Thẩm Nam ngủ một giấc đến khi khi mặt trời lên cao, lúc ngửi thấy mùi thức ăn mới tỉnh lại.
Mở mắt ra đã thấy căn phòng ngập tràn ánh nắng, cùng Thẩm Ngọc đang ghé bên giường nhìn cô. Tiểu gia hỏa thấy cô tỉnh, cười tủm tỉm: “Chị, ba bảo em gọi chị dậy ăn cơm trưa!”
Thẩm Nam nhìn bầu trời xanh sau cơn mưa, xoa nhẹ đầu của nhóc, hít sâu một hơi ngồi dậy: “Em ra ngoài nói với ba, chị tới ngay.”
Thẩm Ngọc gật đầy, chạy nhanh như viên đạn.
Thẩm Nam lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy mấy tiếng trước Khương Nhạn Bắc có nhắn mấy tin chúc ngày mới tốt lành, nhanh gửi lại cho anh, đợi mấy phút chưa tháy anh gửi lại liền trực tiếp gọi điện cho anh.
“Điện thoại đã tắt máy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc.
“Sao vậy nhỉ?” Thẩm Nam nhíu mày tắt máy, chẳng lẽ thật sự làm chuyện có lỗi với mình? Đến mức phải bế quan ổn định cảm xúc rồi mới nói.
Cô giật khóe miệng, để điện thoại xuống, thay quần áo ra ngoài.
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Quang Diệu đến vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, Thẩm Ngọc lôi Thẩm Nam đi cùng dắt chó.
Buổi chiều nắng chói chang, cũng may sáng đã đổ một cơn mưa nên không khí vẫn mát mẻ. Dù vẫn hơi nóng, nhưng không buồn bực chút nào, gió mùa hạ thổi qua thậm chí có chút thoải mái.
Lông vàng đã hơn sáu tháng, đứng thẳng có thể cao bằng Thẩm Ngọc, rất dính chủ nhân của nó, cũng rất thông minh. Thẩm Ngọc nắm dây thừng phía trước, thỉnh thoảng cười khanh khách trêu đùa lông vàng.
Trên đường thỉnh thoảng gặp nông dân trồng hoa cùng thôn dân, Thẩm Nam vì cuối tuần mới ở đây nên không quen người gần đây lắm, phần lớn chỉ có chút quen thuộc, không thể nhớ tên. Ngược lại Thẩm Nam gặp người nào cũng chủ động chào chú chào cô ngọt lịm.
Thẩm Nam nhìn nhóc hiếu động như thế, không tự chủ lộ ra nụ cười ẩn ý. Đứa trẻ nhát gan thẹn thùng lúc trước tựa như được lột xác, thân thể cũng cứng cáp hơn.
Bỏ quê hương qua nơi này sống, đại khái chính là lựa chọn chính xác nhất của cô.
Đi qua bao xa, phía trước có một cô bé nhỏ thấy hai người liền hưng phấn vẫy tay, lớn tiếng gọi “Tiểu Ngọc” rồi chạy sang.
Thẩm Nam cũng lớn tiếng đáp lại, “Hòa Hòa!”
Chờ đến lúc gần đến, hai nhóc con còn vui vẻ ôm nhau một cái.
Thẩm Nam ở một bên: “...”
Hai bạn nhỏ buông ra, Thẩm Ngọc để cô bé xoa lông vàng, còn mình thì kéo Thẩm Nam kích động giới thiệu: “Chị ơi, đây là Hòa Hòa, bạn tốt em mới quen đấy. Bạn ấy đang nghỉ hè bên ngoại.”
Cô bé ngẩng đầu, cười tủm tỉm với Thẩm Nam: “Chào chị ạ.”
Gương mặt non nớt tràn đầy sức sống của cô bé, đỏ như quả táo chín, đáng yêu đến độ muốn nhéo một cái.
Thẩm Nam nói: “Chào em.”
Hòa Hòa cười cười, ngồi xổm trêu đùa tóc vàng tiếp.
Nhìn hai đứa trẻ ngồi dưới đất chơi đùa cùng lông vàng đến quên cả trời đất, cô cũng không quấy rầy bọn nhóc, ngồi bên cạnh xem.
Qua không lâu, Hòa Hòa chợt nhớ gì đó, đứng lên nói: “Ấy chết, ông bà gọi mình ăn cơm, suýt nữa thì quên mất. Mình về nha Thẩm Ngọc, tối sẽ qua tìm cậu chơi.”
“Được, cậu về ăn cơm đi, đói bụng rồi.”
Hòa Hoa co chân lên chạy, qua mấy bước lại nhớ gì đó, quay đầu vẫy tay với Thẩm Nam, cười tủm tỉm: “Tạm biệt chị.”
Thẩm Nam cười vẫy tay lại: “Tạm biệt.”
Thẩm Ngọc dắt chó con đến gần, nói: “Chị ơi đến trước đi, hôm trước em qua đó chơi thấy có hồ sen có nhiều hoa đang nở đấy.”
“Thật sao? Vậy em chỉ đường đi.”
