Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2005: Chương 2005: Bào Hào ăn xác




Con thuyền cổ nghìn cánh lao vút đi, Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương đứng trên mũi thuyền, tiến tới ba nghìn Lục Đạo Giới.

Nếu những đại đế rời khỏi Tổ Đình đều tới ba nghìn Lục Đạo Giới thì con đường này chắc chắn là đường ngắn nhất, thậm chí còn đi nhanh hơn Thông Thiên Tinh Đạo.

Tốc độ truyền tống cửu đại thần thành của Thông Thiên Tinh Lộ không hề chậm nhưng vẫn không thể bằng tốc độ của đế, vì thế chắc chắn chư đế sẽ chọn con đường này.

Tốc độ của con thuyền cổ còn hơn họ, có những thượng cổ chư đế đã đi hơn mười năm, cũng có người mới khởi hành không lâu. Với tốc độ của con thuyền có lẽ hơn chục ngày nữa sẽ đuổi kịp người cuối cùng.

Đột nhiên con thuyền chậm lại, y phục Chung Nhạc bay phần phật, nhìn phía trước nói:

- Ta tưởng người chặn đường ta sẽ là Tiêu Dao Đế hoặc những người khác quan tâm tới ta, không ngờ lại là Thiên.

Phía trước, bầu tinh không đột nhiên lay động, một vị thần nhân toàn thân tỏa thần quang đi xuống, cười:

- Là Tiêu Dao Đế thông báo cho ta, nói ngươi có thể rất cứng đầu, vì thế mời ta tới. Phục Hy, mời quay về đi, trên đường không an toàn.

Thần nhãn trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, nhìn thấy tướng mạo của hắn, cười:

- Để ngăn cản ta mà Thiên không ngại để lộ thiên đạo thân. Chắc ngươi biết thiên đạo thân của ngươi mà lộ trước mặt ta thì cách cái chết không còn xa nữa chứ?

Ánh sáng quanh thiên đạo thân bỗng tan đi lộ ra chân thân, là một nữ tử xinh đẹp, cười:

- Thiếp thân là Thiên Dao Thân, Dao Đài Ngọc Các khảm ngọc ôn hương, tục danh của ta là NGọc Ôn Hương, là thê tử của Tiên Thiên Thần Đế.

Táng Linh Thần Vương kêu lên thất thanh:

- Ngươi là thê tử của Tiên Thiên Thần Đế, nữ chủ nhân của Thần Đế Cung, Ôn Hương nương nương? Hơn nữa ngươi còn là Thiên Dao Thân của Thiên?

Ôn Hương nương nương trợn mắt, phì cười:

- Táng Linh Thần Vương hình như rất ngạc nhiên. Thiên vì thiên hạ đương nhiên phải có nhiều sự sắp đặt. Thiếp thân trở thành nữ chủ nhân của Thần Đế Cung cũng là bình thường.

Chung Nhạc cũng chấn kinh, nhưng mặt không biểu hiện gì, nói:

- Dao nghĩa là mỹ ngọc. Thiên Dao Thân chính là nữ tử đẹp nhất. Nương nương quả nhiên là khảm ngọc ôn hương, tuyệt đại giai nhân, chẳng trách khiến Tiên Thiên Thần Đế cũng thần hồn điên đảo, không phát giác ra lai lịch. Nhưng nương nương đã là nữ chủ nhân của Thần Đế Cung có nghĩa là Thiên đã có mưu đồ từ lâu, khó khăn lắm mới khiến ngươi trở thành thê tử của Tiên Thiên Thần Đế. Ngươi tới gặp ta lẽ nào không sợ hỏng chuyện?

Ôn Hương nương nương dịu dàng nói:

- Nếu ngươi chịu quay về thì thiếp thân nguyện lui một bước làm thê tử của ngươi.

Chung Nhạc dở khóc dở cười:

- Chung mỗ là kẻ háo sắc hay sao?

Ôn Hương nương nương cười nhẹ, gật đầu.

Chung Nhạc phẩy tay, thản nhiên nói:

- Ôn Hương nương nương, ngươi không tránh ra thì sẽ chết đấy.

Ôn Hương nương nương cười:

- Tộc trưởng hà tất phải bá đạo như vậy? Chi bằng thế này, chúng ta đánh cược thì thế nào? Ngươi cũng tinh thông Thiên Đạo Đồ, luyện Thiên Đạo chi bảo, thiếp thân cũng tinh thông Thiên Đài Đồ. Vậy thiếp thân sẽ đánh cược với ngươi về tham ngộ của Thiên Đài Đồ.

Quầng sáng sau lưng nàng ta xoay chuyển, một chiếc Dao Đài bay ra, cười:

- Chỉ cần Phục Hy tộc trưởng có thể ra khỏi Dao Đài của thiếp thân thì ta sẽ để ngươi tiếp tục lên đường, tuyệt đối không ngăn cản.

- Không cần phải phiền phức như vậy!

