28
CÂU HỎI: Các lễ hội Hy Lạp - La Mã bí mật lúc ban đầu chỉ dành riêng cho phụ nữ, sau đó chấp nhận đàn ông tham gia, sau đó bị Viện Nguyên lão La Mã ban hành lệnh cấm vào năm 186 trước Công nguyên vì cho rằng chúng có tính chất ăn chơi trác táng được gọi là gì?
TRẢ LỜI: Bacchanalia.
***
Có một nguyên tắc cơ bản, bạn sẽ biết một buổi tiệc bị lâm nguy khi người ta bắt đầu chơi những bản nhạc quá quen trong kịch hay phim.
Khi tới ngưỡng cửa số 12 phố Dorchester, Spencer và tôi có thể nghe rõ ràng bài “Nhanh lên nào, Sĩ quan Krupke” trong vở Câu chuyện phía Tây om sòm từ dàn âm thanh nổi trong phòng khách, đệm theo những giọng nam phô trương thuộc lời làu làu, và mặc dù tôi thích nhạc kịch của nhà hát Broadway chẳng kém gì gã đứng kế bên, nhưng cái gì cũng phải tùy lúc tùy chỗ. Ngoài ra, đứng kế tôi trong trường hợp này là Spencer, chẳng yêu thích gì sân khấu nhạc kịch, gã đang nhìn tôi bất an.
“Cậu có chắc không?”
“Nếu họ mở Tàu tốc hành Ánh Sao, chúng mình sẽ đi về. Được chứ?” và rồi cánh cửa mở ra bởi Erin Mắt Mèo.
“Xin chào, Erin!” tôi xởi lởi.
“Chào, Brian,” cô nàng thở dài.
Không ai nhúc nhích. Tôi thấy mắt cô nàng nhìn lướt qua cái đầu trọc của Spencer.
“Đây là Spencer, bạn tớ!”
“Vào được chứ?” Spencer hỏi.
“Hừm,” Erin nói, rõ ràng không biết là có được hay không, tôi bèn giơ chai rượu và bốn lon bia lên như khích lệ, và cuối cùng thì cô ả cũng chịu mở cửa.
“Bếp ở kia kìa,” Erin nói, trước khi đi về Phía Tây Khắc nghiệt Của New York, nơi băng đảng Jets[1] lịch lãm, ra dáng nam nhi đang được khắc họa bởi ba thằng con trai khoa Kịch quá khích, gầy nhom, vẻ bỡn cợt. Thật đáng khen, Eric lấy Câu chuyện phía Tây ra khỏi dàn âm thanh nổi, thay bằng nhạc của nhóm “Sly và Family Stone”. “Ôi! Nhưng bản kế tiếp là ‘Tôi thấy xinh đẹp’!”, một thành viên Jets rền rĩ hờn dỗi, tôi thấy Spencer Cá Mập lúc lắc đầu và đưa tay lên mái tóc đã từng có ở đó, tôi có cảm giác chắc chắn mình đã đến dự một bữa tiệc với khẩu súng săn đã nạp đạn và lên đạn sẵn.
[1] Jets: một băng đảng trong vở nhạc kịch Câu chuyện phía Tây, thành viên thường là người Mỹ gốc Ý hoặc Ailen, là kẻ thù của băng Sharks, băng đảng gốc Puerto Rico.
Quay về nhà sau khi ăn sáng với Rebecca, tôi kiểm tra xem Spencer có chôm tiền hay không, rồi quyết định viết vài dòng trong quyển sổ ghi chép thơ. Trên một trang mới, đối diện với bài thơ “bộ ngực thạch cao tuyết hoa”, tôi viết: hơi nước và mỡ đọng lại trên cửa sổ quán cà phê gắn kính dày. món điểm tâm đặc biệt.
... rồi tôi thấy mệt, nên quyết định bấy nhiêu là đủ cho hôm nay rồi. Tôi thực sự cạn kiệt năng lượng rồi, nên bèn nằm dài trên tấm futon, bắt đầu đọc Bài ca người thủy thủ già, và chỉ đọc đến đoạn “Đó là một...” trước khi hơi ấm và sức nóng vừa phải từ lò sưởi chạy bằng gas làm tôi chìm vào giấc mộng say sưa.
