Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 69: Chương 69: Chúng ta kết hôn đi




Ngoài văn phòng, ánh nắng đã chói chang. Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu nheo mắt nhìn bầu trời, nội tâm chưa từng bình tĩnh. Bí mật nhiều năm chôn giấu bị người khác phơi bày, anh lại có một cảm giác nhẹ nhõm sau khi trút được gánh nặng, có lẽ đã trải qua thất vọng trước đó rồi.

Khương Chi Minh và Tống Sầm là người bận rộn, từ nhỏ đến lớ, ngoại trừ hỏi anh về việc học, giao các nhiệm vụ cho anh rồi ngẫu nhiên kiểm tra, thời gian gặp họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh luôn tôn kính cùng yêu mến Khương Chi Minh. Dù anh chưa từng có được gì mà tình thương của ba, nhưng hình tượng Khương Chi Minh trong mắt anh cũng không sụp đổ, đó cũng là đánh giá của người ngoài đối với Khương Chi Minh.

Mùa hè kia anh tốt nghiệp đại học, cách thời gian du học còn một khoảng thời gian. Bởi vì sắp đi xa, nên muốn tìm hiểu thành phố mình đã sống hơn hai mươi năm, không có việc liền mang máy ảnh đi dạo thăm thú thành phố.

Trừ điều đó, còn có chút tâm lý khó nói – mấy tháng trước bị Thẩm Nam trêu ghẹo, khiến anh vừa xấu hổ vừa giận, nhưng nghĩ tới sau này có lẽ rất khó gặp lại nữ sinh xấu xa như vậy, vừa nhớ đến cô vừa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn được gặp cô ngẫu nhiên trong thành phố này.

Thành phố rất lớn nhưng cũng rất nhỏ.

Anh không gặp Thẩm Nam, nhưng một buổi tối đó đã ngẫu nhiên gặp được ba của mình, Khương Chi Minh.

Hôm đó, Khương Chi Minh lái xe không phải của mình, đi vào lối nhỏ vốn không hợp với thân phận viện trưởng của ông. Mấy phút sau, cô gái đi cao gót chui vào xe.

Khương Nhạn Bắc không nhìn rõ dáng vẻ cô gái đó, chỉ nhìn được rất trẻ, hẳn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Sau khi cô ta lên, xe dừng sát bên ngõ nhỏ rất nhanh bắt đầu đung đưa.

Anh chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, biết rõ điều đó nghĩa là gì.

Anh đã quên cảm giác lúc ấy, đại khái mọi thứ đều sụp đổ, buồn nôn đến độ muốn ói tại chỗ.

Lúc đầu anh nghĩ Khương Chi Minh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mấy lần theo dõi sau đều là những cô gái khác nhau, đôi khi là trong xe, đôi khi là ngoài chung cư, đôi lần lại ngay chốn xa lạ trực tiếp bên ngoài, điều duy nhất giống nhau chính là đều là những thiếu nữ độ mười bảy mười tám tuổi.

Hình tượng to lớn của ba đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng anh. Nhất là lúc nhìn thấy dáng vẻ Khương Chi Minh cùng Tống Sầm ân ái, anh liền cực kỳ khó chịu. Muốn nói cho Tống Sầm nhưng chưa kịp đã phải cất mọi đau khổ ra nước ngoài.

Nhưng anh vừa đến cửa ks đã thấy Tống Sầm đang thân mật xuống xe của một người đàn ông trung niên anh không mấy xa lạ, đi xuống hướng tới một khách sạn.

Người đó anh biết, đó cũng là một học giả nổi danh, quen biết với Tống Sầm đã nhiều năm, đồng thời là đối tác của bà. Nếu như chỉ là chơi đùa cũng không sao, dù sao so với chuyện của Khương Chi Minh nhẹ buồn nôn gấp trăm lần. Nhưng Khương Nhạn Bắc biết, người đàn ông đó đang ở Mỹ vì vợ bị bệnh nặng đang trị ở đây.

Anh cũng cố gắng thuyết phục bản thân, đạo đức cá nhân khác với đạo đức công cộng, Khương Chi Minh và Tống Sầm đều là người tốt, một người là bác sĩ giỏi, một người là học giả có nhiều thành tựu nổi bật với nhiều hoạt động công ích. Chẳng ai hoàn mỹ, nên không thể yêu cầu quá cao.

Nhưng anh không phải là bệnh nhân của Khương Chi Minh, cũng không phải độc giả của Tống Sầm, mà là con của hai người họ, nên không thể bỏ qua chữ “tư” này được.

