Hồn phách Chung Nhạc nghe vậy thì nhảy dựng lên, thất thanh nói:
– Truyền tống đại trận? Tân Hỏa, tòa thành này chính là nơi có truyền
tống đại trận mà ngươi cùng người thừa kế Tân Hỏa đời trước tạo ra ư?
Ngọn lửa nhỏ ngồi trên trán của hồn phách hắn, gật đầu nói:
– Đúng vậy! Năm đó ta lựa chọn nơi này làm truyền tống trận, chủ yếu vì ở đây có núi lửa, bên trong hỏa lực hừng hực, chứa nguồn năng lượng vô
cùng mạnh, có thể duy trì truyền tống trận vận chuyển, không bị thời
gian tiêu hao đi. Những tên nhãi nhép Yêu tộc này lại dám xây thành trì
trên trên truyền tống trận của ta. Nếu không nhờ truyền tống trận của ta hấp thu năng lượng của núi lửa, các ngươi đã sớm bị nướng chín rồi.
Lại nghe Hoàng Thư Lang giới thiệu tiếp:
– Long Nhạc huynh đệ thấy chấn động chưa? Tòa Cô Hà thành này từ xưa tới nay đã tồn tại được hơn vạn năm rồi đấy!
Gã liếc xung quanh một cái rồi tỏ ra thần bí:
– Nghe nói bên dưới tòa thành này có chứa một bí mật rất lớn, bên trong
giấu một tòa đại trận thần cấp, khủng bố lắm! Các đời thành chủ đều định mở tòa đại trận ấy ra, nhưng thương vong vô số, lại chẳng thể thành
công!
Hổ Văn Sinh gật đầu, tỏ vẻ hâm mộ:
– Nghe nói trong tòa đại trận đó có cất giấu kho báu của thần. Nếu có
được kho báu ấy, là có thể xưng bá Đông Hoang, thâu tóm Đại Hoang, trở
thành chúa tể trời đất này!
Chung Nhạc chớp chớp mắt, mà hồn phách thì lại quay sang hỏi Tân Hỏa:
– Tân Hỏa, ngươi đặt bảo bối gì trong truyền tống đại trận thế?
Tân Hỏa cũng buồn bực không thôi, đáp:
– Nào có để bảo bối gì, chỉ là một tòa truyền tống đại trận thôi mà. Lúc ấy ta lo có kẻ sẽ xông nhầm vào đại trận nen đã bố trí nhiều phong ấn
với sát trận bên ngoài truyền tống đại trận. Chỉ là hình như ta bày hơi
bị nhiều…
Chung Nhạc nghe vậy thì ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đám cường giả
yêu tộc kia thấy phong ấn với sát trận dày đặc như vậy nên lầm tưởng
rằng bên trong có kho báu tuyệt thế nào đó?
Bạch Tú nói:
– Trong vạn năm này, từng có nhân vật vô cùng hùng mạnh, cường giả cấp
thủ lĩnh xâm nhập vào trong phong ấn, tiếc rằng không thể phá giải hoàn
toàn phong ấn và sát trận, và có không ít cường giả đã chết trong đó.
Nhưng nghe nói có người đã thấy được một viên minh châu không thể tưởng
tượng nổi trong trận, có chứa uy năng lạnh lẽo mà khó có thể đánh giá
được, chắc chắn là bảo bối của thần!
– Thứ bọn chúng thấy chắc chắn là mặt trăng.
Tân Hỏa suy tư một lát rồi tỉnh ngộ:
– Mục tiêu của tòa truyền tống đại trận này chính là mặt trăng, bởi vậy
trong trận mới có thể chiếu rọi ra được bóng dáng mặt trăng.
Hổ Văn Sinh thở dài:
– Lúc ấy khi viên minh châu kia xuất hiện, tỏa ra ánh sáng như ánh trăng sáng rọi, lộng lẫy phi thường, dường như gần trong gang tấc, nhưng
không ai bắt được. Những người phá trận đều như phát điên, ai nấy đều
cho rằng đó là món bảo bối vô cùng quý giá, nhưng tiếc rằng bao nhiêu
cường giả chết cũng chẳng lấy được. Mà đáng tiếc nhất là có một vị xông
vào trong trận, giơ tay bắt được viên minh châu kia, nhưng lại chẳng thể nhấc lên được, cuối cùng khiến vị tiền bối ấy chết trong trận pháp.
