Lão đầu tử cười hề hề, đắc ý nói:
– Không ngờ chứ gì? Ta cũng không ngờ. Hữu tâm trồng hoa hoa chẳng nở,
vô ý cắm liễu liễu xanh um. Khi chiến tích của Long Nhạc truyền tới ta
cũng giật mình. Kiếm Môn muốn đại hưng, chỉ cần sau khi ta chết có thể
bình an vượt qua kiếp nạn này, từ đó về sau chắc chắn Kiếm Môn sẽ dẫn
nhân tộc ra khỏi Đại Hoang!
Phong Sấu Trúc gật gù liên hồi, nhìn Chung Nhạc càng ngày càng thích, một lúc sau nói:
– Nếu đại huynh ra đi, ải này không dễ vượt qua, có quá nhiều nguy hiểm. Đáng tiếc, nếu đại huynh sống thêm được một vài năm thì Kiếm Môn đã
không đến mức có cục diện này rồi.
Lão đầu tử cũng thở dài liên hồi, sắc mặt tối lại, giờ lão còn sống đã là bất ngờ lắm rồi.
– Lần này Hiếu Sơ Tình bị giết đã gây nên chấn động quá lớn.
Phong Sấu Trúc vội chuyển chủ đề, thở dài:
– Đến nay, ta cũng chưa tra ra được rốt cuộc kẻ nào đã giết nữ tử của
Hiếu Mang thần tộc đó. Họa lớn như vậy, lẽ nào là yêu tộc ra tay…
Chung Nhạc hắng giọng, thành thật nói:
– Phong trưởng lão, là ta đã giết Hiếu Sơ Tình.
Phong Sấu Trúc trố mắt, thất thanh kêu lên:
– Tại sao ngươi giết nàng ta?
Chung Nhạc định giải thích thì lão đầu tử đã thản nhiên nói:
– Hiếu Sơ Tình uy hiếp tới hắn, nàng ta tới điều tra xem ai đã cứu Quân
Tư Tà. Để tránh thân phận ở yêu tộc bị bại lộ hắn phải giết Hiếu Sơ
Tình. Đây là việc nhỏ, không cần phải truy cứu.
Chung Nhạc gật đầu, lão đầu nói đúng nhưng cũng không đúng. Thật ra Hiếu Sơ Tình tới điều tra là ai đã lên mặt trăng, vừa hay người cứu Quân Tư
Tà và lên mặt trăng đều là Chung Nhạc nên mới gây dẫn tới sát cơ của
Hiếu Sơ Tình.
Mà việc hắn lên mặt trăng là cực kỳ bí mật, Cô Hồng Tử tuy biết tòa
truyền tống trận dưới Cô Hà Thành nhưng không biết tác dụng truyền tống
của nó, cũng không biết nó truyền tống tới đâu. Vì thế lão đầu tử mới
nghĩ vì Hiếu Sơ Tình vì đoán ra chân tướng của Chung Nhạc nên hắn mới
diệt khẩu.
Truyền tống tới mặt trăng, việc này liên quan tới lai lịch của Tân Hỏa
nên Chung Nhạc mới bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, không nói hết cụ thể mọi việc.
– Hai người Tả Tương Sinh và Điền Diên Tông về Linh Thể Cảnh đều đã đủ
để đột phá Đan Nguyên Cảnh rồi. Ta bảo Tả Tương Sinh áp chế cảnh giới
dừng ở Linh Thể Cảnh, đảm bảo có thể đánh bại Linh Thể Cảnh.
Phong Sấu Trúc suy nghĩ rồi nói:
– Điền Diên Tông giờ đang bế quan, chỉ là, hắn mới trở thành Đan Nguyên
Cảnh không lâu. Rất khó nói liệu hắn có thắng được luyện khí sĩ Đan
Nguyên Cảnh của Hiếu Mang thần tộc hay không. Pháp Thiên Cảnh thì để
Phương Kiếm Các xuất trận. Với thực lực của hắn có lẽ sẽ đánh bại được
Pháp Thiên Cảnh. Cộng với Chung Sơn thị, Thoát Thai Cảnh cũng có khả
năng thắng. Giờ chỉ còn Uẩn Linh Cảnh và Khai Luân Cảnh. Hai cảnh giới
này không có bất cứ hy vọng thắng nào, cả Đan Nguyên Cảnh là ba cảnh
giới, cùng lắm chỉ là hòa. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi!
