Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi

Chương 12: Chương 12




12

CÂU HỎI: Laguno, Vellus (ngắn, mềm và không sắc tố), và Ferminal (cứng dài và có sắc tố) là những thuật ngữ dùng để mô tả các giai đoạn phát triển khác nhau của bộ phận nào trên cơ thể con người?

TRẢ LỜI: Lông.

***

Hôm nay là một ngày đặc biệt, không chỉ là sinh nhật thứ mười chín, năm cuối cùng của tuổi thiếu niên, khởi đầu cho giai đoạn trưởng thành, tuổi thanh niên mới lạ đầy háo hức trong cuộc đời Brian Jackson, mà đây còn là ngày hẹn hò ăn tối lãng mạn chỉ có hai người, tôi và Alice Harbinson, và như một món quà sinh nhật đặc biệt cho bản thân, cho Alice, và cho thế giới, tôi quyết định thay đổi hẳn hình tượng của mình.

Thật sự thì việc này đáng lẽ phải làm lâu lắm rồi. Nhiều nghệ sĩ vĩ đại, chẳng hạn như David Bowie hoặc Kate Bush giữ vững địa vị của mình bằng cách liên tục thay đổi thái độ và diện mạo, nhưng công bằng mà nói gần đây trông tôi có vẻ hơi lạc hậu. Tôi không định làm điều gì thái quá, không định bắt đầu mặc áo nịt len, làm anh hùng hoặc trở thành kẻ lưỡng tính hoặc cái gì tương tự, nhưng tôi định cắt tóc. Không, không chỉ cắt ngắn. Cắt kiểu cơ.

Nói thật thì đầu tóc thường là nguyên nhân gây tranh cãi. Giống như việc dùng gel, rửa mặt hay thoa son, ở Trường Phổ thông Hỗn hợp Langley, việc cắt tóc tạo kiểu thường bị xem là có chút èo uột. Điều đó có nghĩa là mãi cho đến hôm nay đầu tôi vẫn bù xù với kiểu tóc vô danh, không có kiểu dáng rõ ràng, tóc rủ thẳng xuống qua mắt, cổ áo, hơi quăn trông mất vệ sinh và lòi ra hai tai nên nhìn đầu tôi trông chẳng khác nào một cái chuông to hoặc là, như Tone hắn sẽ mô tả, đầu của tay nắm cửa.

Nhưng hôm nay tất cả những chuyện đó sẽ kết thúc, bởi vì tôi đã để mắt đến Cutz, một thẩm mỹ viện nam nữ - không phải tiệm hớt tóc - có bề ngoài ưa nhìn. Nó hiện đại mà không cách tân, và hoàn toàn nam tính, sạch sẽ, với những cuốn tạp chí The Face và id để đọc, thay vì một đống báo Razzle và Mayfair quăn mép, dính đầy tóc. Tôi đã nói chuyện với một thanh niên tử tế tên Sean, một anh chàng tóc húi cua đeo một bên khuyên tai và có cách xử sự rất-con-trai, anh ta bảo sẽ làm tóc cho tôi lúc mười giờ.

Dĩ nhiên, đắt khủng khiếp, nhưng tôi đã có năm bảng mẹ gửi qua bưu điện sáng nay (nhét vào một cái thiệp mặt trước có hình các cầu thủ bóng đá - “Đừng tiêu xài hoang phí đấy!”), và năm bảng từ Nana Jackson dành cho buổi tối lãng mạn hai người tối nay, nên tôi cảm thấy khá rủng rỉnh và đường hoàng khi hờ hững bước vào tiệm Cutz, là vị khách đầu tiên trong ngày. Tôi tiến đến chỗ đám nhân viên đang tụ tập quanh bàn tiếp tân, uống cà phê và hút Silk Cut.

“Hẹn lúc 10 giờ? Với Sean? Tên Jackson?”