Chỉ nghe uỳnh một tiếng, con thuyền cổ lao thẳng tới đâm vào Dao Đài của Ngọc Ôn Hương. Ôn Hương nương nương đại kinh, Dao Đài bị con thuyền cổ đâm bay đập vỡ vô số vì sao.

Trên mũi thuyền, Chung Nhạc vung đao hém, Ôn Hương nương nương biến sắc, điều khiển Dao Đài, thiên uy bùng tỏa đỡ lấy một đao của Chung Nhạc. Nhưng lúc này Táng Linh Thần Vương từ sau lưng Chung Nhạc bay ra, một chưởng đánh lên ngực nàng ta. Vị mỹ phụ này xương gãy răng rắc, lộn nhiều vòng bay về phía sau!

- Đừng có tưởng ngươi xinh đẹp thì ta không chém nhé!

Chung Nhạc một đao chém bay Dao Đài, Dao Đài đập lên người Ôn Hương nương nương, gần như đè bẹp lép nàng ta, không biết mỹ phụ đó đã bay đi đâu rồi.

- Chúng ta đi tiếp!

Chung Nhạc điều khiển con thuyền cổ rời đi.

- Ộc!

Ôn Hương nương nương vịn Dao Đài, thổ huyết từng ngụm lớn, ngẩng lên nhìn thì Chung Nhạc đã không còn ở đó nữa.

- Tên này thật đáng ghé, không có chút nể tình gì!

Ôn Hương nương nương nhướn mày, Chung Nhạc không hề nói lý, cũng không đánh cược với nàng ta, trực tiếp đánh bay nàng. Cho dù nàng ta là thiên đạo thân, có Thiên Tâm nhưng cũng không kìm được phẫn nộ.

- Hắn không háo sắc, khiến ta mất công dẫn dụ mà cũng không giữ được chân hắn. Lần này có lẽ nguy rồi, chẳng lẽ Thiên phải đích thân ra tay?

Con thuyền cổ tiếp tục tiến về phía trước, sáu bảy ngày sau đột nhiên phía trước có mùi máu tanh nồng. Chung Nhạc chau mày, nhìn quanh, đột nhiên đổi hướng, rời khỏi quỹ đạo. Không lâu sau hắn thấy di tích bãi chiến trường, đâu đâu cũng thấy tinh hà vỡ vụn.

Đó là tinh hà bí cảnh của đại đế biến thành.

Những đại đế thông thường không thể có tu vi hùng hồn như vậy, chỉ có thượng cổ chư đế mới có khả năng bí cảnh biến thành tinh hà.

Đó là tinh hà tạo thành do nguyên thần bí cảnh của một vị đại đế tạo thành sau khi chết.

Chung Nhạc điều khiển con thuyền đi qua các đạo tinh hà vỡ vụn, thấy được nhiều hơn dấu tích chiến đáu, rõ ràng vị đại đế này đã bị các Thần Vương săn ở đây!

Từ chiến trường thì có thể thấy không phải chỉ một Thần Vương ra tay!

Các Thần Vương vì sinh ra trong Tiên Thiên thánh địa, đại đạo của họ có giới hạn rất lớn, chỉ tinh thông đại đạo trong Tiên Thiên thánh địa. Ví như Kim Ô Thần Đế chỉ tinh thông Thái Dương đại đạo, muốn luyện thành Dương Cực Âm Sinh thì phải khổ tu và nỗ lực bao nhiêu năm nhưng cũng không thể tu luyện được Thái Âm Đại Đạo tới trình độ Tiên Thiên.

Dấu vết chiến đấu ở đây thì có của ba loại Tiên Thiên đại đạo khác nhau, ba loại lần lượt có thuộc tính Địa, Phong, Thủy.

Chung Nhạc nhíu mày, kiểm tra một lúc, Tiên Thiên đại đạo thuộc tính Địa không giống đại đạo của Thần Hậu nương nương, có thêm vài phần ma tính.

- Là hai Thần Vương này liên thủ, một là viễn cổ Thần Vương snh ra từ Địa Thủy thánh địa, tên là Sư Khôn. Người còn lại tới từ Thiên Canh thánh địa, Thủy Sư.

Táng Linh Thần Vương đánh giá một lúc, nói:

- Thánh địa của họ có phần đặc biệt, chứa hai loại đại đạo.

- Hai Thần Vương liên thủ mới hạ được vị đạo huyh này, chiến lực của thượng cổ chư đế đúng là không tầm thường. Chắc họ chưa đi xa!

Chung Nhạc cho con thuyền cổ đuổi theo, hơn chục ngày sau hắn tới chiến trường thứ hai. Ở đây cũng có một thượng cổ chư đế chết, trên đường tới ba nghìn Lục Đạo Giới.

Nhưng lần này không phải Sư Khôn và Thủy Sư mà là hai Thần Vương khác.

Lại vài ngày sau, Chung Nhạc thấy chiến trường thứ ba, vị đại đế chết ở đây rất cường hãn, đánh khiến Thần Vương kia để lại rất nhiều Tiên Thiên thần huyết. Nhưng từ dấu vết để lại thì có lẽ vị đại đế này đã có tuổi rồi, ban đầu rất hung mãnh nhưng đối thủ kéo dài thời gian khiến hắn mệt chết.

