CHƯƠNG 14
Hoắc Niệm Hoài tuy rằng có chút dự cảm, nhưng sau khi nghe hắc y nhân kia nói xong, vẫn rất chấn động. Dù sao lần này cùng hắn xuất môn đều là những sát thủ cực kì lợi hại, cho dù lấy một địch mười cũng chưa chắc sẽ thua, như thế nào có thể dễ dàng bị người ám toán?
Hắn cầm nắm tay, chậm rãi nhăn mi, hỏi: “Truy giết các ngươi là người chung đường? Bộ khoái triều đình, hay là…… ?”
“Là người của Ảnh môn.”
“Ác.” Hoắc Niệm Hoài sớm liệu đến đáp án này, cho nên biểu tình trên mặt không hề biến hóa, chỉ là nắm tay nắm chặt lại một chút, “Bản lĩnh của đám người Ảnh môn kia ta biết, hẳn là không đến mức bức được các ngươi chật vật như vậy.”
Kẻ từ Ảnh môn bước ra đều là lãnh huyết vô tình, nhưng sát thủ của Lạc Hoa các hắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đánh ngang tay cũng không sai biệt lắm, như thế nào có thể tất cả đều trúng bẩy rập?
Hắc y nhân quỳ trên mặt đất vâng vâng ứng vài tiếng, giương mắt dò xét sắc mặt Hoắc Niệm Hoài, có chút chần chờ nói: “Nếu là đơn đả độc đấu, thuộc hạ đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thua, bất quá……”
“Như thế nào?”
Hắc y nhân kia cúi thấp đầu, lại một trận do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Đạn tín hiệu Các chủ đặc chế, có hay không từng đưa cho người khác?”
Hoắc Niệm Hoài khẽ run một chút, lập tức hiểu được hắn vì sao hỏi điều này, trong lòng thầm mắng hoang đường, thân thủ vẫn hướng trong ngực dò xét thám thính, kết quả nhưng lại sờ soạng vào khoảng không.
…… Kỳ quái.
Hắn tâm đầu nhất khiêu, thân hình hơi lung lay, cơ hồ ngã xuống đất, may mà bên cạnh chính là vách tường, vội vàng chống đỡ đi vài bước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn. Dù là như thế, sắc mặt hắn vẫn là xanh xanh trắng trắng, vẻ mặt dần dần hung hăng, đáng sợ tới mức khiến hắc y nhân kia toàn thân phát run, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Kỳ thật Hoắc Niệm Hoài dưỡng thương nhiều ngày như vậy, y phục sớm đổi qua mấy bộ, cho dù không cẩn thận thất lạc đạn tín hiệu cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện giờ ra một hồi sự như vậy, hắn tự nhiên lập tức nghĩ đến có người âm thầm động thủ, sau khi đánh cắp đạn tín hiệu của hắn, nhân cơ hội đem sát thủ Lạc Hoa các một lưới bắt hết.
Mà có thể làm được điều này…… Đương nhiên chỉ có một người.
Hoắc Niệm Hoài thầm hít một hơi thật sâu, cảm giác tay chân lạnh lẽo vô cùng, trong lòng một mảnh mờ mịt, duy độc bên môi chậm rãi xả ra tươi cười, nói: “Chuyện ta ở đây dưỡng thương, trên giang hồ sớm chuyện mọi người đều biết đi?”
“Dù có cũng không ai dám đem hành tung Các chủ tiết lộ ra ngoài, hiện tại rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều ồn ào muốn lấy tính mạng Các chủ.”
“Trừ bỏ Bách Hoa lâu, vài cứ điểm khác cũng sợ đã bị lộ đi?”
“Thuộc hạ vô năng, Các chủ thứ tội.”
“A, ngươi có tội gì? Người sai rõ ràng là ta.” Hoắc Niệm Hoài mị liễu mị nhãn, ngữ khí mềm nhẹ, tươi cười ngọt ngào, “Hảo một chiêu ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’.”
Nói xong, tay phải nhẹ nhàng ở trên mặt bàn nhấn một cái, cũng không thấy dùng lực như thế nào, liền cắt nát một góc bàn.
Hoắc Niệm Hoài hồi tưởng sở tác sở vi những ngày gần đây, thật sự cảm thấy cười đến cực điểm.
Tháo được mặt nạ Vô Ảnh, thử được thực tâm Vô Ảnh, đương nhiên sẽ nghĩ người kia thực tâm yêu mền mình, sao dự liệu được y trong lời ngon tiếng ngọt đồng thời đi một bước phụng chỉ tiêu diệt Lạc Hoa các.
Nha, sai lầm rồi.
Tên kia căn bản ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng lười nói, từ đầu tới đuôi đều là hắn tự mình đa tình. Buồn cười hắn một lòng tính kế như thế nào lợi dụng Vô Ảnh, lại không biết bản thân mới là kẻ bị lợi dụng.
