Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 30: Chương 30: Tựa như hai đường thẳng song song bỗng giao nhau




Thẩm Nam hơi bất ngờ nhìn anh, rồi lại nhìn Lý Tư Duệ bên canh, biểu hiện của hai người đều như gió mây thoáng qua, có vẻ không có gì dị thường, nhưng cô lại cảm thấy bầu không khí có chút quái dị. Cô không phải là người phụ nữ ngu ngốc, nhưng hai người đàn ông trước mặt này, một người là người mình rất khó để không suy nghĩ, Khương Nhạn Bắc, còn một người căn bản không cần phải suy nghĩ, Lý Tư Duệ. Cô chỉ có thể vứt bỏ suy nghĩ quái dị trong đầu đi.

Lý Tư Duệ đứng lên, tiện tay lấy cà vạt trên thành ghế, nói với Thẩm Nam: “Đi thôi, đại giáo sư Khương nhất định còn có việc, để anh đưa em về, vừa vặn thăm chú Thẩm cùng bé Ngọc một chút.”

Thẩm Nam nhìn Khương Nhạn Bắc còn ngồi yên tại vị trí, nói: “Lớp trưởng, chúng ta đi thôi, liên lạc sau.”

Cặp mắt đen kịt của Khương Nhạn Bắc, nhẹ nhàng đối mắt với cô, ý vị trong đó không rõ lắm, anh trầm mặc đứng lên.

Ba người rời khỏi phòng ăn, không nói gì nhiều, chỉ khách sáo tạm biệt rồi tách nhau ra.

Đến xe, Lý Tư Duệ cười cười nhìn người phụ nữ ngồi ghế phụ lái, thuận miệng: “Cuối tuần có bận không? Anh đưa em cùng chú Thẩm và tiểu Ngọc ra ngoài chơi một chút.”

Thẩm Nam hỏi: “Đi đâu?”

Lý Tư Duệ nói: “Xung quanh đây, em chọn chỗ đi.”

Thẩm Nam nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là thôi đi, một già một trẻ bất tiện lắm, huống chi ba em còn ngồi xe lăn.”

Lý Tư Duệ cười: “Mấy năm nay em không đưa chú Thẩm cùng tiểu Ngọc đi chơi à?”

Thẩm Nam hơi sửng sốt, không đúng sao? Thân thể Thẩm Quang Diệu bất tiện, tiểu Ngọc còn nhỏ, nhiều lắm là cô đưa hai người đi ăn hoặc mua chút đồ, hoặc nửa đường đưa tq đi chỉnh hình tiện ghé qua công viên gần đó một chút, mà số lần còn đếm trên đầu ngón tay, còn kém xa dì Trương.

Đầu tiên cô là không có thời gian, thứ hai cô là phụ nữ, mang theo người già tàn tật và trẻ nhỏ rất bất tiện.

Bị Lý Tư Duệ nói như vậy, không khỏi cảm thấy buồn vô cớ một chút. Năm đó Thẩm Quang Diệu tung hoành thương trường biến thành người cả ngày tàn phế trong nhà, trong lòng của ông cũng khôn khó chịu ít hơn mình, nên có thể lý giải mấy năm nay tính tình của ông không được tốt.

Về phần Thẩm Ngọc, lúc sinh ra đời đã lấy tên nạm vàng, từ khi biết chuyện lại chưa từng có một ngày tốt đẹp.

Cô đương nhiên không có lỗi với hai người họ, chỉ là nghĩ đến vẫn có chút chua sót.

Lý Tư Duệ tiếp tục nói: “Hiện tại có anh lái xe rồi, sau này em muốn đưa họ đi đây, chúng ta đi đó, được không?”

Thẩm Nam suy nghĩ một lát, khẽ cười: “Cảm ơn anh, chuyện này sau hẵng nói đi, cuối năm còn một đống công việc, không còn sức ra ngoài chơi.”

Đây là lý do chống chế của cô, dù cô gọi Lý Tư Duệ là anh trai nhưng không phải anh ruột, còn xa nhau tận mười năm. Mà quan hệ hai nhà, nói thế nào cũng vi diệu, anh có thể không có khúc mắc, có khả năng năm đó mẹ nuôi oán giận Thẩm gia, cô cũng không có cách nào hưởng thụ sự chăm sóc này.

