Chung Nhạc thoáng suy tư một chút, gật đầu đồng ý, sau đó mở rộng tinh
thần của chính mình, áp chế suy nghĩ của chính mình xuống tới mức thấp
nhất, cơ hồ không có bất kỳ tư duy ba động nào. Nguyên thần của hắn trầm tịch xuống, Nguyên thần cấu thành hồn phách rơi vào trạng thái nửa hôn
mê nửa ngủ, chỉ có Linh vẫn như cũ sống động. Thời điểm này, hắn giống
như là một tờ giấy trắng, rất dễ dàng dẫn tới âm tà.
Âm tà là
cách nói tương đối, chỉ toàn bộ những hồn phách ngoại lai, có ba động
tâm thần không đồng nhất với nhục thân của chính mình. Những tồn tại như vậy đối với nhục thân của một người đều bị gọi là âm tà. Thậm chí ngay
cả Tân Hỏa, đối với nhục thân của Chung Nhạc hiện tại mà nói cũng là một âm tà.
Ví dụ như trong Nhân Tộc Đại Hoang, có một vài người
trời sinh hồn phách yếu ớt, hồn phách thường xuyên lâm vào buồn ngủ, trở nên ngây ngô đần độn, rất dễ dàng bị âm tà xâm nhập. Dân gian thường
gọi hiện tượng này là quỷ nhập thân, nhưng thật ra là do linh hồn của du hồn hoặc là Yêu thú trong Đại Hoang xâm lấn thân thể hắn. Đại khái bởi
vì hồn phách của hắn yếu ớt, lại dễ lâm vào ngủ say, lúc này mới dễ dàng bị chiếm cứ nhục thân. Nếu là các Luyện Khí Sĩ, linh hồn vốn cường đại, nếu không chủ động hạ thấp linh hồn của chính mình, âm tà căn bản là
rất khó xâm nhập.
Chung Nhạc hiện tại thu liễm lại linh hồn
chính mình, Tân Hỏa lập tức đạt được quyền chưởng khống nhục thân hắn.
Không chỉ đạt được quyền chưởng khống nhục thân, hắn còn có thể tùy ý
thao túng pháp lực và tinh thần lực của Chung Nhạc, thậm chí là cả Linh
của Chung Nhạc.
Chung Nhạc cảm giác như chính mình phảng phất đã biến thành một kẻ thứ ba, từ một góc độ khác quan sát thân thể của
chính mình, quan sát nhất cử nhất động của mình, không khỏi chậc chậc
lấy làm kỳ lạ.
- Nếu hiện tại có mấy con bò cái bên người, cùng lúc đẩy ngã, thật là tốt biết bao a...
Tân Hỏa nhấp nháy hai mắt của Chung Nhạc, mau chóng làm quen cỗ thân thể này, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này không muốn gánh lấy đại kế sinh sôi nảy nở Phục Hy Thần
Tộc, ta ngược lại có thể nhân cơ hội thời điểm này giúp hắn một chút.
Đáng tiếc hiện tại ở đây không có con bò cái nào cả. Có nên bắt con Hồng Mẫu Hải Quỳ này lại, nhảy lên lưu giống hay không a?
Chung Nhạc nhất thời khẩn trương, tư duy nhất thời chấn động kịch liệt một cái,
Tân Hỏa suýt chút nữa không khống chế được nhục thân, vội vàng cười nói:
- An tâm đi! Ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi. Hồng Mẫu Hải
Quỳ trống mái một thể, căn bản là không thể giao phối lưu giống, hơn nữa trong người còn có kịch độc, là một trong những loại độc vật có độc
tính kịch liệt nhất trong biển, làm sao có thể đẩy ngã lai giống được?
Vừa rồi ta ở trên băng nguyên nhìn thấy mấy con Hải Ngưu, Hải Tượng
không tệ...
Tân Hỏa chơi đùa quậy phá một phen, cuối cùng cũng
quen thuộc nhục thân của Chung Nhạc, pháp lực cũng điều khiển thông thạo như ý, mỉm cười nói:
- Dưới người có hai cái đùi, hành động
thật sự không tiện a! Nhạc tiểu tử, ngươi nhìn kỹ ta làm sao vận dụng
Thần huyết Phục Hy!