Tôi tỉnh giấc trong ánh chiều tà ảm đạm, vẫn mặc nguyên đồ, nhễ nhại mồ hôi và miệng dính chặt vào nhau, thấy Spencer đang ngồi gác chân lên bàn, đọc Coleridge.
“Sao rồi, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng?”
“Mấy giờ rồi?”
“Khoảng bốn giờ chứ gì?” và rồi lại xuất hiện, sự dằn vặt nuối tiếc thường nhật vì đã lãng phí thêm cả một ngày đẹp trời. Nhiều khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời tôi đã trôi qua theo cách đó, đặc biệt là những kỳ nghỉ hè dài; rõ ràng là những tháng ngày tuổi trẻ nông nổi, những mùa hè kéo dài, nóng nực êm ả, tất cả đều bốc hơi trong trạng thái uể oải chếnh choáng men của những lần khó ở sau cơn say và đi lanh quanh Woolworths, những giấc ngủ trưa đến nhức đầu, những lần kéo màn xuống xem một cuốn phim đen tới mười lăm lần, những cuộc cãi vã vặt vãnh và mạt sát trong cơn say xỉn, thức ăn gọi đem đến và giấc ngủ chập chờn rồi lại trải qua cơn nôn nao khó chịu sau mỗi lần say xỉn và rồi quay lại Woolworths. Chẳng phải tôi đã hạ quyết tâm về tất cả những chuyện này? Không phải tôi cần chấm dứt tình trạng đó ngay bây giờ sao? Tôi đã mười chín tuổi rồi; không thể cứ để cuộc đời trôi qua tầm tay như thế. Thế tại sao lại tái phạm? Tôi dứt khoát đổ lỗi đó cho Spencer, nên ngồi dậy gắt gỏng.
“Ai cho cậu vào?”
“Một gã tóc dài mặc áo gi lê nhung.”
“Là Josh à?”
“Tên Josh hả. Không thân thiện lắm nhỉ.”
“Cậu thì thân thiện lắm đấy à?”
“Chắc là không. Sao, tớ nên như vậy à?”
“À, tớ phải sống cùng nhà với cậu ta, nên...” Spencer không nói gì, chỉ ném cuốn Coleridge lại bàn tôi. Tôi thấy phảng phất mùi bia, thuốc lá và mồ hôi. “Thế cậu đã đi những đâu?”
“Đến quán rượu. Đọc báo. Dạo qua các cửa hàng.”
“Có mua được gì không?”
“Bằng cái gì chứ?” Có lẽ bằng chính cái mà cậu đã mua bia và thuốc lá? Tôi nghĩ thế, nhưng chỉ hỏi:
“Thành phố đẹp ha?”
“Ừ, phải rồi,” và cậu ta chà tay lên mặt.
“Thế... làm gì bây giờ?”
“À, tối nay có tiệc, khá hay ho đấy, nhưng trước tiên tớ phải làm mấy việc cái đã...”
“Không, cậu sẽ không làm thế đâu.”
“Spencer, tớ phải...”
“Thôi được, tớ sẽ chỉ ngồi đây đọc gì đó thôi vậy.”
Nhưng tôi phải ra khỏi căn phòng này, càng sớm càng tốt, nên tôi bèn đổi ý... “hay bọn mình đi xem phim đi?”
Thế là chúng tôi đi xem phim suất 5 giờ 15 chiều, phim Amadeus, một sự khai thác tuyệt vời và sâu sắc về bản chất của thiên tài, trong khi Spencer ngủ suốt.
***
Chuyện được khuấy động lên, theo đúng điệu của nó, khi hai đứa đến quán rượu. Chúng tôi tranh cãi xem nên chọn bài hát nào ở máy hát tự động, phung phí năm mươi xu vào máy đánh bạc, rồi ngồi ở một cái bàn nhỏ và lại cười nói. Spencer kể là Tone đã gia nhập Dân quân.
“Cậu nói đùa...”
“Không hề...”
“Nhưng cậu ta là một thằng điên khùng...”
“Chẳng hề gì. Họ thích những thằng điên khùng...”
“Thế họ sẽ vũ trang cho cậu ta?”
“Sớm muộn cũng phải thế.”