Lão đầu tử lắc đầu:
– Lần đối quyết này chỉ có năm trận, năm trận có thể phân thắng bại, nếu là sáu trận thì sẽ có thể hòa. Hơn nữa Phương Kiếm Các có tiếng tăm bên ngoài, trưởng lão Đại Tế Tự sẽ không cho phép hắn xuất chiến. Mấy ngày
nay ta bảo Tử An và trưởng lão Đại Tế Tự của Hiếu Mang thần miếu thương
nghị vài lần. Tử An đòi giữ lại Pháp Thiên Cảnh, Đại Tế Tự đòi giữ Uẩn
Linh Cảnh. Việc này đã tranh cãi rất lâu rồi. Nếu giữ Pháp Thiên Cảnh,
bỏ Uẩn Linh Cảnh thì chúng ta tất thắng. Nếu bỏ Pháp Thiên Cảnh thì
chúng ta tất bại. Nhưng có Long Nhạc thì khả năng thắng của ta sẽ lớn
hơn một chút.
Phong Sấu Trúc chau mày:
– Thủy Tử An có quan hệ rất rộng…
– Không ích gì đâu, các thần tộc khác cũng muốn Đại Hoang của ta bị phân chia.
Lão đầu tử thở dài:
– Tử An mời được Đại Tế Tự của nhiều thần tộc tới như vậy đã là hết sức
rồi. Hiếu Mang thần tộc chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ Pháp Thiên Cảnh. Vì thế chúng ta phải sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất…
– Sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất?
Phong Sấu Trúc chau mày.
Lão đầu tử nhìn Chung Nhạc:
– Đối quyết với cao thủ Thoát Thai Cảnh của Hiếu Mang thần tộc sẽ là
Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi. Còn Long Nhạc, ngươi phải đấu với Khai Luân
Cảnh. Đây chính là sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất!
– Ta đối quyết với cường giả Khai Luân Cảnh?
Chung Nhạc thất kinh.
Phong Sấu Trúc kêu lên:
– Không được, đại huynh, nếu như vậy khả năng thắng của chúng ta chỉ còn lại Tả Tương Sinh. Năm trận, e là sẽ thua bốn trận!
Lão đầu tử thở dài:
– Đây cũng là bất đắc dĩ. Uẩn Linh Cảnh thực sự không tìm được ai, chi
bằng từ bỏ. Còn Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi là Mộc Diệu Tinh linh thể
trong Ngũ Hành linh thể, có khả năng chiến thắng…
– Thân thể của nàng ta không được!
Phong Sấu Trúc quả quyết:
– Nàng ta mới tu thành Đại Tự Tại Kiếm Khí, Mộc khí dư trong cơ thể còn
chưa luyện hóa hết, bệnh tình lâu ngày, nhục thân của nàng ta quá yếu,
nếu đối quyết buộc phải ngồi xe lắn, chiến đấu rất không tiện!
– Chỉ có nàng mới đấu được với Thoát Thai Cảnh của Hiếu Mang thần tộc!
Lão đầu tử trầm giọng nói:
– Tử An nói, Thủy Đồ thị Thủy Thanh Nghiên không đáng tin, rất có khả
năng là Thiên Tượng Lão Mẫu, vì thế Thủy Thanh Nghiên không thể xuất
chiến. Do đó lần này về lý nên là Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi. Ta sẽ
truyền thụ cho Khâu Cấm Nhi Đại Tự Tại Kiếm Khí hoàn chỉnh. Điều duy
nhất đáng lo đó là kinh nghiệm chiến đấu.