Sắc mặt Chung Nhạc lúc này khá là cổ quái: “Muốn bắt lấy mặt trăng? Kẻ này cũng hay đấy.”
– Chẳng lẽ Hãm Không Thành cứ thế bỏ qua?
Chung Nhạc tủm tỉm hỏi:
– Kho báu tuyệt diệu như vậy ở ngay dưới mông, sao có thể không lấy?
Hổ Văn Sinh quả quyết:
– Tất nhiên là không bỏ qua rồi! Kho báu mà thần viễn cổ để lại há có
thể cứ thế buông tay? Nghe nói thành chủ Cô Hồng Tử cũng tính thăm dò
bảo tàng trong núi lửa. Cô Hồng Tử tuy không phải thủ lĩnh của Yêu tộc,
nhưng thực lực không yếu, lại đa mưu túc trí, nhất định có thể mở được
kho báu dưới thành!
Chung Nhạc nghe vậy liền tỏ ra mừng rỡ, nói:
– Nếu khai quật được kho báu này tất sẽ kinh thiên động địa!
– Đó là đương nhiên! Con đường vùng lên của Yêu tộc, thế không thể cản!
Càng lúc càng tới gần Cô Hà thành. Chung Nhạc quan sát tòa yêu thành
này, lòng chấn động. Chỉ thấy tòa thành hùng vĩ này như một tòa hùng
quan, trên tường thành đầy những đồ đằng văn như lưu tinh, ở giữa có xen những cọc gỗ, cứ vài trượng lại có một cây cọc gỗ dài, đây rõ ràng là
đồ đằng thần trụ.
Mà cứ mỗi trăm trượng lại có một bức tượng điêu khắc thần thú với những
hình thái khác nhau. Có rất nhiều tượng thần thú đứng sừng sững trên
tường thành, mỗi một con đều cao tới dăm ba mươi trượng, hùng vĩ vô
cùng, khiến cả tòa yêu thành này ngập tràn loại yêu khí làm người ta
khiếp sợ.
Càng tới gần tòa thành này thì những bức tượng điêu khắc thần thú trông
càng rõ ràng. Chung Nhạc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi những đồ đằng
văn trên các bức tượng thần thú kia đều khắc họa theo hình thể.
“Bình thường đồ đằng văn sẽ vẽ ở bên ngoài bóng nhẵn, như đồ đằng trụ,
không để cho đồ đằng trụ méo mó, bởi nếu bị méo thì uy lực của đồ đằng
văn sẽ tổn thất.” Chung Nhạc chớp mắt, thầm nghĩ: “Mà đồ đằng văn trên
các bức tượng thần thú kia lại trải rộng toàn thân, hẳn là một phương
pháp vẽ khắc vô cùng cao siêu nào đó. Chẳng lẽ những đồ đằng văn này có
thể khiến các bức tượng sống lại ư? Ồ, phương pháp vẽ khắc đồ đằng văn
này với cách đem đồ đằng văn khắc lên xương cốt mà ta nhìn thấy ở xương
cốt của các đời môn chủ Kiếm Môn trong ma hồn cấm địa tuy khác nhau,
nhưng hiệu quả lại giống nhau tới kì diệu, đáng để nghiên cứu!
Trong tòa thành này thậm chí còn có núi non liên miên, chỉ là đỉnh núi
không cao, trong núi có cung điện động phủ với mây mù lượn lờ, hẳn là
nơi ở của đám Luyện khí sĩ cao tầng trong Yêu tộc.
Tuy Cô Hà thành này kém Kiếm Môn, nhưng cũng không phải là nhỏ bé. Đây
mới chỉ là một tòa thành của Yêu tộc mà thôi, không biết thành địa Hãm
Không thành của Yêu tộc sẽ như thế nào.
“Nếu muốn công phá tòa hùng quan này thì không biết phải hi sinh biết
bao nhiêu Luyện khí sĩ mới làm được, Yêu tộc quả không hổ là chủng tộc
văn minh!
Chung Nhạc thầm khen: “Bốn vị cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn ta lại dám
xông tới nơi đây, mà còn là đuổi giết hai tên thủ lĩnh của Hãm Không
thành, Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ! Bốn người này thật gan dạ,
khí phách, quả thực cao hơn người khác một bậc, là hạng nhân kiệt của
Nhân tộc Đại Hoang ta!