Hắn thôi động lực lượng Thần huyết Phục Hy
mà Chung Nhạc dùng để duy trì Thần Nhãn thứ ba. Chung Nhạc lập tức nhìn
thấy thân thể của chính mình đang dần dần trở nên cao lớn hơn, hai chân
khép lại, huyết nhục tương liên, hai bàn chân dần dần biến mất, chỉ có
thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh Long lân ngân sắc sáng ngời từ dưới
làn da của chính mình chui ra.
- Đây là...
Trong lòng
hắn vạn phần kinh hãi, chỉ thấy hai chân của chính mình đã biến mất,
thay thế thành một cái đuôi rắn thật dài. Tới cuối cùng, một cái đuôi
rắn dài tới ba trượng sáu bảy tấc xuất hiện, một tầng Long lân vẫn luôn
kéo dài tới bộ vị dưới bộ ngực.
Toàn bộ thân thể hắn cao tới hai trượng ba tấc, lực lượng huyết mạch trong cơ thể sôi trào, khí tức tăng vọt, cơ hồ là cao lên một bậc. Mái tóc đen mọc dài ra, ở trong nước
phiêu đãng, tràn đầy một loại khí tức cuồng dã.
Khí tức tự nhiên thần thánh từ trong cơ thể hắn phun trào bừng bừng phấn chấn. Chung
Nhạc có thể cảm giác được, dựa vào cỗ nhục thân này, chính mình không
cần thôi động bất kỳ một môn thần thông công pháp nào, cũng có thể phi
hành du động trên không trung. Trên có thể lên tới Thanh Minh, dưới có
thể xuống tới Hoàng Tuyền. Mặc dù hắn không thể chưởng khống được cỗ
nhục thân này, nhưng vẫn có thể cảm giác được chỗ cường đại của cỗ nhục
thân này!
- Nếu lúc ta ở trong Bí cảnh Tổ Long có thể hiện ra
chân thân Phục Hy, như vậy sẽ không bị thua, bất luận một trận nào ta
cũng sẽ không chiến bại!
Chung Nhạc lẩm bẩm nói.
Tân Hỏa thôi động Thần huyết, kích hoạt lực lượng của Thần huyết, hóa thành
chân thân Phục Hy. Trong cơ thể dâng trào lực lượng dồi dào, huyết mạch
Thần Hoàng cao quý thôi động hết thảy mọi năng lượng, hết thảy mọi tiềm
năng ẩn giấu trong nhục thân hắn.
Khoảnh khắc này, Chung Nhạc
cảm giác được lực lượng và tiềm năng ẩn giấu trong cơ thể Nhân Tộc là
khủng bố tới mức nào, cường đại tới mức nào, bá đạo tới mức nào.
- Mặc dù chỉ có mấy giọt Thần huyết Phục Hy được kích hoạt, nhưng cũng có thể tạm thời hóa thành hình thái Phục Hy Thần Tộc, đoán chừng có thể
kiên trì thời gian một khắc đồng hồ!
Tân Hỏa hoạt động gân cốt một chút, khen:
- Nhạc tiểu tử, ngươi đoán luyện căn cơ thật sự không tệ! Nếu đổi lại là
Đại Hoang Phong thị, đoán chừng chỉ có thể kiên trì thời gian giây lát
đã phải khôi phục lại thân thể con người rồi. Thời gian một khắc đồng hồ đã rất dài, đủ để cho ta phá giải Sát trận do cường giả Côn Bằng Tộc
bày bố!