Lý Tư Duệ liếc cô, thở dài: “Đến cùng em vẫn xem anh như người lạ.”

Thẩm Nam hơi sửng sốt, lầu bầu nhỏ: “Không... có”

Lý Tư Duệ nhíu mày, cười nói: “Không sao, xa lạ chút cũng tốt. Chưa từng nghe khoảng cách tạo ra vẻ đẹp à?”

Thẩm Nam buồn cười: “Nói loạn gì vậy?”

Lý Tư Duệ hơi nghiêng đầu: “Không lẽ em không cảm thấy anh đẹp trai hơn trước à?”

Thẩm Nam thật sự nghiêng đầu đánh giá anh một chút, sau đó cười nói: “Đẹp thì chưa chắc, nhưng nhất định đã già rồi, khóe mắt có nếp nhăn kìa.”

Lý Tư Duệ cố tình đưa mặt lại gần hơn: “Đó là bởi vì anh thích cười.” Ngừng một chút nói, “Người nên cười nhiều hơn, em nhìn Khương sư đệ của anh đi, suốt ngày làm mặt lạnh, nhất định không có nếp nhăn, nhưng không đẹp.”

Thẩm Nam nhớ đến bộ dáng của Khương Nhạn Bắc, thật sự cô chưa từng thấy anh cười, cho dù là lúc giảng bài cũng chỉ lộ ra điệu cười nhạt nhẽo.

Lý Tư Duệ nhìn cô, thoáng nghiêm mặt: “Em đừng lo, em thiếu nhân tình của người khác, cậu ta cũng nể mặt sư huynh này, nên anh sẽ trả. Em muốn cảm ơn nên cảm ơn trực tiếp với anh.”

Thẩm Nam hơi im lặng: “Anh đi tranh công sao?”

Nhưng nghĩ lại, Khương Nhạn Bắc bỗng thay đổi chủ ý giúp đỡ, thật sự có thể là nể mặt Lý Tư Duệ. Không phải lấy quan hệ của cô với anh, không phá hoại đã cảm ơn trời đất rồi – trên thực tế trước đó với Tần Quan, đúng là anh đã chặn đường cô.

Nhưng cô đã mò mầm trong xã hội mấy năm, thấy Lý Tư Duệ nói như vậy, cô cũng có thể không trả ân tình cho Khương Nhạn Bắc, nhường ân tình này cho Lý Tư Duệ.

Dù sao đúng thật là anh đã giúp đỡ mình, mà trong lúc hợp tác có thể lại phiền đến anh, nhân lúc này giữ mối quan hệ này cũng tốt.

Thế là cô đối với Lý Tư Duệ chỉ cười cười, không để trong lòng.

***

Cánh cửa ký ức mở ra, rất nhiều thứ nhỏ bé đã bị lãng quên bỗng trở nên rõ ràng.

Thẩm Nam nhớ đến sau khi mặc áo lông của Khương Nhạn Bắc về, cũng không thoát khỏi cảm mạo, đến bệnh viện hai ngày để truyền dịch mới khá hơn.

Sau khi xuất viện, cô không nghe anh để chiếc áo chỗ quản lý ký túc xá. Mà tìm cơ hội để chặn đường, tự tay đưa chiếc áo sạch sẽ cho anh – đương nhiên đó không phải cô giặt, mà là khách sạn.

Hai ngày bị bệnh, lời nói đêm đó của Khương Nhạn Bắc luôn quanh quẩn trong đầu cô. Nhớ anh từng nói, cô nên đi làm chuyện chính, chuyện có ý nghĩa như bỗng chạm đến tâm trí, ánh sáng lóe lên. Đương nhiên cô không phải muốn làm chuyện đứng đắn mà là mượn danh nghĩa của nó để đi làm chuyện bất chính.

Mới đầu, cô vốn chỉ khẽ hành động một chút, không trông cậy vào nó lắm, chưa từng nghĩ mình vậy mà chó ngáp phải ruồi.

Lúc đưa áo cho anh hôm đó, Khương Nhạn Bắc như thường ngày, một câu thừa thãi cũng không muốn nói với cô, cầm áo định rời đi. Cô nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại: “Anh chờ một chút!”