Không lâu sau, bốn tên Luyện khí sĩ Hổ Văn Sinh, Hoàng Thư Lang hạ xuống yêu vân, đi vào trong thành. Thành này rộng lớn, ngay cả đường phố cũng rộng rãi hơn các thành trấn khác nhiều. Hiển nhiên Yêu tộc là một chủng tộc cuồng dã không câu thúc, nên để đường phố rộng rãi như vậy cũng là
để dùng cho những lúc có đánh nhau. Mà những Yêu tộc có thể trở thành
Luyện khí sĩ đều là những yêu thú đã tu luyện thành công. Có một số loại yêu thú có hình thể vốn đã cực kỳ khổng lồ, nếu hiện nguyên hình, đường mà quá chật thì nhà cửa hai bên sẽ bị đè sập mất.
Chung Nhạc không biết phong thổ Yêu tộc như thế nào, nhưng tới tòa Cô Hà thành này rồi, hắn phải nói là được mở mang tầm mắt.
Yêu tộc khác với Nhân tộc, những Yêu tộc hành tẩu trên đường phố có kẻ
còn chưa hoàn toàn khai hóa, còn giữ lấy thân thú, có kẻ đã khai hóa,
nhưng vẫn giữ lại đầu thú, hoặc một vài bộ phận khác trên người vẫn chưa biến hóa hết, có tai mèo, có đuôi xù, có sừng.
So với Kiếm Môn thì nơi này càng thêm hỗn loạn. Thi thoảng lại có trận
đấu xảy ra. Nếu hai tên Yêu tộc mà không hợp lời hợp mắt là sẽ lao vào
tẩn nhau liền, trong lúc chiến đấu say sưa sẽ hóa lại nguyên hình, thành hai con yêu thú to lớn đánh nhau, rất là kinh tâm động phách!
Giờ phút này cả tòa yêu thành đều tràn ngập không khí túc sát, khí tức
cường giả quấy động của yêu vân trên không trung, khiến Chung Nhạc cảm
thấy thật áp bách.
Nơi này có kiếm khí vô cùng sắc bén, có yêu khí nặng như ngọn núi, có
loại cảm giác áp lực tựa như ngọn núi lửa chực phun trào, có cảm giác
kinh sợ như lôi đình sắp phóng!
“Bốn cao thủ Kiếm Môn, Phong, Phương, Lôi, Quân đều ở trong thành, còn có cường giả Yêu tộc đang giằng co với bọn họ!”
Chung Nhạc cảm ứng, lòng khiếp sợ: “Những cường giả Yêu tộc có khí thế
tương xứng Phương Kiếm Các không phải là ít, phỏng chừng ngoài tên Cô
Hồng Tử kia, đám cao thủ trẻ tuổi ở Hãm Không thành cũng đã tới. Nhân
tộc, Yêu tộc trẻ tuổi định khai chiến ở nơi đây… Lúc bọn họ chiến đấu có thể thu hút sự chú ý của người khác, để ta nhân cơ hội lẻn vào trong
truyền tống đại trận trong núi lửa, chỉ là không biết phải làm thế nào
mới vào được!”
Hắn nhìn quanh mình, chỉ thấy tòa yêu thành này quá lớn, muốn tìm đường
để xâm nhập vào núi lửa không hề dễ: “Giờ phải đi đăng ký trước, trở
thành Luyện khí sĩ của Cô Hà thành rồi tính sau.”
– Long Nhạc huynh đệ, để ta dẫn ngươi tới Cô Hà phủ lập hồ sơ!
Bốn tên Luyện khí sĩ kia dẫn đường, đưa Chung Nhạc tới Cô Hà phủ. Chúng
dẫn Chung Nhạc gặp quản sự Cô Hà phủ, nói qua lai lịch Chung Nhạc. Tên
quản sự kia nghe xong hoảng sợ, thất thanh kêu lên:
– Long tộc ở Đông Hải?
Tên cường giả Yêu tộc này vốn còn có vẻ biếng nhác, lúc này lại ngời ngời tinh thần nhìn chằm chằm Chung Nhạc, tỏ vẻ hoài nghi.
“Vị quản sự này cũng là một cao thủ, đoán chừng không thua kém Tả Tướng Sinh của Kiếm Môn.” Chung Nhạc thầm nghĩ.