– Vậy còn Khai Luân Cảnh?
Phong Sấu Trúc nhìn Chung Nhạc, thở hắt ra nói:
– Cho dù hắn đột phá Khai Luân Cảnh, tu thành Ngũ Hành Luân cũng không
phải đối thủ của Hiếu Mang thần tộc! Khai Luân Cảnh cần phải mở ngũ đại
bí cảnh, Ngũ Hành, Vạn Tượng, Thần Tài, Âm Dương, Đạo Nhất. Mỗi một bí
cảnh mở ra tương đương với tăng thêm chiến lực của một cường giả Ngũ
Hành Luân. Hiếu Mang thần tộc chắc chắn sẽ cho cường giả đã mở hết ngũ
đại bí cảnh xuất chiến, hơn nữa còn là thần tộc, thực lực quá mạnh! Quan trọng nhất là Chung Nhạc mới chỉ là Thoát Thai Cảnh, trong thời gian
ngắn như vậy căn bản không thể đột phá Khai Luân Cảnh!
Chung Nhạc tim khẽ rung động, nói:
– Thức hải của ta sắp thành lôi trì, nếu một tháng nữa đối quyết thì ta có khả năng đột phá Khai Luân Cảnh.
Thức hải biến thành lôi trì, tinh thần lực sẽ cường đại chưa từng thấy,
hắn có thể lập tức quan tưởng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, tốc
độ tu luyện chắc chắn tăng mạnh!
Phong Sấu Trúc quả quyết nói:
– Như vậy vẫn chưa đủ, cường giả thần tộc mở hết ngũ đại bí cảnh chiến lực ít nhất cũng gấp bốn lần ngươi!
– Đó là nếu ở trường hợp bình thường.
Lão đầu tử ánh mắt lấp láy, cười nói:
– Nếu tu luyện theo trình tự, Chung Nhạc rất khó trong thời gian ngắn mở hết ngũ đại bí cảnh, nhưng còn có một khả năng đó là mở Đạo Nhất bí
cảnh khó mở nhất, có trước sức mạnh của ngũ luân chỉnh hợp!
– Mở Đạo Nhất bí cảnh trước?
Phong Sấu Trúc thất thanh:
– Sao có thể như vậy?
Ngũ đại bí cảnh của Khai Luân Cảnh là ngũ đại bí cảnh trong thân thể
nguyên thần, cần phải mở từng tầng một. Trước tiên là mở Ngũ Hành bí
cảnh tu hành Ngũ Hành Luân, rồi tới Vạn Tượng bí cảnh luyện Vạn Tượng
Luân, sau đó là Thần Tài bí cảnh luyện thành Thần Tài Luân. Sau đó là Âm Dương Luân, cuối cùng mới là Đạo Nhất Luân.
Đạo Nhất Luân thống nhất các luân còn lại, trong lịch sử chưa có ai mở
Đạo Nhất Luân trước cả, hơn nữa mở Đạo Nhất Luân trước thì tốc độ tu
luyện sẽ nhanh hơn, thực lực mạnh hơn!
Lão đầu tử trầm giọng nói:
– Chỉ là tỉ lệ tu luyện thành công không lớn. Nếu mở Đạo Nhất bí cảnh
thất bại thì e là sẽ mất căn cơ, trở thành phế nhân. Nhưng nếu mở cưỡng
ép thành công thì thành tựu có được sẽ mạnh hơn so với mở ngũ đại bí
cảnh theo trình tự. Chung Sơn thị, ngươi chọn thế nào?
Lão nhìn Chung Nhạc:
– Dù sao tỉ lệ thành công cũng quá thấp. Nếu ngươi không chọn cưỡng ép
mở ngược ngũ đại bí cảnh thì ta sẽ để ngươi thay thế Khâu Cấm Nhi, đấu
với luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh.
Chung Nhạc suy nghĩ một lúc, ngẩng lên:
– Dù sao cũng là đệ tử giết Hiếu Sơ Tình dẫn tới sự áp bức của Hiếu Mang thần tộc. Đệ tử không thể cứ mãi để Kiếm Môn phải gánh vác, vì thế đệ
tử sẽ chọn mở ngược ngũ đại nguyên thần bí cảnh.