Hắn lập tức xông vào lãnh địa của con Hồng Mẫu Hải Quỳ
kia, sau lưng hiện ra từng đạo quang luân, Nguyên thần cũng bay ra, kích hoạt toàn bộ lực lượng của năm đại Bí cảnh. Nguyên thần do hắn thôi
động hoàn toàn bất đồng với Nguyên thần do Chung Nhạc thôi động. Chỉ
thấy Nguyên thần của Chung Nhạc dưới sự thôi động của hắn, hóa thành
hình thái Toại Hoàng đầu rồng thân người đuôi rắn, cặp mắt giống như
nhật nguyệt. Không ngờ hắn đã thống hợp quy nhất lực lượng của Nhật Linh và Nguyệt Linh, đem lực lượng Bí cảnh của Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô và Nguyên thần Nguyệt Linh Tinh Thiềm trọng điệp lại với nhau, nhật nguyệt song hành, Âm Dương tương hỗ, lực lượng phát huy ra cao tới gấp mấy lần lực lượng của Nhật Linh Nguyệt Linh đơn độc.
Chung Nhạc vẫn là
lần đầu tiên nhìn thấy thân thể và Nguyên thần của chính mình lại có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ như vậy. Thân thể, Nguyên thần và tinh
thần của hắn, cả ba thứ thống nhất hoàn mỹ, trong thời gian một khắc
đồng hồ ngắn ngủi này đã hóa thành hình thái Phục Hy Thần Tộc hoàn mỹ,
vận dụng các loại lực lượng tới cực hạn.
Tới bây giờ, Chung Nhạc mới biết được Tân Hỏa rốt cuộc đã truyền thụ cho chính mình công pháp
mạnh mẽ tới mức nào. Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ không chỉ là
một công pháp tu luyện đơn thuần, mà là diệu quyết Nguyên thần chí cao
vô thượng của Phục Hy Thần Tộc. Nguyên thần hóa thành Toại Hoàng, trù
tính chung nhật nguyệt, biến Nhật Linh Nguyệt Linh thành một bộ phận
Nguyên thần của chính mình. Cũng không phải là đơn thuần vận dụng một
loại trong đó, mà là hai loại Nguyên thần dung thành một thể, biến thành một bộ phận của Nguyên thần Toại Hoàng, khống chế nhật nguyệt, đạt được thần thông và uy năng không cách nào tưởng tượng.
Lúc này, thần thông Tân Hỏa dùng để phá vỡ độc trận Hồng Mẫu Hải Quỳ là một loại thần thông trước giờ hắn chưa bao giờ gặp qua, hẳn là truyền thừa độc môn
của Phục Hy Thần Tộc. Uy lực của mỗi một loại thần thông cũng đều vô
cùng đáng sợ, có được uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Những
thần thông Phục Hy Thần Tộc này ở trong tay Tân Hỏa được thi triển ra
một cách nước chảy mây trôi, một đường phá cấm phá trận, nhanh như phù
quang lược ảnh, xuyên thấu đại trận. Các loại văn lộ Đồ đằng huyễn lệ
tung bay, đánh xuyên trận pháp ra một cái lối đi.
Cũng không lâu lắm, Chung Nhạc đã thâm nhập vào ba ngàn dặm trong tầng băng, tiến vào
khu vực hạch tâm của tòa độc trận Hồng Mẫu Hải Quỳ này. Dọc theo đường
đi, hắn nhìn thấy vô số hải quỳ khổng lồ số lượng lên tới mấy ngàn. Có
một vài con hải quỳ thực lực cực kỳ cường đại, tuyệt đối là tồn tại Pháp Thiên Cảnh, nhưng bị một đạo thần thông của Tân Hỏa đánh vào trong
miệng nó, liền thấy con hải quỳ kích thước tới vài dặm cực nhanh co rúc
lại, thu nhỏ thành một quả cầu thịt kích thước chỉ cỡ một cái chậu rửa
mặt.
Mặc dù thực lực của hắn không bằng đám hải quỳ này, nhưng
thần thông lại vô cùng tinh diệu, có thể lướt qua độc trận, nhắm thẳng
vào nhược điểm của đám hải quỳ kia.
- Tân Hỏa, khi nào ngươi mới truyền thụ cho ta thần thông của Phục Hy Thần Tộc?
Hồn phách Chung Nhạc khẽ ba động, hỏi.
- Ha hả... Ước ao rồi sao?
