Thẩm Ngọc thả lỏng, một nhà ba người của Thẩm Nam về nhà, dì Trần cũng đến cùng ăn cơm, buổi tối đó rất náo nhiệt.
Cả nhà cùng ăn, người lớn nói chuyện phiếm, Thẩm Ngọc dẫn tiểu Anh Đào đã chín tuổi ra sân chơi. Thời gian nhàn hạ cũng đã qua, rất nhanh sẽ tới lúc. Thẩm Nam hối thúc tiểu Anh Đào rửa mặt về phòng ngủ, cô bé không muốn cô kể chuyện trước khi ngủ, Thẩm Nam vốn muốn phái Khương Nhạn Bắc để hoàn thành nhiệm vụ trọng đại nhưng tiểu Anh Đào cũng không muốn.
Nói cũng kỳ lạ, đều nói con gái thường thân với ba hơn, Khương Nhạn Bắc cũng chiều con hơn cả cô nhưng cô nhóc lúc nào cũng quấn mẹ.
Thẩm Nam hỏi con gái vì sao? Tiểu gia hỏa nói rất đúng, dù mẹ nghiêm khắc nhưng rất rộng rãi, ba chiều con bé nhưng kỳ thật lại quá bó buộc, nên cô bé không có tự do.
Thẩm Nam thở dài với trực giác kinh người của con, Khương Nhạn Bắc vì lẩn tránh tiểu Anh Đào khỏi quá trình trưởng thành của mình nên cưng chiều dung túng cho cô bé, kỳ thật không xuất phát từ nội tâm, mặt ngoài nhẹ nhàng tha thứ cho con nhưng trên thực tế anh căng như dây đàn. Cảm giác của con thật lớn nên so với những câu nói nặng của mẹ, cô nhóc thường xụ mặt cãi lại mẹ hơn.
Thẩm Nam từng thảo luận vấn đề này với Khương Nhạn Bắc, nhưng anh thật sự không thể buông lỏng được. Sau này Thẩm Nam chưa tính được, cô biết bóng ma tuổi thơ đã khắc sâu thực chất rất khó để triệt để, phải thuận theo tự nhiên.
Tiểu Anh Đào chạy vào trong chăn, lôi Thẩm Nam nằm cạnh cô bé, chỉ vào Khương Nhạn Bắc ở cửa, cười hì hì nói: “Ba, phụ nữ đang tâm sự riêng tư, đừng nghe lén nha!” Ngụ ý là bảo anh rời đi.
Khương Nhạn Bắc vờ thở dài mất mát, thành thật quay người đi ra. Tiểu Anh Đào vẫy tay với anh: “Ba ơi qua đây!”
Khương Nhạn Bắc đi qua.
Cô nhóc đứng lên hôn lên mặt anh: “Chúc ba ngủ ngon.”
Khương Nhạn Bắc hớn hở nói: “Chúc bé ngủ ngon.”
Thẩm Nam nhìn chồng đang tận hưởng sự ngọt ngào, cười to vui vẻ.
Khương Nhạn Bắc nhìn cô nói: “Em kể xong chuyện rồi về phòng, anh cũng muốn nghe kể chuyện.”
Thẩm Nam gắt lên: “Đi chỗ khác chơi!”
Tiểu gia hỏa cười khanh khách chui vào chăn, ôm cánh tay của mẹ, phất tay với Khương Nhạn Bắc: “Ba đi chỗ khác chơi!”
Khương Nhạn Bắc cười ra cửa.
Chờ dỗ được bạn nhỏ ngủ đã nửa tiếng sau. Về đến phòng, Khương Nhạn Bắc đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Thẩm Nam bò lên giường nói: “Em muốn nói chút chuyện với anh.”
Khương Nhạn Bắc đặt sách lên tủ đầu giường, chậm rãi mở miệng: “Chuyện của Thẩm Ngọc sao?”
“Sao anh biết?” Thẩm Nam kinh ngạc.
Khương Nhạn Bắc cười: “Sống chung nhiều năm như vậy, em muốn làm gì anh còn không biết?”
Thẩm Nam hừ một tiếng: “Vợ chồng già đúng là không tốt, một chút bí mật cũng không giữ được.”
“Em còn muốn có bí mật?”