Đám người Bạch Tú Sĩ liền tranh thủ kể chuyện Chung Nhạc chưa phải là
Luyện khí sĩ nhưng chỉ với một đao đã giết chết được Chuẩn Kiêu cho tay
quản sự nghe. Nghe xong, quản sự kia trầm ngâm nói:
– Nếu là Long tộc thì quả thực là có chiến lực này! Long tiên sinh, thực sự không phải ta làm khó ngài, chẳng qua công pháp Nhân tộc thiên biến
vạn hóa, khó tránh có Luyện khí sĩ Nhân tộc lẻn vào trong Yêu tộc. Ngài
nói ngài thuộc Long tộc, chi bằng hãy chứng minh.
Chung Nhạc hỏi:
– Chứng minh như thế nào?
Vị quản sự kia thử:
– Có thể mời Long tiên sinh hiện nguyên hình được không?
– Có gì không thể!
Chung Nhạc lập tức dùng tinh thần lực đâm vào nội đan thần thú treo trên không trung thức hải, ngay tức khắc luồng tinh khí thần thú mãnh liệt
trào ra toàn thân. Chung Nhạc phát ra tiếng rồng ngâm, hóa thành một con Long tướng dài tới hơn bốn trượng.
Lần này hắn khống chế độ mạnh của tinh thần lực khi đâm vào nội đan thần thú, khiến nguồn tinh khí trào ra đủ để hắn biến thành Long tướng, chỉ
cần thoáng luyện qua tinh khí thần thú ấy là có thể từ Long tướng biến
thành dạng nửa người nửa Long tướng ngay.
– Quả nhiên thuộc Long tộc!
Tên quản sự kia mắt sáng ngời, bởi gã cảm nhận được cảm giác áp bách
nhiếp hồn phách truyền tới, đây là sự áp bách của chủng tộc bậc cao với
chủng tộc bậc thấp hơn. Tuy gã đã là Luyện khí sĩ, nhưng gã vẫn cảm giác được uy áp tới từ long huyết của tên “Long tộc” Chung Nhạc này.
– Thì ra Long tiên sinh thuộc chi nhánh của Long tộc, không phải Long
tộc thuần huyết. Cũng khó trách, nếu là Long tộc thuần huyết thì sao lại tới nơi như Cô Hà thành này được chứ!
Dù chỉ là Long tướng nhưng địa vị vô cùng tôn quý, nên tên quản sự kia
không dám chậm trễ, vội vàng lập hồ sơ rồi lấy ra một tấm lệnh bài cung
kính đưa cho Chung Nhạc:
– Long tiên sinh, từ nay về sau Ưng Chuẩn lĩnh rộng năm trăm dặm sẽ là
lãnh địa của ngài. Nếu Long tiên sinh tu thành Luyện khí sĩ là có thể mở rộng lãnh địa của mình.
Chung Nhạc luyện hóa vài phần tinh khí thần thú, thân thể dần khôi phục
lại hình thái “Long Nhạc”. Hắn nhận lấy lệnh bài rồi gật đầu cảm ơn.
Tay quản sự kia thấy hắn biến hóa thoải mái như vậy, lại càng tin rằng
hắn là người của Long tộc. Bởi vì hiện tại Chung Nhạc còn chưa phải
Luyện khí sĩ, chưa tu thành Luyện khí sĩ thì chưa thể biến hình khai hóa như ý được.
– Long tiên sinh tới thật đúng lúc, hôm nay chính là ngày mà cường giả Yêu tộc ta quyết đấu với cường giả Kiếm Môn.
Vị quản sự kia cười nói:
– Lúc này hẳn là đã bắt đầu rồi, không biết Long tiên sinh có hứng thú quan chiến không?
– Đã bắt đầu rồi ư?
Chung Nhạc buồn bực, hỏi:
– Vì sao không thấy ai cả?
Vị quản sự kia cười đáp:
– Long tiên sinh hẳn không biết, nếu mà giao đấu trong Cô Hà thành, với
dư chấn từ trận đấu của các vị cường giả e là sẽ khiến Cô Hà thành
thương vong thảm trọng mất, cho nên trận chiến này diễn ra trong núi lửa bên dưới Cô Hà thành.
Bạch Tú Sĩ thất thanh hô:
– Chẳng lẽ là trong phong ấn viễn cổ ở trong núi lửa ư?
Chung Nhạc nghe vậy thì mừng thầm, nói:
– Xin hỏi, ta phải làm như nào để vào trong lòng núi lửa?