Cái đuôi rắn sau lưng Tân Hỏa cong lên thật cao, dương dương đắc ý nói:
- Nhìn thấy lực lượng chân chính của Thần Tộc, đỏ mắt rồi sao? Bất quá
ngươi đừng suy nghĩ nữa! Chưa trở thành kẻ thừa kế chân chính, ta sẽ
không truyền thụ thần thông cho ngươi đâu. Ta vốn dĩ định không tìm được Phục Hy Thần Tộc thuần huyết, liền miễn cưỡng hạ thấp tiêu chí, để cho
ngươi trở thành kẻ thừa kế đời tiếp theo. Bất quá tiểu tử Tổ Long kia đã nói, trên thế gian vẫn còn có Phục Hy Thần Tộc thuần huyết, vậy ngươi
tự nhiên chỉ có thể là kẻ dự bị rồi!
Trong lòng Chung Nhạc nhất
thời có chút thất vọng. Lúc này bọn họ đã xuyên qua hạch tâm trận pháp.
Chỉ thấy trước mặt chợt xuất hiện một thanh cự đao phát ra quang mang
sáng ngời, đang cắm sâu trong tầng huyền băng. Toàn thân Thần Dực Đao
quang mang nội liễm, hình dạng giống như cánh chim, lúc mở ra lớn chừng
ngàn dặm, lúc thu lại chỉ có kích thước chừng ba trăm dặm.
Thanh Thần Dực Đao trước mặt này hiện tại còn trong trạng thái co lại, uy lực không hiện. Chung Nhạc tinh tế quan sát, chỉ thấy sợi kim kiếm bằng vũ
của chính mình đã phá vỡ một lỗ thủng trên huyền băng, bay thẳng vào
trong, hiện tại đã trở về trên Thần Dực Đao.
Sợi bằng vũ này vốn dĩ đã rách nát tả tơi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ vụn. Nhưng
hiện tại, sợi bằng vũ này nhận được năng lượng nội bộ Thần Dực Đao làm
dịu, vũ phiến đứt gãy vậy mà một lần nữa sinh trưởng ra, giống như một
sợi bằng vũ hoàn toàn mới vậy. Không chỉ như vậy, sợi bằng vũ này còn
hấp thu văn lộ Đồ đằng từ trong nội bộ Thần Dực Đao, những văn lộ Đồ
đằng đứt gãy trên sợi bằng vũ đã liên tiếp lại, uy lực khôi phục lại
trạng thái toàn thịnh. Đây là một thanh Thần binh, có thể tự động chữa
trị chính mình, tự nối liền bộ phận đứt gãy.
Chung Nhạc đảo mắt
quan sát bốn phía, chỉ thấy phụ cận cũng không có tung tích của vị cường giả Côn Bằng Tộc kia, cũng không có bất kỳ thi thể nào, trong lòng vô
cùng kinh ngạc.
- Đừng tìm nữa! Hắn đã bị dư uy của Bàn Long Kiếm chém nát, nhục thân hóa thành huyết thủy, Nguyên thần tiêu tán rồi!
Tân Hỏa trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn xem, huyết hồ phía dưới Thần Dực Đao kia chính là máu tươi do thân thể hắn bị Kiếm khí chém nát biến thành!
Chung Nhạc vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới Thần Dực Đao quả
nhiên có một phiến huyết hồ, phương viên ước chừng ngàn dặm, vô cùng
tanh hôi, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Thực lực của vị cường
giả Côn Bằng Tộc kia cực kỳ đáng sợ, đặt ở trong Long Tộc chỉ sợ cũng là tồn tại phượng mao lân giác, có thể liệt trên mười hạng đầu thậm chí
hàng đầu trong hàng ngũ các Cự bá Long Tộc. Mà một vị Cự bá như vậy chỉ
bị Bàn Long Kiếm chém trúng một cái, thương tổn quá nhiều, không thể
chữa trị được, cuối cùng hóa thành máu tươi chết ở chỗ này. Có thể thấy
được thanh Bàn Long Kiếm kia là một kiện Thánh khí đáng sợ đến thế nào.
- Thần Dực Đao là tồn tại tề danh với Bàn Long Kiếm, nếu có thể đạt được kiện Thánh khí bậc này...
- Chân thân Phục Hy đã không kiên trì nổi nữa rồi!