Khương Chi Minh cùng Tống Sầm từ nhỏ đã yêu cầu anh mọi thứ đều phải hoàn mỹ, tư thế ăn cơm cũng có quy định nghiêm ngặt, tựa hồ muốn đem anh biến thành máy móc thật hoàn hảo. Anh cũng cố gắng theo phương hướng của bọn họ, bởi vì anh cho họ là người hoàn mỹ, thậm chí còn lo lắng tự ti vì sợ rằng mình sẽ không làm được như họ.

Nhưng mà sự thật liên tiếp khiến hình tượng của Khương Chi Minh và Tống Sầm trong lòng anh triệt để tiêu tan. Vốn là không yêu thương nên sự kính trọng còn lại cũng biến mất, chỉ còn lại phản cảm và buồn nôn.

Mà sau khi biết chuyện bẩn thỉu của Khương Chi Minh và Tống Sầm, chất vấn của Lý Tư Duệ với anh, anh cũng đã từng nghi ngờ chính mình. Bản chất của anh có phải cũng giả tạo như bọn họ không? Dù sao anh cũng là con của họ, chảy dòng máu đạo mạo.

Vì hoài nghi này, anh lại một lần nữa xuất hiện sự hỗn loạn nghiêm trọng, trầm cảm cực độ, dựa vào một lượng lớn thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ.

Mùa đông năm đầu tiên anh ra nước ngoài, mùa xuân năm tiếp theo, cuối tuần nào anh cũng đến Las Vegas đánh bạc, tìm kiếm kích thích mới có thể dịu đi thống khổ.

Cũng may, cuối cùng anh đã chạy thật xa, đồng thời xác định mình khác với Khương Chi Minh và Tống Sầm.

***

Cuối tuần, Thẩm Nam công tác trở về, đến trung tâm thương mại cùng Khương Nhạn Bắc, sau khi ăn xong thì đi dạo.

Nhìn trước cửa hàng Hermes, Thẩm Nam nhớ đến chiếc túi vô dụng rất lâu được đặt cẩn thận trong nhà, nói đùa: “Anh đừng có mà xúc động mua túi cho em nữa đấy!”

Khương Nhạn Bắc gật đầu, chân thành nói: “Ừm, không bỏ tiền ra nữa, sẽ tiết kiệm.”

Thẩm Nam: “Tiết kiệm làm gì?”

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, cười nói: “Đương nhiên có chỗ dùng.”

Thẩm Nam lơ đãng phất tay, xì khẽ: “Lúc đầu em chỉ giả vờ khách khí một chút, ý chính là hi vọng anh sẽ mua cho em một cái túi nữa. Không nghĩ anh sẽ nói thế, đàn ông quả nhiên chỉ là móng heo, có được liền không biết trân trọng.”

Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười: “Hay là chúng ta đi mua một cái?”

Thẩm Nam nhanh giữ chặt anh: “Bỏ đi, mất bò mới lo làm chuồng, trễ rồi.”

Hai người cười nói tiếp tục đi dạo, đến một cửa hàng trang sức, Thẩm Nam định vào mua bông tai, đến quầy mang thử.

Đến khi cô thử vừa ý mới bảo chị thu ngân gói lại, cô thấy Khương Nhạn Bắc đang đứng trước quầy nhẫn, bảo nhân viên lấy một chiếc nhẫn kim cương xem thử.

“Làm gì thế?” Thẩm Nam đi qua.

Khương Nhạn Bắc giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay: “Kiểu dáng này em thích không?”

Thẩm Nam giật nảy tim một cái, ra vẻ bình tĩnh: “Cũng được!”

Khương Nhạn Bắc: “Vậy em xem em thích kiểu nào, bên này có thể làm theo yêu cầu, chúng ta thiết kế một cái.”

Thẩm Nam nhẹ nhàng hỏi: “Mua nhẫn làm gì thế?”

Khương Nhạn Bắc nói nhẹ như nước chay mây trôi: “Đương nhiên là chuẩn bị nhẫn cưới!”

Thẩm Nam sửng sốt, hơi mất tự nhiên: “Cái này... Có quá sớm không?”

Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, trịnh trọng nói: “Thẩm Nam, chúng ta kết hôn đi.”

Lời cầu hôn tới quá vội khiến cô không kịp phản ứng.

Khương Nhạn Bắc tiếp tục: “Anh biết chuyện này bất ngờ, nhưng thật sự khi anh xác định ở bên em đã cân nhắc đến chuyện này. Anh muốn sống cùng em.”

