Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1811: Chương 1811: Cướp sạch Phong Vô Kỵ (1)




Trong mảnh huyết hải mênh mông vô bờ này, từng con từng con Cự thú không ngừng làm mưa làm gió trong đó, tới lui tuần tra dưới đáy biển, không ngừng trùng kích bọn họ. Kẻ nào mới biết con Cự thú nào mới là Chung Nhạc?

Đây quả thật là Hồng Long vào huyết hải, không một tia dấu vết để tìm rồi.

- Hắn thật sự sắp sửa đạt tới Đạo ở bên ngoài cảnh giới rồi!

Trong lòng Trí Tuệ Thiên Vương một mảnh lạnh lẽo, lẩm bẩm:

- Một vị Phục Mân Đạo Tôn khác sắp sửa xuất hiện sao?

o0o

Phía sau, ba người Phong Vô Kỵ chân đạp trên huyết hải phóng chạy như điên. Bọn họ không đi sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc, mà là tìm kiếm Thiên dược trong phiến Táng Thiên này. Bọn họ trăm cay ngàn đắng mới tìm được một cây, còn chưa kịp gặt hái, thì đã bị Cực Lạc Thiên Vương và Hóa Hồn Thiên Vương cưỡi trên hai tôn Tiên Thiên Thần Ma từ phía sau giết tới.

- La lão, Anh Như! Các ngươi ngăn cản bọn họ!

Phong Vô Kỵ quát lớn:

- Công kích tọa kỵ của bọn họ, giết chết hai tôn Tiên Thiên Thần Ma kia!

La lão và Anh Như chính là Đế Quân trong Tiên Thiên Thần Ma, thực lực vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn hơn người. Hai người bọn họ nghe hắn nói vậy, lập tức nghênh đón Cực Lạc Thiên Vương và Hóa Hồn Thiên Vương.

Bất quá, Phong Vô Kỵ bảo bọn họ giết chết hai tôn Tiên Thiên Thần Ma kia, vẫn là khiến cho hai người bọn họ đều có chút chần chừ. Hai tôn Tiên Thiên Thần Ma này là sư đệ sư muội của bọn họ, bảo bọn họ phải thống hạ sát thủ giết chết sư đệ sư muội của chính mình, ít nhiều cũng khiến cho bọn họ có chút không nỡ.

Phong Vô Kỵ gào thét phóng chạy, đi thẳng về phía cây Thiên dược kia. Hắn vừa mới chạy tới bên cạnh cây Thiên dược kia, đột nhiên chỉ thấy huyết hải nổi sóng, sóng biển dâng trào ngập trời, một cỗ sóng lớn hất bay hắn về phía sau.

Phong Vô Kỵ thét lên sợ hãi, sau đó liền nhìn thấy trong sóng biển một con Cự thú thò đầu ra, mở miệng hút cây Thiên dược kia vào trong bụng, sau đó liền chúi đầu chui vào trong huyết hải, lắc đầu vẫy đuôi, biến mất không thấy đâu nữa.

- Thiên dược của ta!

Phong Vô Kỵ phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, khóe mắt cơ hồ muốn rách ra. Thiên dược ở nơi này cực kỳ có duyên với hắn, những người khác cho dù có cố gắng tới đâu cũng không thể tìm được, duy nhất chỉ có một mình hắn là có cảm ứng kỳ diệu với Thiên dược, tựa hồ đám Thiên dược này là chuyên môn chuẩn bị cho hắn.

Không ngờ hắn vừa mới tìm được Thiên dược, đầu tiên là có hai cây bị Chung Nhạc cướp đoạt, nhưng hiện tại lại bị một con Cự thú cướp đoạt mất.

- Đám Cự thú này chính là sủng vật của Táng Linh Thần Vương! Táng Linh Thần Vương rõ ràng cũng đối nghịch với ta! Tên khốn này, hắn cướp đoạt Thiên dược căn bản là vô dụng a!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ càng lúc càng âm trầm, nghiến răng nghiến lợi. Trong Thiên dược chất chứa Thiên đạo, là Linh dược dựng sinh trong máu của Thiên, đối với môn sinh của Thiên chính là hữu dụng nhất. Mà Táng Linh Thần Vương lại là Tiên Thiên Thần Ma do Luân Hồi Táng Khu sinh ra. Luân Hồi Táng Khu không ở trong phạm trù của Thiên đạo, ở nơi này, Thiên đạo căn bản không tồn tại. Cho dù Táng Linh Thần Vương có phục dụng Thiên dược đi chăng nữa, cũng không có bất kỳ lợi ích gì, ngược lại giống như là độc dược vậy, sẽ bị độc chết.

- Kẻ nào cướp đoạt Thiên dược của ta, ta sẽ giết chết kẻ đó! Bầm thây thành vạn mảnh!