Kỳ thật sớm đã có chút dấu vết để lại.
Từ lúc hắn bị nhân sĩ chính đạo vây công, trong đầu cũng đã hoài nghi Vô Ảnh, chỉ là sau đó nhất thời mê hoặc, lại không suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Từng bước từng bước sai.
Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, cảm giác đau đớn quen thuộc lại phiếm lên, nhưng trên gương mặt lại càng đau đớn hơn, làm hắn lập tức dời đi lực chú ý, nâng tay đè lại nửa bên mặt dấu dưới tóc đen.
Vết thương cũ hơn mười nam trước còn đang ẩn ẩn đau.
Hắn như thứ nào nhanh như vậy đã quên, huyết hải thâm cừu này?
Trên đời ngoại trừ bản thân, không có bất kì ai có thể tin tưởng.
Này cái gọi là tình yêu, chỉ là một trò cười.
May mắn, hắn sớm là một kẻ vô tâm vô phế.
May mắn, hắn chưa bao giờ từng yêu thương Vô Ảnh.
Ha ha, đáng tiếc người kia uổng phí nhiều công phu như vậy, vẫn không thể lừa được hắn.
Hoắc Niệm Hoài một bên nghĩ, một bên cất tiếng cười to, tiếng cười bén nhọn chói tai, làm cho người mao cốt tủng nhiên. Nhưng sau khi hắn cười xong, lại đột nhiên phóng nhu thanh âm, liếc nhìn hắc y nhân quỳ trên mặt đất, nói: “Ngươi còn cúi đầu làm cái gì? Không dám nhìn ta sao?”
Hắc y nhân kia không lên tiếng trả lời.
“Sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Hoắc Niệm Hoài cười cười, tiếng nói lại khàn khàn vài phần, nhẹ nhàng nói, “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta một chút.”
Hắc y nhân sợ tới mức không nhẹ, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh chỉ tử, đành phải nâng đầu nhìn hướng Hoắc Niệm Hoài.
Không ngờ Hoắc Niệm Hoài một tay trụ cằm, một tay kia thong thả chậm rãi đẩy ra tóc đen giáp bên mặt, lộ ra kia nửa bên mặt gập ghềnh, gương mặt làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Đồng tử sung huyết, da thịt gồ ghề.
Nửa khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, nửa khuôn mặt khủng bố như quỷ, mặc cho ai thấy đều phải sợ hãi.
Hắc y nhân kia tuy có tố chất huấn luyện của sát thủ, nhưng vẫn cả kinh ngây dại, nhất thời không thể động đậy.
Hoắc Niệm Hoài biết hắn đã trúng nhiếp hồn đại pháp, ý cười không rõ, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, tràn đầy ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Ngươi lại đây, hôn ta một chút.”
Trên mặt đất hắc y nhân vẻ mặt càng hoảng sợ rõ ràng, thân thể cũng không nghe sai sử đích đứng lên, từng chút hướng Hoắc Niệm Hoài bước đến.
Sắp chạm được kia cháy đen đích da thịt là lúc, Hoắc Niệm Hoài đột nhiên cười lạnh một tiếng, mạnh khúc khởi đầu gối, một cước đem nhân đá ngả lăn trên mặt đất. Sau đó nhanh chóng dùng tóc đen giấu ở kia bán khuôn mặt khổng, lại cười ha hả.
Khuôn mặt đáng sợ như thế, người thường nhìn một cái cũng cảm thấy ghê tởm, huống chi muốn hôn thân? Làm khó Vô Ảnh chịu nhiều ủy khuất như vậy, thế nhưng cũng phải diễn cho hết màn này.
Cáp, chỉ bằng điểm này, tổn thất vài toà thanh lâu cùng vài sát thủ, cũng không đáng là gì.
Hoắc Niệm Hoài sau khi cười đủ, mới đứng lên đá hắc y nhân kia một cước, nói: “Quên chuyện hôm nay phát sinh, ngươi có thể lăn.”
Hắc y nhân cũng đã trúng nhiếp hồn đại pháp, sau khi nhận được mệnh lệnh, biểu tình trở nên một mảnh chết lặng, bò lên cái thân đáp “Vâng” một tiến, trực tiếp từ cửa sổ đi ra ngoài.
Hoắc Niệm Hoài đợi sau khi hắn rời khỏi, bản thân cũng ra khỏi phòng, từng bước một hướng khách *** đi đến.
Nửa bên mặt dưới tóc đen đau đến lợi hại, trong lòng trăm chuyển ngàn chuyển, bên môi lại thủy chung lộ ra mạt cười yếu ớt, gương mặt như họa, ôn hòa vô hại.
Vô Ảnh nếu có thể vừa nói yêu thương, một bên lại âm thầm đối phó chính mình, hắn đương nhiên cũng có thể làm được.
Hơn nữa, tuyệt đối so với người kia càng ác hơn càng tuyệt tình!
END 14