Thẩm Nam kinh ngạc nhìn anh, lấy lại tinh thần, chợt nhớ đến lời anh nói trong điện thoại đêm đó, hỏi bất thình lình: “Anh muốn sống với em, là thật sự thích em hay...” Cô ngừng một chút, mới tiếp tục, “Em là phương thức để anh chạy trốn khỏi gia đình.”

Khương Nhạn Bắc không ngờ cô bỗng nhiên nhắc đến vấn đề bên ngoài này, khẽ giật mình nhìn cô không thể tin được.

Thẩm Nam nói xong cũng cảm thấy vấn đề này hơi đột ngột, hơn nữa còn sau khi anh cầu hôn nữa.

Cô mất tự nhiên, vuốt tóc nói: “Em không có ý gì, chỉ muốn nói chúng ta ở bên nhau chưa được hai tháng, nên cần thời gian để tìm hiểu.”

Khương Nhạn Bắc gật đầu, đưa chiếc nhẫn cho nhân viên để lại.

Thẩm Nam cầm bông tai cùng anh ra ngoài. Mãi cho đến khi lên xe anh mới mở miệng: “Đúng thật là anh không thích gia đình mình, chính là do không thích nên sẽ tuyệt đối không để cho gia đình ảnh hưởng đến tương lai của mình.”

Thẩm Nam sững sờ, hơi trầm mặc: “Em không biết vấn đề của anh và gia đình là gì. Nhưng đối khi càng phản cảm, càng muốn chạy trốn kỳ thật sẽ càng sai lầm. Anh có nghĩ tới tại sao anh thích em hay không?”

Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô.

Thẩm Nam nói: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ cẩn thận. Anh nói năm đó anh thích em, nhưng năm đó em có gì đáng giá để sinh viên tốt như anh thích đây? Bây giờ nghĩ lại, đơn giản là quá khác biệt. Anh không thích mình sống gò bó trong khuôn phép, nên đã bị em hấp dẫn trong tiềm thức.”

Khương Nhạn Bắc muốn phủ nhận, nhưng phát hiện ra không thể mở miệng, do cô nói không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Thẩm Nam nói tiếp: “Vì sao hiện tại anh muốn kết hôn? Em nghĩ hẳn là ba mẹ của anh không thích em, mà anh lại không thích gia đình mình, nên cực kỳ ghét bọn họ phản đối, muốn dứt khoát kết hôn để họ không thể làm gì.”

Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc, hơi bất đắc dĩ cười cười: “Quả nhiên trên mạng nói không sai, phụ nữ khi yêu là thám tử lừng danh, suy nghĩ trong anh không thể gạt được em. Nhưng em không rõ rồi.” Anh dừng một chút, “Dù cho anh thích em hay muốn kết hôn cùng em, đều xuất phát từ đâu? Đều từ thật lòng thật dạ. Anh đã hai mươi tám tuổi, biết rõ mình đang làm gì, muốn cái gì.”

Thẩm Nam nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm như nước, thấy rõ hình bóng mình trong đó.

Khương Nhạn Bắc gằn từng chữ: “Thẩm Nam, anh yêu em, anh muốn cùng em kết hôn, sinh con dưỡng cái, xây dựng mái ấm gia đình.”

Thời gian hai người bên nhau dù rất thân thiết nhưng đều khiến Thẩm Nam thấy quá đỗi nhanh đến mức lên giường. Những lời thổ lộ lúc này là lần đầu tiên.

Không phải không cảm động, nhưng cô biết, đó cũng không phải là thời cơ thích hợp, đến mức cô không có cách nào cảm động quá mức được.

Cô gật đầu, chân thành nói: “Em biết. Em chỉ không hi vọng tình yêu của anh cùng hình thức ở bên nhau bị những thứ khác ảnh hưởng.”

Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, thở dài: “Em nói đúng, chuyện giữa hai chúng ta không nên bị thứ khác ảnh hưởng.”

Nhất là Khương Chi Minh và Tống Sầm, vì bọn họ không xứng.

Thẩm Nam nghĩ ngợi, lại nói: “Bất kể như thế nào, ba mẹ anh cũng chỉ muốn tốt cho anh, chuyện gì cũng cố gắng làm vì anh. Nên người nhà cũng rất quan trọng.”

Khương Nhạn Bắc nhìn cô cười cười, không muốn nói.

Mọi chuyện cô nghĩ quá đơn giản.

Cô vì ba của mình cưới tiểu tam mà phản nghịch nhiều năm. Nếu biết anh có một gia đình ác độc như vậy, có thể tiếp theo sẽ cảm thấy anh cũng buồn nôn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.