị yếu ớt bị ngấm thuốc bỗng nhiên gặp ngoại lực cường đại đánh sâu vào, ngay cả Tomoya cũng giật mình với chuyện mình cư nhiên kêu lớn tiếng như vậy. Anh nắm chặt tay, toàn thân căng thẳng nhẫn nại loại cảm giác muốn tiết này. Theo mỗi một cú tiến vào của Mahathir Di, Tomoya liền co rút rơi nước mắt vui sướng.
“Quả nhiên là thuốc có hiệu lực, chỗ này của anh so với bình thường càng chặt hơn a! Tomoya. Ta rất có cảm giác, xem ra lần này có thể mau chóng phóng ra.”
Nghe Mahathir Di hô hấp dồn dập, cảm giác bên hông mình bị đánh sâu vào. Khi đã không đếm được bao nhiêu lần kinh nghiệm nữa, Tomoya biết cái này gọi là khoái cảm, hơn nữa theo động tác càng lúc càng nhanh của Mahathir Di mà bay múa.
Khoái cảm quá mức thư sướng ấy khiến anh không thể ngừng rên rỉ.
“A… Mahathir Di tôi… A… A a… Ưm!”
Trong khoảnh khắc Tomoya tới đỉnh ra sức cong lưng, tiết dục vọng lên tấm drap màu trắng. Đồng thời, Mahathir Di cũng xuất ra trong cơ thể anh. Anh có thể cảm giác được nhiệt độ như bão táp dần dần thối lui.
Thân thể ba lượt bắn tinh đã cực độ mệt mỏi, lúc đồng thời cảm thấy từ trên lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể của Mahathir Di, Tomoya bất chấp thể dịch mình làm dơ grap trải giường, trực tiếp tiến vào mộng đẹp.
Trong phòng nghỉ có thể nói là xa hoa nhất của du thuyền, cũng chính là phòng của Mahathir Di, trên giường lớn trải ga, Tomoya mờ mịt tỉnh lại. Anh đưa mắt nhìn bốn phía, mới nhớ ra nơi này là phòng ngủ của Mahathir Di.
Anh nhớ rõ hôm qua mình hẳn đang ở phòng khách mới đúng…
“Phía sau của mình như thế nào lại đau vậy…”
Sau một hồi suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên Tomoya thần tình đỏ bừng kéo chăn trùm mặt. Tuy rằng bị hạ xuân dược, nhưng không thể nói không cảm thấy ngượng chút nào.
“Oa a… Làm sao bây giờ? Mình không dám nhìn mặt Mahathir Di nữa đâu.”
Hơn nữa Mahathir Di còn hiểu lầm ý tứ của anh, khi nào nhìn thấy cậu, trước hết phải giải thích sự hiểu lầm này mới được. Dưới tình thế bức bách, anh thật sự đã nói ra từ “Thích”. Nhưng cư nhiên còn nói mặt sau muốn “cái của cậu”, thật sự là ngốc chết đi được. Nghĩ đến tác dụng của xuân dược, cả mặt lẫn tai Tomoya đều hồng lên đến sắp xuất huyết.
Lúc này, chủ nhân căn phòng tâm tình khoái trá xuất hiện.
“Anh tỉnh rồi sao, Tomoya?”
Hôm nay nhìn Mahathir Di có vẻ đặc biệt thần thanh khí sảng, ngược lại làm cho Tomoya có điểm không dễ chịu lắm.
“Mahathir Di, về chuyện ngày hôm qua…”
Tomoya suy tính khi nào thấy cậu sẽ lập tức giải thích chuyện hôm qua, nhưng khi ngồi dậy mới phát hiện có điểm không đúng lắm. Nửa người dưới của anh hoàn toàn vô lực.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nhìn thấy vẻ lo lắng của Tomoya, Mahathir Di ôn nhu giải tỏa nghi vấn của anh.
“Ngày hôm qua anh bắn nhiều như vậy, không có khí lực là chuyện bình thường.”
Ngày hôm qua đích xác bởi vì xuân dược nên anh bắn tới ba lượt, nhưng làm anh bắn nhiều như vậy cũng là do nam nhân trước mắt này.
Cộng lại cả ngày là bắn sáu lần, cũng khó trách anh sao lại không đứng dậy nổi, bất quá vẫn giữ được cái mạng nhỏ.
Tomoya oán hận trừng mắt nhìn vị vương tử so với xuân dược còn mãnh liệt hơn này, nhưng Mahathir Di lại hoàn toàn vờ như không thấy ngồi xuống bên giường.
“Tomoya, ta đã chuẩn bị chuyên cơ (máy bay trực thăng chuyên dụng) rồi, đi thôi.”
“Chuyên cơ?”
“Đúng vậy, là chuyên cơ mà hôm qua huynh trưởng của ta dùng để bay tới.”
Mahathir Di nói xong, ôm cả Tomoya lẫn khăn trải giường lên.
“Cậu, cậu làm gì…?”
Tomoya xanh mặt hỏi.
“Phải về Yaru.”
Nghe được đáp án của Mahathir Di, Tomoya nhoẻn miệng cười.
“Thật không?”
“Ừ, ta còn rất nhiều công vụ cần xử lý, đã chuẩn bị phi cơ ở sân bay Honolulu(*) rồi, bây giờ sẽ đáp trực thăng bay về.”
(*) Honolulu: thủ phủ tiểu bang Hawaii của Mỹ.
Thật tốt quá! Cuối cùng anh cũng có thể trở về, mong đợi ngày này đã lâu rốt cuộc cũng đến.