Bọn họ đều nhìn lên, nghía quần áo và đầu tóc tôi, sau đó nhìn xuống theo kiểu “không-nên-dính-vào”, ngoại trừ cô tiếp tân, cô ta đi tới và kiểm tra sổ hẹn. Mặc dù vậy, tôi không thấy Sean đâu. Anh bạn mới Sean của tôi đâu rồi nhỉ?

“Hôm nay Sean không đến làm,” cô ta nói.

“Ồ, thế à...?”

“Nhưng mà Nicky có thể cắt tóc cho cậu. Anh ta là thợ học việc. Được chứ?”

Tôi dõi theo ánh mắt cô ta nhìn vào góc nhà nơi có một cậu trai gầy trơ xương đang miễn cưỡng quét đống tóc cắt tối qua. Nicky đấy ư? Cậu ta trông chỉ khoảng sáu tuổi.

“Thợ học việc á?” tôi thì thào.

“Anh ta cũng giống Sean thôi, chỉ là rẻ hơn một chút”, cô tiếp tân vui vẻ nói, nhưng ngay đến cô ta cũng còn biết đó là chuyện may rủi.

Bạn có biết là ở miền Viễn Tây, khi một toán cao bồi vào một nhà thổ, và anh chàng thủ lĩnh phải chọn cô gái điếm mà anh ta thích nhất, lúc nào cũng sẽ có một cô trông sexy với một cái nốt ruồi xinh đẹp, một cô rõ ràng trông hấp dẫn hơn mấy cô khác, những cô béo ục ịch hoặc gầy trơ xương hoặc già nhăn nheo, hoặc có một cái chân gỗ, hoặc một nốt ruồi trên môi, hoặc một con mắt giả, dĩ nhiên chàng cao bồi thường chọn cô hấp dẫn nhất đúng không? Ừm, tôi không thể không thấy ái ngại thay cho cảm xúc của mấy cô gái điếm khác. Tôi biết mại dâm là sai trái, nhưng cái kiểu nhún vai đầy thất vọng, cam chịu mà các cô gái điếm bị khách chối từ thể hiện ra khi quay lại chiếc ghế dài cho thấy rằng mặc dù tốt hơn là họ không nên đổi tình dục lấy tiền thay vì tình yêu với một gã cao bồi xa lạ, nhưng chắc hẳn nếu được đề nghị làm thế thì vẫn tốt hơn. Và đó chính là cách nhìn mà Nicky Học Việc đang trao cho tôi. Tôi không thể khước từ Nicky, bởi vì anh ta chính là cô gái điếm có cái chân gỗ.

“Tôi dám chắc là Nicky sẽ làm tốt!” tôi vui vẻ nói, và Nicky nhún vai, đặt chổi xuống, cầm kéo lên, sẵn sàng cắt tóc cho tôi.

Họ đem lên cho tôi một loại cà phê độc đáo đựng trong bình có tay cầm, và chúng tôi có cái hình như được gọi là “tư vấn”. Cái này đúng là đánh đố, vì tôi không thật sự có đủ vốn từ. Tôi nghĩ tới việc đem theo một tấm ảnh đại khái để hỗ trợ về nhãn quan, nhưng nếu tôi trưng ra một tấm ảnh của David Bowie hoặc Sting hay Harrison Ford, họ chỉ cười vào mặt tôi mà thôi.

“Cậu muốn cắt kiểu gì? Bình thường à?”

“Không biết. Kiểu bình thường là sao?”

“Ngắn-sau-và-hai-bên.”

Không, thế không đẹp - nghe lạc hậu quá đi. “Thật ra tôi thiên về kiểu để dài ở trên, tóc xõa rẽ ngôi trái, rồi chải ra sau, ngắn ở trên lỗ tai và đằng sau hơn.”

“Cạo ở sau hả?”

“Chỉ một ít thôi.”

“Giống trong Brideshead Revisited hả?”

“Không!” tôi bật cười, có nghĩa là đồng ý.

“À, thế thì khác gì đâu?”

Bình tĩnh nào. “Ừm.”

“... vì cái cậu vừa mới mô tả chính là ngắn-sau-và-hai-bên.”