“Quááá xá liều.” chúng tôi đồng thanh nói, và tôi nhận ra mình đã không nói “Quááá xá liều” lâu lắm rồi. Spencer kể tiếp, “Dĩ nhiên ban đầu họ chỉ huấn luyện cậu ta ngồi lên ngực và đánh rắm vào mặt quân thù...”
“... hay trốn sau lưng hắn rồi xoa xoa quả đấm thật mạnh vào đỉnh đầu hắn.”
“... rồi nẫng thiết bị âm thanh nổi của chúng...”
“... quỷ tha ma bắt cậu đi - Hạ sĩ Tone...”
“... vũ khí tối thượng cuối cùng...”
“Thế giới tự do sẽ ngủ yên trên giường mình,” rồi Spencer tu ừng ực cốc bia, nói thêm, “tớ kể cho nghe, cậu biết chuyện gì mới đúng là buồn cười không? Cậu ta cố thuyết phục tớ gia nhập. Hình như nghĩ là cần một chút trật tự và kỷ luật trong cuộc sống của tớ.”
“Bị dụ hả?”
“Chắc rồi. Bỏ cả dịp cuối tuần ở một cái lều nồng nặc mùi đánh rắm ở Cánh đồng Salisbury[2] với một đám mê súng đạn ủng hộ đảng Bảo thủ. Đây chính là cực-hình-cực-khủng mà tớ cần.”
[2] Cánh đồng Salisbury có kỳ quan nổi tiếng là vòng tròn đá Stonehenge độc đáo mọc trên cánh đồng.
Rồi tôi nhìn ra cơ hội đả động đến chuyện không bị phát hiện, nên bèn tiếp tục mỉm cười hỏi “Vậy cậu có nghĩ đến việc tiếp tục học lên cao đẳng không...”
Nhưng Spencer nhận ra ngay và đáp, “Ngậm miệng đi, Bri...”
Không tử tế, nhưng cũng không quá đáng, chỉ có vẻ chán nản. “Dù sao thì trường đại học cũng chỉ là một thứ Nghĩa vụ Quân sự cho tầng lớp trung lưu thôi.”
“Còn tớ thì sao? Tớ đâu phải tầng lớp trung lưu.”
“Cậu là tầng lớp trung lưu chứ gì nữa...”
“Đâu, tớ đâu phải...”
“Phải, chính thế đấy...”
“Mẹ tớ kiếm được ít tiền hơn bố mẹ cậu đấy nhé...”
“Vấn đề không phải chuyện tiền nong, hiểu không? Mà về thái độ.”
“Thật ra, về lý mà nói thì vấn đề là ai sở hữu tư liệu sản xuất...”
“Thằng đần này, vấn đề là thái độ. Kể cả mẹ cậu có gửi cậu đến mỏ than thì cậu vẫn thuộc tầng lớp trung lưu. Đó là do những gì cậu nói, những quyển sách cậu đọc, bộ phim mà cậu bắt tớ ngồi xem cùng, đó là cách cậu tham gia vào chuyến dã ngoại của trường và vung tiền cho những quyển sách đầy tính giáo dục và bưu thiếp thay vì thuốc lá và trò chơi điện tử, đó là cách cậu hỏi mua hạt tiêu bắc ở cửa hàng bán cá và khoai tây chiên...”
“Tớ chưa bao giờ làm thế nhé...”
“Cậu đã làm thế, Bri! Lúc ấy tớ ở cạnh cậu mà.”
Thật ra, chuyện không phải vậy, trí nhớ của tôi mách rằng tôi đã không hỏi mua tiêu đen, tôi đã chọn tiêu đen, vì họ có bán sẵn ở đó, nhưng thật chán khi cứ phải nói đi nói lại chuyện đó. “Vậy cậu cho rằng chỉ vì ai đó thích đọc sách, hoặc muốn học gì đó, hoặc thích tiêu đen, thích rượu hơn bia hay cái gì đó, họ sẽ là người trung lưu?”
“Ừ, không ít thì nhiều...”
“Vì sẽ có người nghĩ rằng làm thế có lẽ là vơ đũa cả nắm...”
“Nghe này, Bri, sự thật là cậu tự coi mình là người xã hội chủ nghĩa, nhưng nếu cậu trải qua cuộc cách mạng Nga, và Lênin giao cho cậu hành hình Nga hoàng cùng gia quyến ông ấy, còn lâu cậu mới làm được. Cậu biết tại sao không? Vì cậu còn mải bận ve vãn con gái của Nga hoàng...”