Tân Hỏa đột nhiên thở dài một tiếng, chỉ thấy thân thể Chung Nhạc chậm rãi
hồi phục lại như cũ, Long lân toàn thân biến mất, cái đuôi rắn lại biến
trở về hai chân, cái đầu cũng dần dần khôi phục lại. Hồn phách Chung
Nhạc một lần nữa thức tỉnh, lập tức chưởng quản lại nhục thân, tư duy
một lần nữa ba động, xoay đầu nhìn về phía sau lưng chính mình. Chỉ thấy cái đuôi rắn đã hoàn toàn biến mất, tầng Long lân cũng triệt để biến
mất, trong lòng không khỏi có chút thất lạc.
Không nói tới
phương diện mỹ quan, chỉ đơn thuần từ phương diện thực dụng, thì đuôi
rắn so với hai chân càng hữu dụng hơn. Có được đuôi rắn sẽ có thể dễ
dàng bám lên cây cổ thụ, lên vách núi... Có thể tùy tiện du động trong
nước, cũng có thể du động trên không trung. Tất cả những nơi hai chân có thể bước lên, cái đuôi rắn đều có thể đặt lên được. Long lân cùng đuôi
rắn của Phục Hy thị chính là di truyền từ Hoa Tư thị, Hoa Tư thị lại là
di truyền từ Toại Hoàng, quả thật là hình thái chiến đấu tốt nhất.
- Chỉ có điều đuôi rắn có chút không phù hợp với thẩm mỹ quan của Nhân Tộc!
Chung Nhạc sờ sờ xương cùng của chính mình. Vừa rồi khi hai chân hắn biến
thành đuôi rắn, chính là bắt đầu từ chỗ xương cùng, trong lòng thầm
nghĩ:
- Tân Hỏa làm sao thôi động Thần huyết Phục Hy hóa thành chân thân Phục Hy?
Hắn có thể cảm giác được năng lượng Thần huyết Phục Hy chỗ mi tâm chính
mình đã tiêu hao sạch sẽ, Thần Nhãn thứ ba cũng khép lại, hiển nhiên là
tiêu hao cực lớn, trong khoảng thời gian ngắn hẳn không thể một lần nữa
khôi phục lại chân thân Phục Hy. Sợ rằng ngay cả Thần Nhãn thứ ba cũng
tạm thời không thể vận dụng được.
- Nhạc tiểu tử, ta mệt mỏi rồi!
Tân Hỏa đột nhiên yếu ớt lên tiếng, nói:
- Biến hóa chân thân Phục Hy khiến ta tiêu hao rất nhiều tinh thần, nhất
định phải ngủ một giấc, bổ sung lại một chút tinh thần. Ngươi lấy cây
đèn đồng kia của ta ra đây, ta dạy cho ngươi làm cách nào thôi động nó,
thu Thần Dực Đao vào trong cây đèn. Mau lên! Nhanh một chút! Ta không
kiên trì được bao lâu nữa, sẽ phải ngủ rồi...
Chung Nhạc nghe
hắn nói vậy, vội vàng lấy cây đèn đồng tàn tạ kia từ trong Bí cảnh
Nguyên thần ra. Tân Hỏa từ trong mi tâm hắn bay ra, rơi xuống trên tim
đèn. Lúc này, đốm lửa nhỏ đã trở nên vô cùng ảm đạm, yếu ớt nói:
- Ngươi mở nắp cây đèn ra, nhìn một chút dầu thắp bên trong đi...
- Dầu thắp?
Chung Nhạc cẩn cẩn thận thận mở nắp cây đèn ra, ghé mắt nhìn vào. Chỉ thấy
dầu thắp của cây đèn đồng được cất giữ trong một phiến không gian nho
nhỏ, tinh quang xán lạn. Có một cái Tinh hệ mênh mông bát ngát giống như ngân hà vậy, đang vờn quanh ở trong đó. Mà tim đèn chính là từ trên cao rũ xuống, treo ngay chính giữa cái Tinh hệ này.
- Đây là dầu thắp của cây đèn sao?
Chung Nhạc có chút thất thanh nói.