“Vậy hả? Thế thì được thôi, ngắn-sau-và-hai-bên.”

“Có gội đầu không?” cậu ta đề nghị, cầm mớ tóc giữa ngón trỏ và cái với vẻ ghê tởm, giống như một người đang cầm một tờ khăn giấy dơ bẩn vậy.

Có đắt hơn không nhỉ? “Thôi, khỏi, vậy là được rồi, cảm ơn.”

“Cậu là sinh viên à?”

“Phải!”

“Đoán vậy.”

Và thế là bắt đầu. Anh chàng Nicky trẻ tuổi thật ra cũng khá khéo léo với cây kéo, nếu so với cây kéo bằng nhựa có đầu bo tròn anh ta sử dụng lần gần đây nhất, và chẳng bao lâu anh ta nhào vào đầy hào hứng, khi bản “Purple Rain” được bật to với dàn âm thanh nổi. Trong khi đó tôi ngồi đọc The Face và vờ hiểu nội dung tờ tạp chí, vờ không lo lắng gì về mái tóc của mình, ồ không, không hề, ngay cả khi Nicky là thợ học việc. Thợ học việc gì nhỉ? Thợ học việc sửa ống nước? Sửa điện? Chạy máy tiện? Tôi đang xem một bài báo về trượt ván mà chẳng nhồi nhét được gì hết, nên thay vào đó chỉ nhìn những người mẫu trong mấy bức ảnh chụp thời trang, tất cả đều gầy tong teo, ái nam ái nữ, hở ngực và có dáng vẻ uể oải sau khi giao hợp, hết thảy bọn họ đều chế nhạo tôi, như thể chế nhạo những gì Nicky đang làm với mái tóc tôi, và bây giờ cái tông đơ điện đã tắt, anh ta đang dùng kéo tỉa tóc ở gáy tôi. Thợ học việc xén lông cừu? Tôi ngước nhìn lên từ tờ The Face, nhìn vào gương, và trông... đẹp thật, gọn gàng và mới mẻ, có sự sửa sang nhưng tự nhiên. Trông tôi ổn. Thực ra thì, tôi nghĩ đây có lẽ chính là kiểu tóc dành riêng cho mình, kiểu tóc hoàn hảo, kiểu tóc mà tôi đã đợi chờ trong suốt cuộc đời mình. Nicky, tôi rất xin lỗi vì đã từng nghi ngờ anh...

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục cắt. Giống như khi bạn vừa vẽ được một kiệt tác ở trường tiểu học, và giáo viên nói “Dừng lại ngay đi, con làm hỏng bây giờ” - Nicky đang làm hỏng nó! Anh ta đang tạo ra những đường dao cạo sát mang tai tôi, anh ta cạo gáy cao lên đến mức phần tóc dài ở đỉnh đầu trông hệt như một bộ tóc giả. Thợ học việc cắt cỏ à? Hay thợ học việc giết mổ ở hàng thịt? Tôi muốn nhào tới và giựt sợi dây cáp điện ra khỏi tường, nhưng không thể, tôi chỉ bèn quay lại câm lặng nhìn vào tờ The Face, có bài báo gì đó nói về kiểu khiêu vũ cuồng nhiệt của người Mỹ da đen ở các trung tâm mua sắm ở Basingstoke, và chờ đợi tiếng rè rè dừng lại.

Cuối cùng thì anh ta cũng dừng lại. “Gel hay sáp?” Anh ta hỏi.

Chúa ơi, gel hay sáp ấy à? Làm sao mà tôi biết được. “Túi trùm đầu luôn” có phải là một lựa chọn không? Tôi chưa bao giờ dùng sáp, thế là tôi bảo sáp, và anh ta mở một hộp xi giày nhỏ, chà thứ gì đó như kiểu mỡ lợn vào tay, rồi vuốt ngón tay lên những gì còn lại của mái tóc tôi.