***
Tất cả những tàn dư của sự khó ở trong người sáng nay biến mất sau cốc bia thứ ba, và một lần nữa tôi được phen sửng sốt trước sức mạnh trị liệu và phục hồi của bia. Rõ ràng, buổi tiệc này là một cơ hội lớn để tôi thúc đẩy quan hệ với Alice, tôi đã suy nghĩ nhiều và kỹ càng về cách thức xử sự, rồi đi đến quyết định chiến lược là Phá phách và Xa cách. Đó là khẩu hiệu tối nay. Phá phách. Xa cách. Do đó quan trọng là không được say quá, thế là mỗi đứa ăn có ba gói khoai tây giòn với một ít đậu phộng rang để có chất đạm, rồi trực chỉ đến bữa tiệc.
Khi chúng tôi đến số 12 phố Dorchester, buổi tiệc rõ ràng ở giai đoạn không-ở-thì-đi-cũng-được. Liếc nhanh qua nhà bếp cũng đã thấy danh sách khách mời chắc chắn thiên về kịch - hầu hết dàn đồng ca trong vở The Bacchae đều có mặt, tất cả đều đang nói cùng một lúc, và Neil-tên-gì-đó, ngôi sao kịch hiện đại trong tác phẩm Richard Đệ Tam được hoang nghênh nhiệt liệt vừa rồi đang dựa vào tủ lạnh, nói chuyện hòa nhã với Công tước Buckingham, và Antigone, một trong các chủ nhà, đang trút gói bim bim Cheesy Wotsits vào một cái bát lớn. Chưa thấy bóng dáng của Alice đâu, còn tôi thì bỗng dưng thấy căng thẳng, không rõ vì đang lo chuyện Spencer sẽ nghĩ sao về Alice hay Alice sẽ nghĩ sao về Spencer nữa.
Và đột nhiên nàng đứng đó, ngay ngưỡng cửa nhà bếp, đang nói chuyện với Richard Đệ Tam. Nàng không thấy tôi, nên tôi, Phá phách và Xa cách, đứng dựa vào bồn rửa chén và quan sát nàng. Nàng búi gọn mái tóc trên đầu theo thời trang tóc rối nghệ thuật, mặc chiếc váy dạ hội tay dài màu đen, bó sát được làm từ cùng chất liệu của quần áo nịt của diễn viên múa ba lê, được khoét sâu ở trước, nâng ngực lên tạo vẻ quyến rũ thú vị, tôi nhớ lại những trang phục mà Kate Bush từng mặc trong buổi đầu xuất hiện trên sân khấu, rồi quyết định chỉ chuyên tâm vào ghi âm phòng thu. Thực tế thì nàng trông rất giống Kate Bush, ngay cả vệt mồ hôi hình trăng lưỡi liềm đang bắt đầu hình thành dưới nách áo cũng vậy.
“Alice đấy,” tôi thì thầm với Spencer.
“Cô nàng có bộ ngực thạch cao tuyết hoa đó hả?” Spencer hỏi, và tôi chưa kịp nói gì thì nàng đã xông tới chỗ chúng tôi ở bồn rửa, la toáng lên “Muối! Muối! MUỐI!...”
“Chào, Alice,” tôi nói, Phá phách và Xa cách.
“Cậu thấy muối đâu không? Ai làm đổ vang đỏ lên tấm thảm Afghanistan của Cathy rồi này...”
“Đây là bạn thân ở quê tớ, Spencer...”
“Rất vui được gặp cậu, Spencer. Tớ cần một miếng vải, cậu xê ra nào, Brian!...” nàng nói, đẩy tôi ra khỏi bồn rửa, và tôi không thể kềm lòng bèn liếc nhìn viền áo ngực bằng đăng ten đen ló ra khoảng nửa tấc trên chiếc áo bó sát của nàng...
“Muối đây rồi!” Antigone la lên, Alice liền chạy ào ra khỏi bếp với miếng vải ướt.
“Alice đấy,” tôi nói.
“À, đúng là có gì đó giữa các cậu rồi, Bri ạ...”
“Cậu nghĩ thế à?”