- Trong bầu tinh không, hình như có thêm rất nhiều tinh hà…

Chung Nhạc nhìn về phía xa, thấy trên bầu tinh không là vô số đạo tninh hà, mật độ dày đặc hơn trước rất nhiều khiến tâm cảnh hắn trĩu nặng. Nhưng tinh hà xuất hiện thêm này có lẽ do nguyên thần bí cảnh của các đại đế chết biến thành.

Thực lực của họ đúng là cường đại, nhưng đáng tiếc đã già rồi.

Hắn tiếp tục tiến về phía trước, sau vài tháng, đột nhiên phía trước có chấn động dữ đội, Chung Nhạc vội tăng tốc con thuyền.

Phía trước bừng sáng, đó là ánh sáng khi thần thông bạo phát tỏa ra, cuồn cuộn tràn tới, rõ ràng là hai vị cường giả đáng sợ đang chiến đấu!

- Còn may chưa tới muộn!

Chung Nhạc thở phào.

Đột nhiên dao động thần thông biến mất, ánh sáng cũng tắt lịm, lòng hắn trùng xuống. Con thuyền cổ lao về phía trước, chỉ thấy sáu đạo tinh hà tan tành, một con Bào Hào khổng lồ đứng trên một cỗ thi thể và ăn.

Chung Nhạc lao con thuyền tới, nhưng con Bào Hào vỗ cánh bay lên, quắp lấy cỗ thi thể gầm lên:

- Ta nói là ai, thì ra là Hốt Rác Thần Vương, Táng Nhi tiểu nhi! Ngươi đã đi săn rồi thì thôi, tại sao còn tranh với ta?

Táng Linh Thần Vương cười khảy:

- Bào Hào Thần Vương, nhận ra chúa công nhà ta không?

Bào Hào mặt người thân chim, quay cổ nhìn Chung Nhạc, lộ sự kinh ngạc:

- Phục Hy? Phục Hy không phải đã tuyệt chủng rồi sao? Táng Linh, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Bình thường hốt rác đã đành, giờ còn đi theo Phục Hy thị!

Táng Linh Thần Vương đỏ mặt, lao thẳng tới, truyền âm:

- Chúa công, bản lĩnh Bào Hào tuy không bằng ta nhưng tốc độ cực nhanh, chúa công hãy đề phòng hắn bỏ chạy.

Bào Hào Thần Vương do Ma Đạo Kim Tinh sinh ra, là một vị Thượng Cổ Thần Vương của ma đạo. Trao đổi một chiêu với Táng Linh lập tức cảm thấy không đọ lại được, liền vỗ cánh bỏ chạy, hắn cười quái dị:

- Ngươi hốt rác mười vạn năm, cũng hốt được chút lợi hại đấy. Ta không tính toán với ngươi…

Hắn đang định bỏ chạy thì phía trước một vị Phục Hy thần nhân cầm kiếm tiến lại, hình dạng đó, hình thái đó khiến Bào Hào Thần Vương biến sắc như gặp quỷ vậy.

Một đạo kiếm quang chém xuống, Bào Hào Thần Vương vội vỗ cánh, chỉ thấy kim kiếm tỏa sáng, kiếm và kiếm chạm nhau, Bào Hào Thần Vương hự một tiếng, cánh đứt lìa, lông màu kim bay tứ tán trên trời.

Bào Hào Thần Vương lùi sau, thét lên:

- Đế Kiếm… Đế Kiếm của Đạo Tôn… Ngươi là Phục Mân Đạo Tôn! Ngươi còn sống…

Chung Nhạc cầm Tiên Thiên thần đao, nhưng thần đao lúc này mang hình thái Đế Kiếm. Uy lực kiếm này của hắn cực lớn, dùng thần đạo trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh. Bào Hào Thần Vương thấy thanh kiếm và thần thông của Đạo Tôn, tâm thần đại lonạ, lập tức bị hắn chặt đứt cánh!

- Quy Táng!

Táng Linh Thần Vương bắt chéo tay, hắc huyết trong quan tài chảy ra, bên trong vọng ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói tru. Đột nhiên mười tầng quan vỡ tan, Bào Hào Thần Vương đánh vỡ tan mười tầng quan quách, toàn thân là máu, cố gắng đánh lui Táng Linh, định bỏ chạy.

Chung Nhạc một tay cầm kiếm lao tới, kiếm quang lấp loáng bao vây hắn. Bào Hào Thần Vương cố gắng đỡ đòn, toàn thân tóe máu.

- Đạo Tôn tha mạng, ta không dám nữa!

Hắn quỳ bịch xuống đất, vội vàng cầu xin tha mạng.

- Trảm Đạo!

Một đạo kiếm quang lóe lên, Chung Nhạc thu kiếm, đầu Bào Hào Thần Vương rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.