Thực lực của đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc này cũng tương đối không tệ, đặt
trong Nội môn Kiếm Môn, mặc dù vẫn chưa thể tiến vào Long Hổ Bảng, nhưng trên phương diện khí thế, so với một số Luyện Khí Sĩ trên Long Hổ Bảng
còn mạnh hơn một chút. Bọn họ điên cuồng tiến công giống như dã thú vậy, liên tục đánh ra các loại sát chiêu. Khiến cho những Luyện Khí Sĩ bình
thường chưa từng trải qua chiến đấu thảm liệt như đám Thích Phong, Ngu
Chính Thư nhìn tới mức sắc mặt kịch biến. Đây là chém giết sinh tử,
không cho phép những Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc này có bất kỳ lưu thủ nào.
Mà gã Hiếu Mang Thần Tộc đang giao thủ với bọn họ kia cũng là Thoát Thai Cảnh, thực lực cường đại tới mức đáng sợ. Hắn ở trong sự vây công của
hơn mười gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc cũng không loạn chút nào. Sau đầu hắn
đột nhiên lóe lên, sau lưng hiện ra hư ảnh một con cự thú ba đầu. Ba cái đầu lớn đồng thời mở miệng rống lớn, trong miệng phát ra sóng âm chấn
động, chấn cho cái đầu một gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đang vọt tới ở đối
diện ầm ầm nổ tung.
Cheng cheng cheng!
Từng kiện từng kiện Hồn binh hạ xuống, chém lên trên người gã Hiếu Mang
Thần Tộc kia, lại không thương tổn được hắn chút nào, mà mấy kiện Hồn
binh lại bị chấn cho bắn ngược lên.
Xuy!
Gã Hiếu Mang Thần Tộc kia giơ cao bàn tay, mấy đầu ngón tay hóa thành
từng cái móng nhọn, nhanh như tia chớp xẹt qua, đâm vào thiên linh cái
một gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc khác, một đám não tương trắng tinh bay ra.
Thân hình gã Hiếu Mang Thần Tộc kia nhanh chóng chớp động, thế công như
cuồng phong bạo vũ. Nhất thời tay cụt chân cụt tung bay khắp nơi, từng
mảnh tứ chi vỡ nát trên không trung phốc phốc tung bay loạn xạ. Trong
khoảnh khắc, hơn mười gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đã bị giết chết sạch sẽ.
Vù!
Một cái đầu người đột nhiên bay tới, khảm thẳng lên trên hành lang, máu
tươi từ trong phần gáy bị chặt đứt không ngừng nhỏ xuống, ngay bên dưới
chính là chỗ đám người Chung Nhạc đang dừng chân.
Đám người Lôi Đằng nhất thời giận dữ. Cho dù là mấy vị Đường chủ cũng
không áp chế được lửa giận, tay chân không ngừng run rẩy. Bọn họ đã sớm
được Phong Sấu Trúc nhắc nhở, sẽ gặp phải sự khiêu khích của Hiếu Mang
Thần Tộc. Nhưng không một ai trong bọn họ từng nghĩ qua, sự khiêu khích
này lại tới nhanh như vậy. Hơn nữa cũng không phải là vũ nhục bằng lời
nói, cũng không phải là đánh chửi, mà là làm nhục Nhân Tộc, tàn sát Nhân Tộc ngay trước mặt bọn họ!
Phong Sấu Trúc đã bị mời đi, Điền Duyên Tông trở thành kẻ dẫn đầu của
đám người. Hắn thấy trên mặt đám người đều mang theo thần sắc giận dữ,
vội trầm giọng nói:
– Không quan hệ gì với chúng ta, không nên tùy tiện hành động!
– Hóa ra là các sư huynh của Kiếm Môn Đại Hoang!
Gã Hiếu Mang Thần Tộc kia ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lộ ra thần sắc trào phúng, cao giọng nói:
– Không biết các sư huynh Kiếm Môn có hứng thú xuống đây vui đùa một
chút không? Yên tâm đi! Các ngươi là khách từ xa tới, ta sẽ không tàn
sát các ngươi giống như tàn sát đám gia súc kia đâu!
Lại có một gã Hiếu Mang Thần Tộc khác đứng dậy, mỉm cười nói:
– Các sư huynh Kiếm Môn, Hiếu Mang Thần Tộc chúng ta sẽ không khi dễ các ngươi đâu. Lần này chỉ là quyết đấu cùng bối phận với nhau mà thôi!
Chẳng lẽ các ngươi đã sợ rồi sao? Thật không dám giấu diếm! Vị này là
Hiếu Chân sư đệ của ta, cũng không phải là đối thủ sẽ xuất chiến với các ngươi. Các ngươi xuống đài chơi đùa một chút cũng không có gì phải ngại ngùng cả!
Đám người Lôi Đằng nhao nhao nhìn về phía Điền Duyên Tông. Điền Duyên Tông khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
– Nhịn!
Hắn quay đầu nhìn về phía gã Tế ty áo bào trắng kia, nói:
– Trưởng lão, chúng ta sẽ cư ngụ ở nơi nào?