Khương Nhạn Bắc cau mày: “Cô lại muốn làm gì?”

Thẩm Nam cười nói: “Anh là lớp trường, nghe nói anh thường giải đáp các thắc mắc của bạn học, chỉ cần là vấn đề học tập có thể tìm đến anh. Không phải anh xin đi du học à, trên phương diện này rất có kinh nghiệm đúng không? Tôi cũng định xuất ngoại, nhưng không hiểu cái gì, anh có thể chỉ bảo một chút không?”

Lông mày Khương Nhạn Bắc nhíu chặt, ánh mắt đen băng lãnh bình tĩnh nhìn cô, nửa ngày không nói gì. Thẩm Nam thấy ánh mắt anh như quả bóng xì hơi, giả mù sa mưa nghiêm túc đã không thể giấu được. Anh bỗng mở miệng: “Cô thật sự muốn xuất ngoại?”

Ngữ khí pha chút nghi ngờ cùng xem xét, mười phần nghiêm túc.

Thẩm Nam gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là thật. Anh nói đúng, mấy năm học đại học tôi không làm chuyện chính sự, nên hối cải. Nên tôi nghĩ nên đi học, đào tạo sâu một chút cũng tốt.”

Lời nói đứng đắn này của cô khác một trời một vực với phong cách thường ngày, khóe miệng Khương Nhạn Bắc hơi co giật, trầm mặc một chút, anh nói: “Nếu thật sự cô muốn xin ra nước ngoài, tôi có thể giúp cô. Nhưng phải chuyên tâm, đừng làm chuyện lung tung.”

Thẩm Nam cười nói: “Tôi nhất định chuyên tâm, tuyệt đối không quấy rối anh.”

Khóe miệng Khương Nhạn Bắc co lại mang chút ý vị không rõ nhìn cô: “Mặc dù bây giờ mới là dự định, nhưng đã trễ rồi, cũng có một số trường ba bốn tháng mới hết hạn, cô tranh thủ thời gian chuẩn bị kế hoạch nghiên cứu đi. Thành tích tiếng Anh có thể bổ sung sau, không cần học bổng thì tỉ lệ được sẽ rất lớn.”

Thẩm Nam phấn khởi gật đầu: “Tôi đi chuẩn bị ngay.”

Sinh viên tốt quả là sinh viên tốt, chuyện học này anh lại không từ chối. Khác biệt nhất là Thẩm Nam bảo anh lưu số điện thoại mình, anh cũng rất nghe lời lưu lại.

Sau khi trở về, Thẩm Nam thuê một người viết một phần nghiên cứu, hai ngày sau không chờ đợi mà gọi cho Khương Nhạn Bắc, nhờ anh giúp mình sửa.

Không ngờ lúc gặp mặt, anh chỉ nhìn lướt qua bảng kế hoạch nghiên cứu, biểu hiện như cuồng phong bão táp đến, cực kỳ khó coi, đập bàn giáo huấn: “Cái này của cô gọi là kế hoạch nghiên cứu sao? Học sinh tiểu học còn làm tốt hơn cô. Lấy thứ này để xin đi làm nghiên cứu sinh nước Mỹ, cô muốn làm trò cười cho người khác sao?”

Thẩm Nam dù không học nhưng cũng là người bình thường thi đậu đại học, đã từng kém chút nữa thành học bá, cũng biết phần này có trình độ như thế nào. Bị anh giáo huấn, cô lập tức vứt hết mặt mũi nói loạn xạ: “Cho nên tôi mới cần anh chỉ bảo. Kiến thức nên tôi kém, lại không có kinh nghiệm.”

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, cau mày nói: “Được, thời gian này tôi đều ở thư viện, cô đến tìm tôi, tôi giúp cô tra tư liệu để cô xem trước một chút.”

Đây quả thực là điều Thẩm Nam muốn. Cô có dự cảm, nam sinh tốt này chẳng mấy chốc sẽ vào tay mình. Mà dự cảm này khiến cảm xúc không thể bộc phát trong lòng cô càng trở nên sống động hơn.

“Chuyện này rất cảm ơn anh.” Cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.