Rõ ràng là tôi đã xa, xa thật xa khỏi Brideshead. Trông tôi như Winston Smith. Trông tôi như một con thỏ bị vặt lông. Trông tôi có vẻ hom hem với đôi mắt mở to, bộ dạng ho lao và hơi bị điên. Nicky lấy tấm gương và cho tôi thấy phần gáy, nơi cái tông đơ điện đã làm lộ ra cảnh tượng trên Sao Hỏa với những vết thẹo và nhọt mà tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng cho đến giờ, một trong số chúng đang rướm máu.

“Nghĩ sao hả?” Nicky hỏi.

“Hoàn hảo!” tôi nói.

***

Giờ thì tôi đã phá hỏng mái tóc của mình, đúng lúc phải chọn một nhà hàng cho bữa tối lãng mạn hai người. Một lần nữa, không ai dạy bạn cách chọn nhà hàng, và tôi cũng chưa bao giờ đến một nhà hàng đúng nghĩa với một người nào khác trước đây, chủ yếu chỉ có uống cà phê và ăn cà ri với món Tàu cùng Spencer và Tone, mà ở những nơi đó, thường thì kiểu kết thúc truyền thống của một bữa ăn không phải là rượu cognac và một điếu xì gà hảo hạng, mà là cảnh Tone la lên “Chạy!” Thế nên tôi làm việc này dựa vào bản năng hơn là kinh nghiệm, nhưng vẫn theo sát một số nguyên tắc cơ bản.

Trước tiên, không cà ri, phòng trường hợp tình hình trở nên say đắm. Hơn nữa, chẳng có gì đặc biệt hay ho khi ngồi đó với đối tượng mình sùng bái, phẩy phẩy tay trước miệng như định nói “Quỷ tha ma bắt, cay thế chứ lại!” Thứ nhì, cố gắng tránh các nhà hàng nằm trong những khu bách hóa tổng hợp hoặc siêu thị. Tôi từng đãi Janet Parks một bữa trưa ngồi-ăn-ngon-lành ở Bách hóa Gia đình Anh Basildon, và tôi không nghĩ chuyện thật sự đã diễn ra tốt đẹp. Nói chung, nên tránh việc mang thức ăn của bạn trên một cái khay về bàn; hãy nhớ, nữ bồi bàn không phải là xa xỉ phẩm. Thứ ba, đừng quá khoa trương. Trong cơn bốc đồng, tôi đã nói với Alice là sẽ đưa cô ấy đến Bradley’s Bistro, một quán khá sang, nhưng tôi đã đến xem thực đơn và nó quá là đắt, nên chúng tôi tính đi chỗ nào mà kết hợp được món ăn ngon với đáng-đồng-tiền. Thậm chí tính cả 5 bảng của Nana Jackson, tôi chỉ có 12 bảng cho bữa tối hai người, gồm cả rượu vang, hai món chính và một món tráng miệng với hai cái muỗng.

Đi quanh phố, nhìn vào cửa sổ các nhà hàng, tôi bắt gặp hình ảnh mái tóc mới của mình, khuôn mặt tôi trông như đang bị ám ảnh và sợ hãi. Thứ sáp tóc đó cũng dở tệ. Họ khiến bạn nghĩ là nó có thể cho bạn quyền kiểm soát, nhưng tất cả những gì nó làm lúc này là khiến cho phần tóc ngang trán tôi dính bết vào và rủ xuống trán, hệt một con mòng biển dính dầu. Có lẽ dưới ánh nến trông sẽ đỡ hơn. Miễn là nó không bị cháy.

Tôi dạo quanh các nhà hàng trong một khu rẻ tiền có vẻ nhà quê trong thị trấn, và cuối cùng đưa ra quyết định - một nhà hàng Ý truyền thống tên là Pizza Plaza Luigi. Nhà hàng có món hamburger, sườn nướng, cá trích nhỏ chiên giòn, có khăn trải bàn kẻ ô đỏ, nến đặt trong chai rượu vang dưới hàng núi sáp đỏ, bánh mì giòn tan tặng kèm và cối xay tiêu to trên mỗi bàn, thế là tôi đặt bàn hai người, lúc 8 rưỡi, tên Jackson, với một người đàn ông mặt đỏ gay, móng tay dơ bẩn, ông ta có thể mà cũng có thể không phải là Luigi, cái tên được đặt cho quán, sau đó quay về phòng trọ.

