Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 73: Chương 73: Vì các người làm tôi quá buồn nôn




Giọng nói trong điện thoại của Tống Sầm rất gấp, Khương Nhạn Bắc vốn cho có chuyện lớn gì. Nhưng lúc đi vào phòng, anh liền hối hận.

Vì Khương Chi Minh cùng Tống Sầm vẫn bình yên vô sự ngồi trên sofa uống trà, ngoại trừ sắc không tốt, không nhìn được chỗ nào có vấn đề.

Lông mày anh nhíu lại, tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

Khương Chi Minh xanh mặt nhìn anh: “Con còn hỏi làm sao? Ba phải hỏi con, vì sao hôm nay Giai Nhiễm tìm con, con còn không trả lời người ta.”

Khương Nhạn Bắc chợt ngộ ra, vì điều gì mà mình bị gạt về nhà.

Sau khi chuyện của Khương Chi Minh truyền ra ngoài, Lý Giai Nhiễm thật sự có gửi tin nhắn an ủi anh, còn hẹn gặp mặt, đại khái là muốn gặp anh nhưng anh đã từ chối.

Lý Giai Nhiễm có lẽ chỉ là quan tâm một người bạn, nhưng biểu lộ hiện nay của Khương Chi Minh khiến anh hiểu được thiên kim của Sở trưởng này là đường tắt để viện trưởng Khương bảo toàn công việc, mà chìa khóa duy nhất chính là con trai của ông.

Lần cuối anh gấp gáp trở về vì không yên lòng về ba mẹ lại là đối mặt với hiện thực này. Thật sự anh không biết nên khóc hay nên cười đây.

Anh cũng lười lòng vòng, mỉm cười nói thẳng: “Sao thế? Viện trưởng Khương đây còn muốn hi sinh đứa con trai của mình để bảo vệ địa vị của mình sao?”

Tống Sầm ôn nhu nói: “Nhạn Bắc, ba của con không có ý này. Chỉ là cảm thấy đứa nhỏ Giai Nhiễm có tình có nghĩa, thấy ba con xảy ra chuyện, không chỉ không bỏ đá xuống giếng mà còn xin Sở trưởng Lý giúp đỡ. Người phụ nữ tốt như vậy, nếu bỏ qua thì quá đáng tiếc.”

Khương Nhạn Bắc nhìn mẹ của mình: “Mẹ, đến lúc này rồi còn có thể nói chính nghĩa như thế, thực sự con rất khâm phục người. Mà con cũng cảm thấy hâm mộ hai người, chuyện xấu đã bị lộ ra mà còn đoàn kết nhất trí đến thế. Hiện tại rốt cuộc con cũng thấy hai người đúng thật là chân ái.”

Dù bê bối bị phát tán nhưng Khương Chi Minh uy nghiêm một đời, sao chịu được sự châm chọc của con cái, đập chén trà xuống đất, trầm giọng: “Mày cho rằng ông đây ngã rồi, con trai như mày có chỗ tốt sao? Việc này mày muốn cũng được, không muốn cũng không sao, tạm thời ở bên Giai Nhiễm, sau đó tách ra. Nhất định bây giờ phải giữ con bé trong tay.”

Khương Nhạn Bắc cảm thấy không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, anh đứng lên, nói mỉa mai: “Ba à, ông cảm thấy tôi vẫn là đứa bé bị nhốt trong phòng với một chồng bài tập mà ông cho sao? Tôi đã hai mươi tám tuổi, sớm không phải con rối trong tay ông rồi.”

“Nhạn Bắc!” Nhìn anh xoay người định đi, Tống Sầm vội kêu lên.

Khương Nhạn Bắc bình tĩnh nhìn hai người, gằn từng chữ: “Từ nhỏ các người đã muốn tôi là một đứa con ngoan, muốn trở thành người ưu tú giống hai người, tôi cũng cực kỳ cố gắng. Nhưng đến một ngày, tôi phát hiện ba mẹ của mình không hề hoàn mỹ như biểu hiện của họ, thậm chí còn cực kỳ buồn nôn, các người biết tôi đã như thế nào không? Tôi sụp đổ, rơi vào trầm cảm nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã chết ở nước ngoài. Mà khi đó các người đang làm gì? Một người ngủ với gái trẻ, một người vụng trộm với đàn ông có vợ đang bệnh nặng, không ai để ý đến tình trạng của tôi. Bây giờ các người còn mạnh mẽ khảng khái để tôi thông đồng làm bậy, thậm chí mặc kệ tôi đã có bạn gái.”

“Nhạn Bắc, ba con cũng không muốn chia rẽ con và bạn gái, chỉ là chuyện trong nhà đã như vậy. Nếu ba con thật sự bị bãi chức, con cũng không hề vẻ vang gì, đúng không?”

Khương Nhạn Bắc: “Ảnh chụp trên mạng còn chưa đủ để tôi bị chỉ trích sao?”

Tống Sầm: “Chuyện trên mạng sớm muộn cũng sẽ qua, chỉ cần ba con có thể giữ được chức vụ là được, như thế sự nghiệp của con mới không bị ảnh hưởng.”

Khương Nhạn Bắc hừ lạnh, xoay người ra ngoài.