– Tốt!
Lão đầu tử nhắm mắt:
– Các ngươi đều lui ra đi. Đợi Tử An và Đại Tế Tự thần tộc đàm phán xong đã. Chưa biết chừng Tử An sẽ thuyết phục được Đại Tế Tự cho Phương Kiếm Các tham chiến. Nếu như vậy thì ngươi không cần phải mạo hiểm. Nhưng
ngươi vẫn phải sẵn sàng, tu luyện tới cực hạn nguyên thần càng sớm càng
tốt. Khi đó ta sẽ truyền thụ cách mở Đạo Nhất bí cảnh, tu thành Đạo Nhất Luân. Sấu Trúc, ngươi cũng về chuẩn bị, lần này tới Hiếu Mang thần tộc
ngươi bảo vệ họ. Bồ lão, ngươi gọi giúp ta Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi tới đây.
Chung Nhạc cúi người, cùng Phong Sấu Trúc rời khỏi đại điện.
Phong Sấu Trúc nhìn hắn, thở dài:
– Mở ngược Đạo Nhất bí cảnh, có trước sức mạnh Ngũ Luân hợp nhất, tỉ lệ
thành công quá thấp, nếu thất bại sẽ là phế nhân. Ngươi còn có tương lai rất rộng, hà tất…
Chung Nhạc cúi người:
– Họa của bản thân thì bản thân phải giải quyết. Việc do đệ tử gây ta,
nếu coi mình như người ngoài cuộc, không muốn mạo hiểm chút nào thì uổng cho đệ tử làm người. Đúng rồi, Phong trưởng lão thấy Thủy Tử An trưởng
lão thế nào?
– Khôn khéo, đa tài, là nhân tài, tư chất tuyệt luân.
Phong Sấu Trúc nói:
– Nếu không có đại huynh, hắn chắc chắn sẽ là môn chủ Kiếm Môn. Tại sao ngươi hỏi vậy?
Chung Nhạc lưỡng lự một chút rồi nói:
– Vừa rồi môn chủ cũng nói, Thủy Thanh Nghiên có thể là Thiên Tượng Lão
Mẫu, Thủy Thanh Nghiên là Thủy Đồ thị, sau khi được Thủy Đồ thị trưởng
lão triệu kiến thì mới…
– Thủy Tử An chắc chắn sẽ không phản bội Kiếm Môn!
Phong Sấu Trúc bước đi, quả quyết nói:
– Tuy hắn có chút mưu mẹo nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội Kiếm Môn.
Ngươi nghi ngờ ai cũng được, nhưng nghi ngờ hắn thì tuyệt đối sai rồi!
Chung Nhạc nhíu mày, trở về nội môn.
– Tại sao môn chủ và Phong trưởng lão lại tín nhiệm Thủy Tử An trưởng
lão, không hề có chút nghi ngờ nào như vậy? Thôi vậy, vẫn nên tranh thủ
thời gian tu luyện, mau chóng biến thức hải thành lôi trì.
Hắn có cảm giác vô cùng áp lực, dùng cảnh giới Khai Luân Cảnh khiêu
chiến cường giả Khai Luân Cảnh đã mở ngũ đại bí cảnh. Đây chắc chắn sẽ
là trận đối quyết vô cùng nguy hiểm, không cho phép hắn có chút chậm trễ nào.
Hắn trước tiên tôi luyện hồn phách rồi quyết đoán nhảy vào trong tầng
sấm sét, tiếp nhận lôi đình tẩy lễ. Nhật Nguyệt Bảo Chiếu sau lưng, đồng thời quan tưởng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng, liều mạng tu luyện.
Đến khi mặt trời lặn, trăng lên, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn trời, lập tức rời khỏi tầng sấm sét, đi về hướng động phủ của “Thủy Thanh Nghiên”.