“Chắc chắn rồi, chỉ cần nhìn cách cô nàng bảo cậu tránh đường đủ biết.”
Tôi bảo cậu ta im miệng, rồi rời khỏi bếp.
Ở lối đi chúng tôi gặp Patrick và Lucy, họ đi chung với nhau và cả hai đều nâng niu một bình nước cam để lâu ngày không hư giống hệt nhau, điều này thật lạ lẫm đối với tôi, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp. Tôi có hơi day dứt băn khoăn vì vẫn chưa kể được với Spencer về cuộc thi Thách thức, nhưng tự trấn an là chuyện đó chắc chẳng có khả năng xuất hiện trong cuộc nói chuyện xã giao đâu, thế là tôi bèn hồ hởi giới thiệu họ với nhau.
“Thế làm sao mà các cậu quen Bri thế?” Spencer hỏi, bằng thái độ tử tế nhất của cậu ta.
“Cậu ấy ở cùng đội với tụi này,” Patrick trả lời.
“Đội nào?” Spencer nốc bia, hỏi.
“Đội Thách thức Đại học,” Patrick nói, rồi khéo léo lùi ra sau vừa kịp để tránh bia phun ra...
“Anh đùa đấy à” Spencer nói, lấy lòng bàn tay quẹt ngang miệng.
“Không,” tôi chán nản nói. “Đội gồm ba người chúng tớ và Alice...”
“Cậu chưa bao giờ kể tớ nghe chuyện đó.”
“Tớ có dịp nào đâu mà kể,” tôi nói, mỉm cười vẻ tạ lỗi với Patrick và Lucy.
“Quỷ tha ma bắt, Brian Jackson đi thi Thách thức Đại học...”
“Phải rồi.”
“Dù đúng ra thì Brian chỉ là dự bị...” Patrick bổ sung. “Nếu một thành viên khác trong đội không bị viêm gan thì...”
“Lên truyền hình thật cơ đấy...” Spencer cười vang.
“Ừ... ờ.”
“Bao giờ?”
“Ba tuần nữa.”
“Với Bamber Gascoigne.”
“Cậu thấy chuyện đó buồn cười hay sao ấy nhỉ,” Patrick nói, cười cứng ngắc.
“Không, không đâu, xin lỗi, tôi không có ý đó, chỉ là, nghĩ chuyện đó thật... thú vị. Làm tốt lắm, bạn Bri thân mến ạ. Mà anh biết không, tôi là khán giả hâm mộ cuồng nhiệt của chương trình đó đấy nhé...” rồi cậu ta lại phá lên cười.
Patrick khịt mũi nói, “Thật ra, tôi đang định đi lấy nước uống...” anh ta kẹp thùng nước cam vắt dưới cánh tay rồi đi về phía bếp, Lucy đi theo, mỉm cười bối rối, và khi họ đã đi khỏi, tôi nói, “Giỏi lắm, Spencer...”
“Gì? Tớ đã làm gì nào?”
“Cậu vừa mới cười vào mặt họ, có thế thôi.”
“Đâu, làm gì có.”
“À, đúng vậy, cậu đã làm.”
“Xin lỗi nhé, Bri, nhưng tớ thường băn khoăn không biết loại người tự kỷ, kỳ cục, điên khùng nào lại muốn xuất hiện trong cái chương trình đó, rồi hóa ra đó là cậu, Brian. Chính là cậu...” Rồi cậu ta lại cười phá lên, nên tôi cũng cười, rồi bảo cậu ta im miệng, rồi cậu ta bảo tôi im miệng, rồi tôi bảo cậu ta im miệng, không biết bạn thân mà cứ bảo nhau im miệng hoài như vậy có phải là chuyện bình thường không.
Hai đứa quyết định khám phá trên lầu, và rồi thấy mình đang đứng bên ngoài một phòng ngủ có tấm bảng Cấm Vào viết tay được dán băng dính lên cửa. Chúng tôi bước vào, và bên trong có một vòng tròn gồm bảy hay tám người gì đó ngồi trên sàn đang chuyền tay nhau một ống điếu, lắng nghe Chris móng tay cáu bẩn tiếp tục kể về “Băng qua Punjab[3] mà không có giấy vệ sinh” cuộc hành trình hoành tráng của cậu ta, trên nền nhạc của Van Morrison. Bạn gái của Chris đang nắm lấy cánh tay cậu ta, cô này là một phiên bản Chris thu nhỏ với mái tóc thẳng và rũ xuống, răng to, tôi khá chắc tên là Ruth. “Thôi, đi nào,” tôi thì thầm vào tai Spencer. Nhưng Chris đã nghe thấy tiếng tôi, cậu ta liền quay người lại: “Ô kìa, Bri!”