13

CÂU HỎI: Một loại vải chéo màu xanh rất bền lấy tên từ một chất liệu có nguồn gốc từ Nimes, một thành phố ở Pháp, còn được gọi là “serge de Nimes”; nhựa cây rỉ ra từ cây hevea brasiliensis; và tơ được dệt từ kén tằm. Hãy cho biết tên ba nguyên liệu trên.

TRẢ LỜI: Vải denim, cao su và lụa.

***

Tôi đang viết một bài luận về “Hình tượng thiên nhiên trong những bài thơ xônê thần thánh của John Donne”, nhưng tìm tài liệu suốt một tuần rồi mà thật sự là vẫn chưa tìm thấy gì.

Những ghi chú bằng bút chì ở lề sách cũng không ích gì cả; tôi viết những điều như “Lễ truyền tin![1]” và “phi lý?” và “So sánh với Freud” và “ông ấy quay lại bàn đây rồi!” mà không tài nào nhớ nổi sao mình lại viết như vậy, nên thay vào đó tôi lấy quyển Về bộ môn nghiên cứu chữ viết của Jacques Derrida. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ là có sáu kiểu sách. Đầu tiên là sách ảnh, kế đến 2) sách có nhiều hình minh họa hơn chữ, tiếp theo 3) sách có nhiều chữ hơn hình minh họa, sau nữa là 4) sách không có hình minh họa, có khi chỉ có một tấm bản đồ hoặc cây phả hệ, nhưng rất nhiều mẩu hội thoại, rồi thì 5) sách có những đoạn văn dài và hầu như không có mẩu hội thoại nào, cuối cùng 6) sách không có một mẩu hội thoại, không chuyện kể, chỉ có những đoạn văn dài loằng ngoằng rồi chú thích cuối trang và mục lục sách tham khảo và phụ lục và chữ viết rất, rất nhỏ. Quyển On grammatology của Jacques Derrida thuộc kiểu thứ sáu, và nói một cách hàn lâm, tôi bị mắc kẹt đâu đó giữa loại thứ tư và thứ năm. Tôi đọc dòng đầu tiên, lật nhanh hòng tìm kiếm một bản đồ hoặc một bức ảnh hoặc hình mình họa nhưng chả được gì và rồi ngủ thiếp đi.

[1] Lễ Truyền tin (lễ hội ngày 25 tháng Ba) để tưởng nhớ việc Maria được thông báo rằng bà sẽ là mẹ của Chúa Giê-su.

Khi tỉnh dậy, tôi chợt nhận ra là đã 4 giờ 30 phút, vậy là chỉ còn ba tiếng để chuẩn bị bữa tối. Tôi đi về phía nhà tắm, nhưng Josh đang sử dụng bồn tắm để ngâm xà phòng một đống quần denim bẩn. Tôi phải bốc đống quần áo ra khỏi bồn nước màu xanh, lạnh lẽo, và chất chúng thành đống trong chậu rửa trước khi có thể đổ nước vào tắm, và mãi cho đến khi bước vào bồn tôi mới nhận ra là mình chưa rửa sạch bột giặt, và thế tức là tôi, hầu như, sắp đem mình đi giặt trong nước giặt vải cotton/polyester 70 độ không gây kích ứng da. Thế nên việc tắm rửa không hoàn toàn thư giãn như mong đợi, đặc biệt khi tôi phải tráng bằng nước lạnh chảy ra từ vòi hoa sen khi cố gắng ngăn chặn khả năng xấu nhất là bị bỏng do hóa chất. Nhìn vào gương, tôi thấy hình như mình đã hơi ngả màu xanh lơ.

