Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1672: Chương 1672: Đám lão gia hỏa (2)




- Không có tiền đồ! Đương nhiên là để sinh sôi nảy nở chủng tộc rồi! Ta ngày thường cũng từng dạy qua ngươi, phải lấy phục hưng chủng tộc làm nhiệm vụ của chính mình. Mặc kệ ngươi có thích hay không, đại kế sinh sôi nảy nở chủng tộc nhất định không thể qua loa!

Thần Hậu nương nương mỉm cười, nói:

- Ngược lại cũng không hoàn toàn là vì sinh sôi nảy nở chủng tộc, mà là vì cân bằng lực lượng của các tộc, rút ngắn quan hệ giữa các tộc với chủng tộc của ngươi. Mười vạn năm, trăm vạn Tần phi, đầy đủ để ngươi sinh sôi nảy nở một Đế tộc quy mô khổng lồ rồi!

Chung Nhạc rên lên một tiếng. Nếu là như vậy, chính mình chẳng phải thật sự sẽ biến thành một con trâu giống rồi sao?

- Các đời Thiên Đế đều là như vậy! Không nói chuyện này nữa, lần này ta xuất môn, ngươi có biết ta đi gặp kẻ nào không?

Ánh mắt Thần Hậu nương nương chớp động, hỏi.

Chung Nhạc lắc đầu. Ngữ khí Thần Hậu nương nương buồn bã nói:

- Ta đi gặp các vị đạo hữu trước đây! Lai lịch đám lão gia hỏa này cực lớn, già mà không chết, tên nào tên nấy cũng đều sống dai vô cùng. Có một vài lão gia hỏa còn biết ngươi, từng đề cập qua với ta về ngươi, nghe ngóng tung tích của ngươi, nói chuyện cũng có chút kỳ quái!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, thất thanh hỏi:

- Tà Đế? Ma Đế?

- Không chỉ có bọn họ! Lần này đi phó hội, những kẻ tới đều là các lão gia hỏa. Đương nhiên, ta cũng nhìn thấy những tồn tại có thân phận giống với ta!

Chung Nhạc nghe nàng nói vậy, trong lòng khẽ giật mình. Những tồn tại có thân phận giống với Thần Hậu nương nương? Chẳng phải là thân quá khứ của Đạo Thần sao? Thân quá khứ của Đạo Thần cũng từng nhắc tới hắn?

- Vũ trụ so với tưởng tượng của ngươi còn lớn hơn nhiều! Đám lão gia hỏa ẩn giấu trong đó cũng nhiều hơn so với ngươi biết rất nhiều, mức độ nguy hiểm cũng là ngươi không thể tưởng tượng nổi!

Thần Hậu nương nương lạnh nhạt nói:

- Có rất nhiều lão gia hỏa nghe ngóng ngươi từ chỗ của ta, có ý nghĩa là ngươi đã sớm lọt vào trong mắt của bọn họ. Ta và ngươi không thể quá mức thân cận. Ngươi hiện tại mặc dù rất không tệ, nhưng vẫn còn chưa đủ! Ngươi nhất định phải không được có bất cứ sai lầm gì, mãi cho tới một ngày ngươi có thể trở thành minh hữu của Hoa Tư thị ta. Tới lúc đó, ngươi mới có thể nhận được sự ủng hộ không giữ lại chút nào của Hoa Tư thị ta. Ngươi phải nhớ kỹ! Trên thế giới này, địch nhân của ngươi tuy nhiều, nhưng cũng không thiếu minh hữu tiềm ẩn của ngươi. Chỉ cần ngươi đủ ưu tú, ngươi mới có thể đạt được những minh hữu này!

Chung Nhạc gật đầu xưng vâng. Thần Hậu nương nương tiếp tục nói:

- Còn có một chuyện, ngươi cần phải biết rõ! Trong những minh hữu tiềm ẩn của ngươi có một vài người đã già rồi, bọn họ không chờ ngươi được quá lâu nữa. Bọn họ là sinh linh Hậu Thiên, không có thọ nguyên dài dằng dặc, lại đã đợi suốt mười vạn năm rồi. Nếu buộc bọn họ đợi thêm nữa, hồn phách bọn họ cũng sẽ phải đi lên Hư Không Giới rồi!

Chung Nhạc ngơ ngẩn, yên lặng gật đầu.

Thần Hậu nương nương liếc nhìn hắn một cái, lộ ra thần sắc thương cảm, than thở:

- Trọng trách này, vốn dĩ không nên do ngươi gánh vác! Không nên a! Ngươi chỉ là một người bình thường, cho dù có xuất sắc tới đâu bất quá cũng chỉ là một Nhân Tộc, một tiểu Phục Hy bị phong ấn. Buộc ngươi phải gánh vác, thật sự… thật sự tàn nhẫn! Rõ ràng là có nhân tuyển càng tốt hơn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dùng được! Phục Thương, ta chính là nói ngươi đó! Đừng tưởng rằng ngươi trốn trong đó ta sẽ không biết!