Chỉ cần Mahathir Di về nước, mình sẽ không cần làm bạn giường nữa, cuối cùng có thể thoát khỏi cơn ác mộng này rồi, thật hoài niệm về Nhật Bản. Nằm trong ***g ngực Mahathir Di, Tomoya chìm đắm trong cảm giác hưng phấn.
Hôm qua Grinder điện hạ đáp phi cơ lên tàu, hôm nay Mahathir Di cho chuyên cơ xa xỉ hạ cánh trên boong tàu.
“Tới rồi, Tomoya.”
Phi cơ đáp xuống, thấy phía trước là Grinder điện hạ và Takada, Tomoya mới nhẹ nhõm thở phào.
Lần này thật sự có thể quay về Nhật Bản. Mới nghĩ đến đây, Tomoya nghe thấy Mahathir Di và Takada nói chuyện, cơ hồ hoài nghi cái lỗ tai mình nghe lầm rồi.
“Mahathir Di điện hạ, tôi có thể đem bản hợp đồng mới đến tổng công ty không?”
Hợp đồng mới?
“Được. Còn có một số điều khoản trong hợp đồng cần bàn bạc lại.”
Điều khoản hợp đồng?
“Thật tốt, tôi sẽ nhanh chóng làm phần kế hoạch đã ghi chép.”
Phần kế hoạch đã ghi chép?
“Không cần khách khí, về sau chúng ta còn cần trao đổi nhiều.”
Còn trao đổi? Nghe xong, nửa ngày sau Tomoya vẫn không hiểu họ đang nói gì.
“Tomoya tiên sinh, sau này ngài cần cố gắng nhiều.” Takada nắm tay anh thành khẩn nói.
Không có khả năng, không phải lần này có thể về nước sao?
Mahathir Di vì chuyến lữ hành nhàm chán, mới bắt mình làm bạn giường, bây giờ cậu ta về nước, không phải có cả hậu cung đang chờ đợi sao?”
Còn muốn giữ mình làm gì? Khi anh bị Mahathir Di đẩy vào trong phi cơ, vẫn ngơ ngác không hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
“Kia, cái kia… Mahathir Di… Takada còn chưa lên…”
Không hổ là chuyên cơ của Grinder điện hạ, ghế ngồi mà Tomoya đang dựa êm như trong xe limousine, lớn đến nỗi có thể đủ cho mấy người ngồi.
Ngoài Tomoya, còn có Mahathir Di đang ôm anh, cùng với phía trước có trợ lý và thị vệ trưởng. Mà Takada, người mà Tomoya nghĩ đáng ra phải về cùng thì lại ở trên boong tàu.
Tomoya bất an nhìn nụ cười hoàng kim trên khuôn mặt mê người của Mahathir Di.
“Không chỉ có vài người chúng ta, anh đương nhiên phải theo tôi về Yaru rồi.”
Lúc này Tomoya mới hiểu được ý tứ đoạn đối thoại kia.
Kia, kia, kia, phản đồ! Tomoya lại bị Takada mang ra làm cống phẩm dâng cho Mahathir Di.
“… Vì, vì sao?”
Nếu Mahathir Di lại cho anh lựa chọn, anh tuyệt không muốn cùng cậu quay về Yaru.
“Không phải anh thích tôi sao? Sao tôi lại không thể mang anh về được?”
Lý do này cũng là do Tomoya mà ra, nhưng này… đều là hiểu lầm mà! Lúc ấy anh chỉ muốn nói mình thích khuôn mặt cậu mà thôi. Là do tình huống lúc đó khiến anh không thể nói trọn vẹn cả câu.
“Không phải… Đó là do cậu hiểu lầm… Ưm ưm!”
Lời nói còn chưa phun ra hết đã bị Mahathir nuốt vào trong miệng.
“Ta cũng thích anh, hơn nữa khó tìm được người có thân thể phù hợp với ta như vậy, anh theo ta về nước đi, ta nhất định sẽ làm cho mỗi ngày của anh đều giống như ở trên thiên đường.”
Nhìn thấy khuôn mặt ác ma đẹp tựa thiên sứ mang theo sức hấp dẫn trí mạng kia, nửa người dưới của Tomoya lại không chịu thua kém mà ngẩng đầu. Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ dược lực của xuân dược vẫn còn trong cơ thể? Anh đã quên khuôn mặt của Mahathir Di so với xuân dược còn hiệu quả hơn.
“Ngày hôm qua anh đã giải phóng nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”
Tomoya nhanh chóng lắc đầu. Anh vẫn còn muốn giữ cái mạng nhỏ.
Đáng tiếc vương tử Ả Rập này lại không phải là người thiện lương thấu hiểu lòng người, cả thế giới đều lấy cậu làm trung tâm mà xoay quanh, không có gì mà cậu không chiếm được.
“Thật không có cách nào với anh mà, sẽ để anh được dễ chịu.”
“… A… Không cần đâu, Mahathir Di…”
Tomoya cuống quít bắt lấy bàn tay to nâu đang luồn vào khăn trải giường.
“Không cần làm ở đây, sẽ có người nghe thấy.”
“Anh đừng lo, tiếng phi cơ sẽ át âm thanh của anh.”
Mahathir Di tiếp tục xâm chiếm. Khi cậu cầm tới dục vọng nóng cháy kia, Tomoya cũng không nhịn được nữa mà rên rỉ. Quả đúng như lời Mahathir Di nói, tiếng cánh quạt trực thăng quay hoàn toàn át được tiếng thở dốc của anh.
Nằm trong cái ôm ấp của vương tử tùy hứng mà bay cao theo phi cơ, bắt đầu một chuyến hành trình đơn độc đến dị quốc (nước ngoài).
Toàn văn hoàn