Tôi chuyển đống quần denim ướt lại bồn, sau đó lòng rạo rực ý muốn trả thù chính đáng, tôi đi nhanh xuống hành lang đến cửa phòng ngủ của Josh, và khi đã chắc là cậu ta không có ở trong, tôi lẻn nhanh vào chôm lấy tuýp sữa rửa mặt Apri của cậu ta, loại này chủ yếu là hột đào non nghiền thành những hạt xà phòng li ti để chà lên mặt. Tôi làm như vậy, và có một lớp bọt khá vừa ý, nhưng khi rửa lớp bọt đó đi, kết quả không tốt lắm. Trông như thể tôi vừa lao qua một cái cửa sổ có lớp kính dày ấy. Hoặc là thế hoặc là ai đó đã chà những hạt đào nghiền nhỏ lên mặt tôi quá mạnh. Tôi nghĩ ở đây cần ghi nhớ một bài học: không nên cọ xát mụn trứng cá.

Bây giờ mặt bị đơ, và sợ không dám cười vì nhỡ đâu mặt sẽ chảy máu, tôi quay lại phòng mình, chỗ có cái giường futon được dựng úp vào tường, lau khô người, bỏ quần áo bẩn qua một bên, và cẩn thận chọn quyển sách nào đó để bên ngoài phòng khi Alice muốn vào “để ‘uống cà phê’”, hoặc nhiều khả năng hơn, để uống cà phê. Tôi chọn Tuyên ngôn Cộng sản, Cuộc tình bỏ đi, Thơ trữ tình, Nữ thái giám, một vài tập thơ của E. E. Cummings và Thơ xônê và Tình ca của John Donne, phòng khi trở nên đắm đuối và tôi cần một vài bài thơ lãng mạn trong tay. Tôi phân vân về Nữ thái giám, vì mặc dù tôi muốn nàng nghĩ rằng chủ trương sinh lý của tôi có tính cách mạng và cấp tiến, nhưng hình minh họa một người phụ nữ bán thân lõa lồ kỳ quái trên trang bìa vẫn luôn có chút khiêu dâm đối với tôi, nhiều đến mức tôi từng phải giấu nó đi để mẹ không nhìn thấy.

Sau đó tôi mặc cái quần đùi đen mới toanh, cái quần dài đen đẹp nhất, cái áo vét mới-second-hand dành cho bữa tối, mua từ tiệm quần áo cũ “Olden Times”, cái áo sơ mi trắng đẹp nhất, và vạt nơ và dây đeo quần mới màu đen. Tôi sửa sang lại quả đầu trông như con mòng biển chết, sau đó vỗ vỗ mặt với nước hoa Old Spice từ chiếc lọ sứ màu trắng cũ của bố, nó làm tôi có mùi hơi già và không được đứng đắn, lại còn ngứa muốn chết nữa. Sau đó tôi kiểm tra lại bao cao su trong ví, lúc nào tôi cũng mang theo phòng trường hợp có điều kỳ diệu xảy ra. Cái bao cao su đặc biệt này là cái thứ hai trong bộ ba định sử dụng cho mục tiêu mất tân, cái đầu tiên đã gặp số phận bi đát trong thùng rác di động ở ngõ sau của Littlewoods. Cái này đã ở trong ví của tôi lâu lắm rồi đến nỗi nó kẹt vào lớp vải lót, và miếng giấy bạc bọc bên ngoài đã bắt đầu bị xỉn màu xung quanh chỗ nhô lên bên ngoài của bao cao su, giống như mấy cái khuôn rập bị méo mó. Mặc dù vậy, tôi vẫn thích mang nó bên mình, cũng như người ta thích mang mề đay của Thánh Christopher, bất chấp sự thật là cơ hội tôi có thể dùng nó tối nay cũng chẳng khác nào cơ hội để tôi mang chúa hài đồng Giê-su băng qua sông.

***

Trên đường đến trang viên Kenwood cứ chín mươi mét tôi phải dừng lại một lần, vì mấy cái kẹp kim loại trên dây đeo quần tôi không chịu bám chặt vào cạp quần mà cứ bung ra tụt lên đập vào đầu ti tôi đau điếng.