Lục Đạo Giới Châu khẽ chấn động, hẳn là Đế tử Phục Thương đã nghe được lời nói của Thần Hậu nương nương.

Thần Hậu nương nương than thở:

- Không chịu nổi trọng dụng! Cho dù Phục Thương không gánh vác, vẫn còn họ Phong gánh vác. Tiếc rằng từng đời từng đời họ Phong đều thua rồi, bị thua đến một mảnh hồ đồ, bị thua tới mức lưu lại một đám ngồi không ăn bám…

Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:

- Mười vạn năm trước là một nhà! Tổ tiên ta cũng là chi nhánh họ Phong, chỉ là địa vị Nhân Tộc hèn mọn, đi tới chỗ nào liền lấy họ nơi đó. Ở cạnh bờ sông liền lấy họ Thủy, ở trên Chung Sơn liền lấy họ Chung. Cho nên họ Phong gánh vác hay họ Chung tới gánh vác, cũng đều không chút khác biệt!

Thần Hậu nương nương đứng dậy, nói:

- Ngươi đi theo ta! Ta dẫn ngươi đi xem bản nguyên của Thánh địa Hoa Tư, về phần ngươi có thể tìm hiểu ra đại đạo Tiên Thiên Địa Đạo và Tiên Thiên Quỳ Thủy hay không, thì phải xem bản lĩnh của bản thân ngươi. Ta sẽ không dạy ngươi, là bản thân ngươi lĩnh ngộ. Tương lai cho dù ngươi có thua rồi, đám lão gia hỏa kia cũng không thể chỉ trích ta!

- Nương nương yên tâm! Ta tuyệt sẽ không bại!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tương lai, ta nhất định sẽ khiến cho nương nương toàn lực ủng hộ ta, nối lại ước hẹn đồng minh của mười vạn năm trước! Minh ước do tổ bối và Hoa Tư định ra, ta sẽ một lần nữa tiếp nối trở lại!

Thần Hậu nương nương lườm hắn một cái, dở khóc dở cười:

- Ngươi đó! Bản lĩnh chẳng mạnh mẽ tới đâu, nhưng tính ngang bướng ngược lại rất lớn. Ta thật không biết phải là dạng đả kích gì, mới có thể đánh bại được ngươi. Đi theo ta!

Chung Nhạc nhanh chóng đi theo nàng, cũng không lâu lắm rốt cuộc đã đi tới hạch tâm của Thánh địa Hoa Tư. Nơi này đã không phải là địa phương mà các đệ tử Hoa Tư thị bình thường có khả năng tới. Cứ cách mỗi vài bước, Chung Nhạc lại nhìn thấy một ngọn Thánh sơn cổ lão, trên núi có Đại Xà chiếm giữ, đó là tồn tại gần Đế của Hoa Tư thị trấn thủ.

Hơn nữa, những Thánh sơn tương tự có tới mấy trăm ngọn, trên mỗi một ngọn đều có một tôn Đế Quân Đại viên mãn cổ lão. Có thể thấy được, Hoa Tư thị coi trọng bản nguyên Thánh địa của chính mình tới mức nào.

So ra, Lôi Trạch thị liền không cẩn thận bằng Hoa Tư thị. Lôi Trạch thị cơ hồ bị bức cho trở thành Hoàng tộc nhỏ yếu nhất trừ Phục Hy thị ra. Đại khái bởi vì Lôi Trạch thị thường thường đều là nam đinh, hành vi xử sự tương đối qua loa, mà Hoa Tư thị đều là nữ tử, tâm tư ngược lại tinh tế, cho nên có thể kéo dài không ngã. Trên phương diện này, Hoa Tư thị có ưu thế về mặt tiên thiên.

Băng qua mấy trăm ngọn Thánh sơn, Chung Nhạc lại thấy được vô số bộ da rắn. Từng bộ từng bộ da rắn Tiên Thiên Đại Xà vờn quanh trên Thánh sơn, vô cùng kinh tâm động phách, đó là bộ da do Đế trong Tiên Thiên Thần lột ra.

Lại đi thêm một đoạn, hắn lại nhìn thấy tầng tầng phong cấm Đế cấp. Từng tòa từng tòa đại trận vô cùng huyễn lệ hoành ngang giữa thiên địa, phong ấn bản nguyên của Thánh địa Hoa Tư thị.

Trình độ phòng ngự sâm nghiêm của nơi này cơ hồ không thua kém gì Tổ Đình của Phục Hy thị.

Đương nhiên, trong Tổ Đình có bố trí của Phục Mân Đạo Tôn, đã tế luyện nơi đó thành đệ nhất sát trận từ cổ chí kim. Mà tồn tại Đế cấp của Hoa Tư thị có khả năng còn nhiều hơn tồn tại Đế cấp của Phục Hy thị, nhưng cũng không có tổ hợp lại những sát trận Đế cấp này, cho nên trên phương diện uy lực hẳn là thua kém Tổ Đình khá nhiều.

Nhưng nhiều bố trí như vậy, đã đủ để biến bản nguyên của Thánh địa Hoa Tư thị thành một địa phương bền chắc không thể phá được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.