Hai người đi dưới ánh mặt trời rực rỡ mười mấy phút, quả nhiên thấy được hồ sen, trong đó là sen trắng đang chập chờn dưới nắng chiều. Cách gần đó có một ngôi nhà lầu màu trắng, nhìn không giống như nhà dân bên này, tựa như kiến trúc để kinh doanh.
Thẩm Ngọc hưng phấn nói: “Chị có thấy đẹp không?”
Thẩm Nam gật đầu: “Ừm rất đẹp.” Nói rồi lấy điện thoại chụp mấy bức phong cảnh, kéo Thẩm Ngọc lại chụp tự sướng rồi gửi cho Khương Nhạn Bắc.
Thẩm Ngọc nhìn một đóa hoa sen gần đó, chớp mắt hỏi: “Chị ơi, em có thể hái một đóa không?”
“Em muốn mang về nhà à?”
Thẩm Ngọc nhỏ giọng: “Em muốn cho Hòa Hòa.”
“À!” Thẩm Nam cố ý kéo dài âm thanh, cười xấu xa hỏi, “Em thích Hòa Hòa sao?”
Đôi mắt đen láy thuần khiết của Thẩm Ngọc nhìn cô, nói: “Hôm trước bạn ấy cho em rất nhiều đồ vặt ngon, em liền cho bạn ấy xoa tiểu Hoàng, cũng chưa tặng cái gì.”
Thẩm Nam nhìn hồ nước một chút, nghĩ rằng hẳn là thuộc của hộ dận, hái một hoa sen cũng không sao, liền nói: “Được, để chi hái giúp em.”
Cô đứng bên cạnh hồ sen, cẩn thận đưa tay, miễn cưỡng mới lấy được một đóa, sau khi lấy xuống trở về còn đặt lên mũi ngửi, hương thơm trong trẻo xuyên thẳng vào tim. Đang định đưa cho Thẩm Ngọc, bỗng thanh âm từ đằng sau vang lên: “Hai người đang làm gì vậy?”
Hai chị em giật mình nhìn theo tiếng nói, thấy một thanh niên đang bước nhanh tới.
Thẩm Nam vội nói: “Đây là hồ sen nhà anh sao? Tôi thấy đẹp nên hái một đóa chứ chưa làm gì.”
Thanh niên trẻ thấy kẻ trộm hoa là một đại mỹ nữ, mặc dù mặt vẫn khó chịu nhưng ngữ khí cũng hòa hoãn mấy phần: “Đây không phải hồ sen nhà ai, mà là nghiên cứu của sở nghiên cứu của bọn tôi. Hai người không thấy ký hiệu gần đó à?”
Nói rồi chỉ biển gỗ cách đó không xa.
Thẩm Nam thuận tay anh nhìn sang, quả nhiên thấy trên tầm bảng viết: Khu nghiên cứu, cấm hái.
Anh chàng nói: “Mấy hoa sen này để bọn nghiên cứu chúng tôi làm thí nghiệm, một hồ sen cần dùng đến mấy đóa. Hai ba ngày đầu đã có người phá hoại, ngày nào chúng tôi cũng xem chừng. Cô có biết, mấy hoa này bị du khách tùy tiện hái có thể uổng phí cả năm không?”
Thẩm Nam không nghĩ mình hái sen mà gây nên chuyện lớn. Thẩm Ngọc bên cạnh cũng hiểu sơ sơ, dọa đến run lẩy bẩy, nhỏ giọng nói với anh ta: “Anh ơi em sai rồi, là em bảo chị giúp em hái, anh đừng trách chị.”
Anh chàng nhìn tiểu gia hỏa một chút, cũng không muốn nói nặng nhưng sắc mặt vẫn không tốt, âm thanh lạnh lùng: “Đi đi, hai người vào ghi biên bản một chút, nếu xác định đây là đóa hoa mang gene thí nghiệm thì đền tổn thất cho chúng tôi.”
Thẩm Nam cũng không dám giở trò, nhỏ giọng trấn an Thẩm Ngọc mặt mũi đã trắng bệch, nắm tay nhóc đuổi theo anh chàng kia vào tòa nhà màu trắng.
Trên tòa nhà có treo biển “Khu nghiên cứu sinh vật Lục Nguyên.”
Vì có quan hệ với Khương Nhạn Bắc, Thẩm Nam biết làm nghiên cứu không dễ dàng, nghĩ tới thật sự do mình vô tâm mà ảnh hưởng đến một năm cố gắng của người ta, cô đã phạm vào sai lầm lớn.
Anh chàng trẻ tuổi dẫn một lớn một nhỏ vào nhà, trong phòng có mấy bàn làm việc, chỉ có một người trung niên đeo kính đang làm việc trên máy tính. Thấy người vào liền ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Trần, đây là sao?”
Tiểu Trần chính là anh chàng đang tức giận kia, nói nặng nề: “Thầy Lý, hoa sen mấy nay đều bị người ta hái, lần nào tôi cũng không bắt được, hôm nay rốt cuộc cũng bắt được kẻ trộm rồi.”
Thẩm Nam: “...”
Thẩm Ngọc mau đến trước mặt người được gọi là thầy Lý, cúi mình xuống chào: “Chú ơi là con bảo chị hái giúp con, chỉ mới hái một đóa. Chú muốn mắng thì mắng con đừng mắng chị.”