Tôi đang gắn lại chúng lần thứ hai mươi thì một giọng nói vang lên từ đằng sau, “Ai đó đã lấy mất con gấu bông của cậu à, Sebastian?”

“Xin chào, Rebecca, cậu khỏe không?”

“Tớ khỏe, câu hỏi là cậu có khỏe không đấy?”

“Ý cậu là sao hả?”

“À, có chuyện gì xảy ra với mái tóc cậu thế?”

“Cậu không thích à?”

“Nó làm cậu trông giống Heinrich Himmler[2]. Mà bộ cánh đỏm dáng này là sao vậy?”

[2] Heinrich Luitpold Himmler (1900-1945) là một trong những nhân vật có thế lực nhất của Đức Quốc xã.

“À, cậu biết người ta nói gì rồi đấy - cái áo làm nên ông thầy tu...”

“... trông không được thoải mái nhỉ?”

“À, nếu cậu muốn biết thì, tớ có mời một người đi ăn tối nay.”

“Oaaaaaaaaaaaaaa...!”

“Trong sáng thôi mà.”

“Vậy quý cô may mắn đó là ai thế? Tớ hy vọng không phải cô nàng Alice Harbinson quỷ quái kia...” Tôi nhìn một cách ngây thơ vô số tội lên bầu trời. “Ôi dào, thật không tin được. Mấy cậu trai ấy à, các cậu thật quáááááá dễ đoán. Nói chân tình nhá, nếu thích chơi với búp bê, sao cậu không đi ra ngoài mà mua lấy một con?”

“Gì?”

“Không có gì. Này, tốt hơn hết là cậu nên đi đi Jackson ạ, nếu không sẽ bị lỡ chuyến đò đấy.”

“Cậu nói thế là ý gì?”

“Tớ chỉ muốn nói rằng cô ta rõ ràng là một quý cô vô cùng trẻ đẹp và nổi tiếng, chỉ vậy thôi. Tụi này ở cùng một dãy hành lang, tối nào chẳng có một hàng dài những cậu chàng chơi bóng bầu dục đứng rồng rắn ngoài cửa mà nhỏ dãi, tất cả bọn họ đều cầm những cái chai Lambrusco hết lạnh...”

“Thật á?”

“À ờ. Còn cô nàng thì có thói quen thả bộ từ hành lang xuống phòng tắm chung trong cái quần lót và áo ngực đen nhỏ xíu. Thật tình tớ cũng chả biết biểu diễn thế thì được cái tích sự gì nữa...”

Tôi đánh bật luôn hình ảnh đó ra khỏi đầu. “Cậu nói như kiểu không thích cô ấy hay sao đó.”

“Ối dào, tớ hầu như chả biết gì về cô nàng - tớ không đủ hay ho cho cái đám đông đó, đúng không? Ngoài ra, tớ không nghĩ cô nàng là, các cậu gọi là gì nhỉ, một cô gái mà các cô gái khác ao ước trở thành ấy, cậu hiểu tớ muốn nói gì rồi đấy. Cá nhân tớ, tớ chẳng thấy chút hấp dẫn nào ở cái kiểu con gái mà kể cả khi lên đỉnh vẫn trưng ra được bộ mặt tươi cười, nhưng mà, này, chỉ là ý kiến riêng của tớ thôi nhé. Thế cậu định dắt cô nàng Alice yêu kiều đó đi đâu thế?”

“À, là một chỗ trên phố thôi. Biết quán Luigi không?”

“Tất cả các tiệm KFC đều hết chỗ rồi à?”

“Cậu nghĩ quán Luigi là một ý tồi hả?”

“Không hẳn. Cậu rõ ràng là một quý ông có khiếu thẩm mỹ và tinh tế! Mà tớ nghe nói là hai lạng pho mai, ớt và mấy khoanh hành sẽ khiến người ta chết thèm. Jackson này, có lẽ một ngày nào đó cậu cũng nên đưa tớ đến đấy thử một phen.”