Phong Vô Kỵ sát khí đằng đằng, tiếp tục cảm ứng phương vị của một cây Thiên dược khác. Cũng không lâu lắm, hắn rốt cuộc cũng cảm ứng được vị trí của cây Thiên dược kia. Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, đột nhiên lắc đầu một cái, trên cổ mọc ra hai cái đầu. Hai cái đầu này từ trên bả vai hắn bay xuống, biến thành hai gã Phong Vô Kỵ khác nhau, phân biệt phóng chạy về hai phương hướng bất đồng.

- Hiện tại ta muốn nhìn xem kẻ nào còn có thể cướp đi Thiên dược của ta từ trong tay ta! Cho dù có theo đuôi ta, bọn họ cũng không cách nào biết được rốt cuộc là cái ta nào sẽ đi hái Thiên dược! Hơn nữa, nói không chừng cả ba cái ta đều đi hái Thiên dược! Ngoài ra, cho dù một người có bị cướp đoạt, vẫn còn có hai cái ta còn lại, vẫn còn có thể đạt được hai cây Thiên dược!

Tâm thần Phong Vô Kỵ đại định, chủ động đi tìm một cây Thiên dược khác. Cùng lúc đó, hai cỗ phân thân của hắn cũng đang cảm ứng vị trí của đám Thiên dược khác, hơn nữa còn cố tình bày mê trận, đi vòng quanh khắp nơi, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của Chung Nhạc hoặc là con Cự thú kia của Táng Linh Thần Vương.

Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc lại xác định được vị trí của hai cây Thiên dược khác. Hắn bất động thanh sắc, không ngừng biến hóa phương vị của chính mình, lại đảo quanh vài vòng, cuối cùng mới một đường lao thẳng về phía cây Thiên dược kia.

Lần này, hắn chính là ba cỗ thân thể đồng thời lao thẳng về phía ba cây Thiên dược khác nhau. Cho dù có bị Chung Nhạc cướp đoạt, có bị Cự thú cướp đoạt, thì hắn ít nhất cũng có thể đắc thủ được một cây.

Cũng tại thời điểm hai cỗ phân thân còn lại của hắn hái được Thánh dược, sắc mặt Phong Vô Kỵ đột nhiên tái nhợt, nhìn thấy một kiện Ngân bàn từ xa bay tới. Trong cái mâm lớn ngân sắc, Hồn Đôn Vũ vươn đầu ra, trước hắn một bước hái đi cây Thiên dược kia.

Mà một cỗ phân thân khác của hắn vừa mới hái được Thiên dược vào tay, liền nhìn thấy huyết lãng cuồn cuộn dâng trào, một con đại vật khổng lồ vươn đầu lên, một ngụm nuốt hắn cả người lẫn thuốc vào trong bụng.

- Cũng may vẫn còn bảo vệ được một cây Thiên dược cuối cùng!

Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, cỗ phân thân thứ hai của hắn chợt nhìn thấy Trí Tuệ Thiên Vương xuất hiện ngay trước mặt chính mình, da đầu không khỏi tê dại.

- Môn sinh của Thiên, không cần kinh hoảng!

Trí Tuệ Thiên Vương cười tủm tỉm, nói:

- Ta cũng không phải muốn cướp đoạt ngươi! Thiên dược đối với ta không có bất kỳ tác dụng gì. Ta chỉ là muốn đối phó gã tiểu Phục Hy kia mà thôi. Chỉ cần ngươi đạt được Thiên dược, hắn sẽ lập tức chạy tới đối phó ngươi. Cho nên chỉ cần ở bên cạnh ngươi, sẽ có thể tìm được hắn!

Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Thiên dược, ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy, sao ta và ngươi lại không liên thủ, cùng nhau đối phó gã Phục Hy này?

- Liên thủ?

Trí Tuệ Thiên Vương trên dưới quan sát hắn, cười khanh khách, nói:

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Luận trí tuệ, ngươi không bằng ta, cũng không bằng gã Phục Hy kia. Luận tu vi thực lực, ngươi lại càng là cách biệt chúng ta thật xa! Ngươi có tiền vốn gì có thể liên thủ với ta?

Phong Vô Kỵ vừa thẹn vừa giận. Đúng lúc này, Trí Tuệ Thiên Vương chợt vươn tay ra, nắm cỗ phân thân này của hắn lên, ánh mắt quét nhìn bốn phương tám hướng, lại nhìn chăm chú xuống mặt biển huyết hải phía dưới, tựa hồ như đang đề phòng cái gì đó. Nàng khẽ mỉm cười, nói:

- Môn sinh của Thiên, xuất thân của ngươi mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy mà thôi. Trên thế gian này, tồn tại có thể chống lại Thiên cũng không phải là số ít! Ở trước mặt ta, xuất thân của ngươi không có bất kỳ tác dụng gì. Hiện tại, ngươi chỉ là mồi câu để ta câu gã Phục Hy kia mà thôi!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ cực kỳ âm trầm, cổ bị nàng nắm lấy không thể động đậy. Bất quá, chủ thân của hắn vẫn chưa rơi vào trong tay Trí Tuệ Thiên Vương, có thể nói là may mắn trong bất hạnh.

- Thiên dược còn lại cũng không nhiều lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.