Để một đứa trẻ chưa đến sáu tuổi thay mình nói chuyện, Thẩm Nam khẳng định không muốn, cô tiến lên trước, đặt hoa sen lên bàn, ôn tồn nói: “Ngại quá, tôi không thấy bảng thông báo, cảm thấy hoa sen đẹp nên hái một đóa, không nghĩ đến là hoa của khu nghiên cứu.”
Tiểu Trần tức giận: “Ai cũng nghĩ giống cô, thấy đẹp liền hái xuống, một hồ nước mấy ngày chắc chỉ còn mấy chiếc lá.”
Người trẻ tuổi tương đối bốc đồng, còn thầy Lý vẫn giữ bộ dạng ôn hòa, cười nói: “Hồ sen này được tiểu Trần trông coi, liên tục bị người ta hái mất, chưa bắt được lần nào nên tức giận đến ăn cơm không được. Bây giờ vất vả lắm mới bắt được một người, khó tránh khỏi tức giận, cô đừng sợ, chúng tôi không phải giang hồ.”
Thẩm Nam nói: “Tôi biết mọi người làm nghiên cứu không dễ dàng, làm sao để bồi thường ạ, chỉ cần tôi đủ khả năng chắc chắn sẽ không quỵt.”
Thầy Lý cười: “Sao lại khoa trương như vậy? Đừng để tiểu Trần dọa.”
Thẩm Nam khách khí nói: “Dù thế nào, cũng đã không chú ý biển hiệu bên cạnh, tùy tiện ngắt hoa là lỗi của bọn tôi.”
Cô vừa nói xong, chợt nghe tiếng cười khẽ bên cạnh – cực kỳ quen thuộc.
Mọi người trong phòng liền nhìn theo hướng cầu thang.
Tiểu Trần thay đổi hình tượng hung dữ lúc nãy, cung kính hỏi: “Thầy Trương, thầy Khương đã nói xong rồi à?”
Thầy Lý giơ hoa sen trên bàn nói: “Hai thầy xem, tiểu Trần đã bắt được cô gái hái sen của hồ chúng ta, nên xử lý thế nào đây?”
Thẩm Nam cùng Thẩm Ngọc đều trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi đến.
Khương Nhạn Bắc cười nói: “Vậy nên nghiêm trị không thả, nhất định bắt cô ấy bồi thường mười vạn tám ngàn, sau đó dán biển cấm để giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám tùy tiện hái đồ nghiên cứu của chúng ta.”
Không chỉ có thầy Lý, ngay cả tiểu Trần cũng ngẩn người, một lát sau lại sờ gáy, ấp úng nói: “Thầy Khương, cô ấy... Cô ấy mới chỉ hái một đóa...”
Nói rồi nhìn Thẩm Nam đầy áy náy.
Lúc đầu mọi người nghĩ cô gái này hẳn sẽ bị hù, nào biết tình hình bỗng thay đổi, cô gái lúc đầu mới gặp đầy khách khí bỗng trợn trừng mắt, hét lớn: “Khương Nhạn Bắc, anh đang làm cái quái gì thế?”
Thẩm Ngọc kịp phản ứng, kéo lông vàng chạy đến trước mặt Khương Nhạn Bắc, sau đó ôm chặt bắp đùi anh: “Em nhớ anh lắm!”
Ba người trong phòng:???
Chuyện gì xảy ra vậy!!!
Khương Nhạn Bắc xoa nhẹ đầu của tiểu gia hỏa, nắm tay của nhóc, cười mấy người kia đang ngớ người ra: “Vừa rồi đùa một chút, đây là em vợ của tôi.” Rồi hất cằm về phía Thẩm Nam, “Còn kẻ trộm hoa đây là vị hôn thê của tôi.”
Đám người mới bừng tỉnh hiểu ra cười lớn.
Người đàn ông bên cạnh anh nhanh bước tới, cười nói: “Được được, tôi là sư huynh của Khương Nhạn Bắc, Lý Mạnh Nhiên, cũng là người phụ trách của sở nghiên cứu Lục Nguyên. Trước kia ở nước ngoài, tôi là cộng sự của Nhạn Bắc, bây giờ thành đối tác, lại có thể cùng nhau hợp tác làm việc.”
Thẩm Nam tựa như nghe sấm, người bạn trai này của mình không phải sẽ nhanh chóng ra nước ngoài một năm để tránh dư luận sao? Làm sao bỗng nhiên biến thành gì mà đối tác, cùng cộng tác làm việc cùng người khác?
Trước mặt những người này, cô cũng không muốn chất vấn thẳng thắn, khách khí nói với Lý Mạnh Nhiên vài câu, thâm trầm nhìn Khương Nhạn Bắc nói: “Anh vừa xuống máy bay, mau về nghỉ ngơi đi!”
“Ừm cũng hơi mệt chút.” Khương Nhạn Bắc sờ mũi, đi đến cầm vali của mình, nắm tay Thẩm Ngọc đuổi theo Thẩm Nam đang nghiến răng kèn kẹt.