Rồi cô đi trước, để tôi đứng đó cố nghĩ ra một điều gì khôn ngoan để nói. “Rebecca,” tôi gọi với theo. Cô quay lại, cười toe toét. “Sao cậu lúc nào cũng gọi tớ là Jackson vậy?”

“Cậu thấy phiền à?”

“Không hẳn. Chỉ là có một chút kỳ cục, vậy thôi.”

“Ối, tớ xin lỗi. Tớ cảm thấy thích gọi thế. Hay cậu thích được gọi là ‘Brian’ hơn? Không thì thân mật và vui vẻ hơn chút nữa là ‘Bri’? Hay có lẽ ‘Herr Himmler’ chăng...?”

“Brian đi, tớ nghĩ thế.”

“Thế được rồi, gọi Brian nhé. Chúc vui vẻ, Brian. Bảo trọng nhé, Brian. Chơi đẹp nhé, Brian”... và cô biến mất phía cuối hành lang... “Gặp cậu sau nhé, Brian.”

Tôi cuống cuồng chạy đến phòng Alice, nửa mong thấy một hàng con trai đứng xếp dài, nhưng khi tôi đến đó thì cửa phòng đóng. Tôi nghe được tiếng nói bên trong - chính xác thì tôi không áp tai vào cánh cửa gỗ, vì làm thế thật không phải, nhưng tôi đứng đủ sát để nghe lỏm được.

“Hắn định dẫn cậu đi ăn tối ở đâu vậy?” một giọng nói vang lên, là con gái, tạ ơn Chúa.

“Quán Bradley, tớ nghĩ vậy,” Alice đáp.

“Quán Bradley à - rất sang trọng.”

“Cậu ta có giàu không?”

“Không biết. Không nghĩ vậy,” Alice nói.

“À, phải đảm bảo là quay về trước mười một giờ nhé, tiểu thư, nếu không tụi này báo cảnh sát đi tìm cô đấy...” Tôi gõ cửa, vì không muốn nghe thêm nữa, sau đó có vài tiếng xì xầm và tiếng cười khúc khích, rồi nàng ra mở cửa.

Nàng mặc chiếc váy dạ hội xa tanh màu xám tro cắt ngắn với chân váy phồng, tóc bới cao, kết hợp với đôi giày cao gót, trông nàng phải cao hơn đến hai tấc so với bình thường. Nàng cũng trang điểm đậm hơn ngày thường, lần đầu tiên thoa môi son, đường nét vết thẹo lồi nhỏ xíu vẫn có thể thấy được ở môi dưới. Mặc dù vậy, điểm nổi trội hơn cả là chiếc áo dài dạ hội được cắt ngắn. Nàng chắc phải mặc một chiếc áo ngực không dây bên trong vì đôi vai nàng để trần, như thể nửa trên cơ thể nàng đã bị ấn một cách nhẹ nhàng ra khỏi chiếc váy, và những đường cong tuyệt vời của Alice ngực trần lồ lộ ra, bập bềnh, đưa đẩy lên vạt trên của chiếc váy xa tanh. Trong một cuốn tiểu thuyết thế kỷ mười chín, người ta sẽ nói rằng nàng có một “bộ ngực kỳ vĩ”. Thực tế thì, bây giờ người ta cũng nói như vậy. Nàng có một bộ ngực kỳ vĩ. Mày đang nhìn chòng chọc đấy. Đừng nhìn nữa, Brian.

“Chào Alice.”

“Chào Brian.”

Ở phía sau nàng, Erin Mắt Mèo, và một cô gái khác trong nhóm của nàng, đang cười với tôi rất giả tạo. Ngậm miệng lại đi, Brian.

“Cậu trông tuyệt lắm, Bri à,” Erin nói, nhưng ý tứ thì không phải vậy.

“Cám ơn cậu! Sao, mình đi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Rồi nàng nắm lấy cánh tay tôi và chúng tôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.