[3] Punjab: vùng đất ở Nam Á kéo dài từ miền Trung Pakistan tới vùng Tây Bắc Ấn Độ.
“Xin chào, Chris! Chris trong nhóm học phụ đạo của tớ, Chris, đây là Spencer, bạn thân của tớ ở quê mới lên...”
“Xin chào, Spencer!” Chris nói.
“... còn đây là Ruth...” tôi nói.
“Thật ra, tớ tên là Mary,” Mary nói, quay người lại và lắc lắc đầu ngón tay của Spencer. “Chào, Spencer, thật sự rất vui được gặp cậu...” rồi dịch người qua một bên, vỗ tay xuống sàn, cho phép chúng tôi, sốt sắng mời chúng tôi ngồi vào vòng tròn.
Chris chuyền ống điếu cho một cô gái mũi hếch, cực kỳ nhỏ nhắn có mái tóc vàng hoe cài băng đô nhung, ngồi dựa vào giường, hai chân xếp gọn. Tôi không biết tên, nhưng nhận ra cô ấy chính là vợ cả của Richard Đệ Tam, Quý bà Anne, và mơ hồ nhớ lại tin đồn ngoài đời cô thực sự là một Quý bà đúng nghĩa, một ngày nào đó sẽ thừa hưởng vùng đất đai rộng lớn của Shropshire[4]. Cô đón lấy ống điếu, hít vào một cách vương giả, rồi đưa cho chúng tôi. “Này, các cậu?”
[4] Shropshire: một hạt ở miền Trung nước Anh.
“Chúc sức khỏe,” Spencer hô lên, rồi hít một hơi thật sâu vào, lạ thật, cậu ta thường rất nguyên tắc với rượu và thuốc lá, và thường coi khinh những kẻ sử dụng ma túy. “Thế các cậu đang nói về cái gì vậy?” cậu ta hỏi.
“Ấn Độ!” mọi người đồng thanh nói,
“Spencer, cậu đến đó bao giờ chưa?” Chris hỏi.
“Chưa, chưa thể nói là tớ đã...” cậu ta nín hơi.
“Vậy cậu đã nghỉ mất hút một năm để đi du lịch chưa?” Marry/Ruth hỏi.
“Không... hẳn...” cậu ta nói, chầm chậm thở ra.
“Đang học ngành gì vậy?” Chris hỏi.
“Tớ không học,” Spencer trả lời.
“Lúc này thì không!” Tôi nhanh trí bổ sung, thế là Spencer nhìn tôi và cười kiểu cá sấu, trước khi hút một hơi khác, sâu hơn từ ống điếu và chuyền nó sang tôi. Tôi nhận lấy, bỏ vào miệng, ho, lấy nó ra, chuyển nó đi, rồi không khí trở nên im lặng một hồi, trong khi mọi người ngồi nghe Van Morrison hát còn tôi thì ho. Rồi Quý bà Anne đột nhiên nhổm lên và nói líu nhíu.
“Nghĩ ra rồi! Bọn mình chơi trò ‘Nếu người này là...’ đi!”
“Trò đó chơi sao?” Spencer hỏi, chầm chậm thở ra.