Chỉ là chưa đến mấy bước, Khương Chi Minh chợt đứng lên, hét lớn: “Thằng bất hiếu! Mày không nghe lời của ông đây thật sao? Được! Vậy tao cũng không để đứa con gái họ Thẩm yên ổn. Xem như ông đây đổ rồi, cũng không để mày cùng con kia sống thoải mái.”

Khương Nhạn Bắc giận dữ quay đầu, đen mặt nhìn lại Khương Chi Minh, anh không tin được đây là lời nói của một người ba. Đúng vậy, lúc anh vì họ lấy được thể diện và vinh quang, anh mới là con. Lúc anh không muốn bị khống chế, thì chẳng là gì cả.

Dù sao cũng đã vạch mặt, anh cũng không cần duy trì mối quan hệ đã tan vỡ nữa.

Anh hóa giận thành cười, nói: “Ba, ông còn chưa biết những tấm hình đó là ai đã phát tán nhỉ?”

Khương Chi Minh sửng sốt.

Khương Nhạn Bắc chậm rãi thốt lên: “Là tôi.”

Không chỉ có Khương Chi Minh, còn có Tống Sầm đều kinh ngạc mở to mắt.

Khương Nhạn Bắc: “Vì các người làm tôi quá buồn nôn!”

Nói rồi từng bước ra ngoài.

“Thằng nghiệt tử!”

Theo tiếng rống giận của Khương Chi Minh là tiếng thét chói tai của Tống Sầm, cùng tiếng đồ đổ vỡ liên tục.

Bịch một tiếng.

Chiếc ấm tử sa đã văng trúng cái ót của Khương Nhạn Bắc, rơi xuống đất.

Khương Nhạn Bắc chỉ cảm thấy đau buốt tận óc, thiếu chút nữa không đứng vững được.

Tống Sầm bị dọa đến, nhanh đứng lên chạy đến đỡ lấy anh: “Nhạn Bắc, con không sao chứ?”

Khương Nhạn Bắc lau phía sau một cái, thấy được một chỗ ướt, nhưng vẫn không sao, lực của Khương Chi Minh khá bình thường, cảm giác đau chỉ ở gáy, chưa đập đến não.

Tống Sầm kiểm tra một chút, xác định chỉ chảy máu nhẹ ở cổ, nhẹ thở ra, sẵng giọng với Khương Chi Minh đang thở hồng hộc vì giận dữ: “Có gì thì nói chuyện là được, nếu làm con bị thương thì sao?”

Khương Chi Minh vẫn nổi giận đùng đùng: “Tôi hận không thể giết chết tên nghiệt tử này.”

Tống Sầm mềm mỏng nói với Khương Nhạn Bắc: “Nhạn Bắc, ba con cũng bị chọc tức, những lời vừa rồi sao nói lung tung vậy? Một nhà ba người chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút, qua khó khăn rồi nói sau.”

Khương Nhạn Bắc hất tay bà ra, nản lòng nói: “Thực sự tôi không còn gì để nói nữa.”

Dứt lời, đôi chân dài đã mở ra, rời đi không quay đầu, chỉ để lại tiếng gọi liên hồi của Tống Sầm.

Chiếc cổ bị thương vì ấm tử sa phải khâu đến mấy mũi. Lúc nằm xuống giường bệnh, Khương Nhạn Bắc chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, sống đến hai mươi tám tuổi, rốt cuộc anh cũng bị ba đánh một lần.

Điều này cũng triệt để đánh gãy đoạn tình cảm giữa bọn họ.

Xử lý tốt vết thương, về xe, anh mở điện thoại lên. Tập tài liệu được ẩn, tùy tiện mở một tấm ảnh, thân thể già yếu của Khương Chi Minh đang quấn lấy cô gái trẻ tuổi.

Dạ dày anh cuộn lên, nhắm mắt lại, thở dài, ngón tay bấm xóa cả tập tài liệu.

Sau đó gọi cho Thẩm Nam, lúc này thật sự hơi trễ nhưng nhấc máy rất nhanh, chứng tỏ cô đang chờ điện thoại của anh.

“Trong nhà không sao chứ?”

“Ừm, không sao.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Sao em còn chưa ngủ? Chờ điện thoại của anh à?”

Thẩm Nam vừa mới lên giường, than thở: “Không phải, Thẩm Ngọc lại ho khan, vừa chăm sóc nhóc rồi thu xếp ngày mai đến bệnh viện.”

“Ừm, ngày mai anh đến đón cùng đến bệnh viện.”

“Được.”

“Em ngủ sớm đi.”

“Anh cũng thế.”

Cúp điện thoại, Khương Nhạn Bắc vuốt trán, thực sự anh có phải là người bạn trai tốt hay không, biết rõ cuộc sống ổn định của cô vất vả lắm mới có được, nhưng anh lại cuốn cô vào vòng quay lộn xộn này.

Mà Thẩm Nam bên này, sau khi bỏ điện thoại xuống cũng không buồn ngủ.

Tiếng ho khan của Thẩm Ngọc vẫn còn.

Mà cô cùng Khương Nhạn Bắc có thể chẳng mấy chốc sẽ bị chia cách.

Vì sao cô vừa mới nếm được mấy phần ngọt đã để cô chịu khổ lần nữa?

***

Ji: Cảm thấy buồn cho anh Bắc thật sự:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.