“Thế này nhé, chúng ta chọn một người, rồi chúng ta đi ra khỏi phòng, và người đó - không, lộn rồi, chúng ta chọn một người đi ra khỏi phòng, rồi những người trong phòng chọn một người khác, và người ngoài phòng quay trở vào phòng và đi quanh vòng tròn, lần lượt hỏi những câu đại loại như, ừm, ‘Nếu ví như thời tiết thì người này là loại thời tiết nào?’ và người đó phải trả lời và nói đại loại như ‘Người này...’ - ý nói người mà chúng ta đã bí mật chọn ra - ‘... sẽ là một ngày nắng sáng!’ hoặc ‘ngày sấm vang!’ hay bất cứ điều gì, việc nhân cách hóa phụ thuộc vào cách ta cảm nhận người đó như thế nào, và rồi người đi ra khỏi phòng sẽ hỏi người kế tiếp ‘Nếu ví như cá, hoặc một loại đồ lót, thì người đó là loại cá hoặc đồ lót gì?’ và người đó...” rồi chậm rãi và cần mẫn, cô ấy tiếp tục giải thích quy tắc trò “Nếu người đó là...” có lẽ tầm hai hoặc ba ngày nữa mới xong, việc này cho tôi nhiều thời gian để nhìn Spencer, cậu ra đang ngồi thộn mặt ra, trông choáng váng, bối rồi và cứ tủm tỉm cười một mình. Tôi nghe một tiếng rắc, nhìn xuống, và nhận ra mình đang bóp nát lon bia trong tay. Tôi quyết định là hai đứa phải chuồn khỏi chỗ này...
“Đi nào, Spencer, đi uống bia thôi,” tôi nói, nắm lấy cánh tay cậu ra, và kéo đứng lên.
“Ơ, cậu không muốn chơi à?” Ruth và Mary gì đó thở dài.
“Có khi để sau. Giờ phải uống bia cái đã,” tôi nói, giơ lon bia còn đầy của mình lên, và kéo mạnh Spencer ra cửa, đóng cửa lại và tạ ơn Chúa, chúng tôi đã ra khỏi phòng và đi ra phía cầu thang.
“Nhưng tớ muốn chơi!” Spencer cười rinh rich phía sau. Tôi nhìn quanh, cậu ta đang dựa người vào tường để đứng vững, mỉm cười mụ mẫm, nên tôi vờ là cần đi nhà vệ sinh, chỉ vào cánh cửa ở đầu cầu thang, và trốn vào đó.
Trong nhà vệ sinh tôi dựa vào bồn rửa, nhìn khuôn mặt cực kỳ thộn của mình đỏ lên như miếng thịt lợn luộc, và tự hỏi tại sao Spencer phải phá hỏng mọi chuyện như thế. Tôi yêu quý Spencer, nhưng ghét cậu ta trông như thế này, say xỉn và khốn khổ. Say xỉn và ủy mị cũng được, nhưng say xỉn và khốn khổ thì thật đáng sợ. Không phải lo cậu ta trở nên bạo lực, không phải lúc nào cũng vậy, trừ khi cậu ta bị kích động, nhưng tôi phải bảo cậu ta không uống nữa, và thiếu điều cạy chai rượu ra khỏi tay cậu ta, tôi không biết mình làm được bằng cách nào. Tôi cho là chúng tôi chỉ cần đi khỏi, nhưng nếu không gặp Alice tối nay thì sẽ phải đợi cả tuần lễ trước khi có cuộc họp nhóm kế tiếp, mà tôi thì không thể chờ lâu đến vậy. Sự thật là, tôi thấy rất khó Phá phách và Xa cách khi có Spencer ở đây.
Và tệ nhất là phải tìm cách bảo cậu ấy về nhà vào ngày mai. Dĩ nhiên, trong khi tôi ở đây bên trong cánh cửa được khóa trái này, tôi chưa phải quyết giải quyết những chuyện đó, nhưng có một tiếng gõ cửa gấp gáp, nên tôi giội nước và để ý thấy người vào đây trước tôi đã tè đầy lên bàn cầu nhựa màu đen. Tôi định lau nó đi, và thậm chí có một cuộn giấy vệ sinh trong tay, nhưng tôi nghĩ rằng lau nước tiểu của người khác là một hành vi hèn hạ, làm giảm giá trị bản thân mà tôi từng cố gắng khó nhọc lắm mới tránh được, với lại đúng ra nó cũng chẳng phải trách nhiệm của tôi. Hãy nhớ - Phá phách và Xa cách. Tôi xả nước và bước ra.
Alice là người xếp hàng kế tiếp.
Nàng đang đứng ở ngưỡng cửa, nói chuyện với Spencer, cười như nắc nẻ.
“Chào Brian!” nàng vui vẻ nói.
“Tớ không tè lên bàn cầu đâu,” tôi nói, Phá phách và Xa cách.
“À, Brian, thật... tốt khi biết điều đó,” nàng đáp, bước vào và đóng sầm cửa lại.