Gã Tế ty áo bào trắng kia trầm mặc không đáp. Bên dưới, gã Hiếu Chân kia đột nhiên cười nói:
– Nếu các sư huynh Kiếm Môn đã không nể mặt, vậy thì dắt thêm tới đây
mấy gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc nữa cho ta! Ta vẫn chưa giết đã ghiền a!
Ngu Chính Thư nhất thời giận tím mặt, thấp giọng nói:
– Làm sao có thể bàng quan đứng xem các tộc nhân của chúng ta bị tàn sát giống như gia súc được? Ta xuống gặp hắn một chút!
Điền Duyên Tông vội vàng chụp lấy đầu vai của hắn, lắc đầu nói:
– Không thể! Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư đại sự!
Ngu Chính Thư dùng sức giãy một cái, nhưng cũng không cố giãy thoát, ngẩng đầu lên, căm phẫn nói:
– Điền Đường chủ!
Điền Duyên Tông nhìn về phía gã Tế ty áo bào trắng kia, lẳng lặng nói:
– Kính xin tiền bối dẫn đường!
– Nhân Tộc thật sự biết nhẫn nhịn a!
Gã Tế ty áo bào trắng kia cười ha ha một tiếng, cất bước tiến về phía trước, nói:
– Đi theo ta!
Hắn chậm rãi đi về phía trước, cố ý đi thật chậm. Chỉ thấy trên quảng
trường phía dưới lại dắt tới hơn mười gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc. Đám
Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc lần này toàn bộ đều là nữ tử, trên mặt lộ ra thần
sắc kinh hoàng, nơm nớp lo sợ, trong ánh mắt nhìn về phía Hiếu Chân tràn đầy cảm giác sợ hãi.
– Ta không muốn chết a!
Một nàng nữ Luyện Khí Sĩ quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng khóc lên.
Đúng lúc này, Chung Nhạc đột nhiên bước ra một bước, thân hình dịch
chuyển sang ngang hơn trăm trượng, từ trên hành lang mạnh mẽ phóng ngang qua không trung quảng trường. Sau một khắc, đại địa ầm ầm chấn động, nổ vang ầm một tiếng. Chung Nhạc đã hạ xuống trước mặt Hiếu Chân cách
chừng mười mấy trượng.
Sắc mặt Điền Duyên Tông và Tả Tương Sinh nhất thời kịch biến, cao giọng quát lớn:
– Chung Sơn thị, trở về!
Chung Nhạc ngẩng đầu lên, nói:
– Các vị sư huynh sư tỷ, các vị Đường chủ, các ngươi yên tâm! Đối phó
hắn, ta cũng không tới mức sử dụng ra tuyệt kỹ áp đáy hòm. Nếu chúng ta
không chiến đấu, nhất định sẽ tiếp tục bị Hiếu Mang Thần Tộc chế nhạo,
sĩ khí giảm thấp, sẽ ảnh hưởng tới quyết đấu!
Điền Duyên Tông quát lên:
– Phong Trưởng lão đã phân phó, cần phải nhịn! Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư đại sự!
– Đối mặt với gà đất chó sành, cần gì phải nhịn chứ?
Chung Nhạc giương mắt nhìn về phía gã Hiếu Chân phía trước, lạnh nhạt nói:
– Hiếu Chân sư huynh, không biết ngươi muốn điểm tới thì dừng, hay là muốn sinh tử do mệnh đây?
Trong lòng Tả Tương Sinh nghiêm nghị, đột nhiên nói:
– Ta hiểu rõ Chung Sơn thị, hắn luôn luôn không làm những chuyện không
có nắm chắc. Điền sư huynh, cứ để cho hắn xuống đi, chúng ta giúp hắn
trợ trận là được!
Điền Duyên Tông và mấy vị Đường chủ còn lại hít vào một hơi thật dài.
Cuối cùng Điền Duyên Tông nhìn về phía gã Tế ty áo bào trắng kia, nói:
– Tiền bối, chuyện này…
Gã Tế ty áo bào trắng kia mỉm cười, nói:
– Không bằng các vị cũng đi xuống, mọi người cùng nhau quan chiến?
– Như vậy rất tốt!
Đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông nhao nhao đi xuống hành lang, đi tới bên cạnh quảng trường.
Hiếu Chân giương mắt nhìn về phía Chung Nhạc, kinh ngạc nói:
– Không ngờ trong Nhân Tộc vẫn còn có kẻ có can đảm ứng chiến? Ta còn
tưởng rằng Nhân Tộc Kiếm Môn cũng chỉ là một đám con cóc chỉ biết co đầu rút cổ trốn dưới đáy giếng nhìn bầu trời a. Nếu ngươi đã có can đảm
đứng ra, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu trước khi ngươi bị ta đánh
chết, đồng bạn của ngươi có thể kịp thời xuất thủ cứu ngươi, như vậy thì là điểm tới thì dừng. Nếu bọn họ không thể kịp thời cứu ngươi trước khi ngươi chết, như vậy là sinh tử do mệnh!
Sắc mặt sáu vị Đường chủ Kiếm Môn khẽ biến. Quân Lục Đường vội vàng quát lớn:
– Không được đáp ứng! Đối phương có tồn tại cấp Trưởng lão, thực lực
cường đại, muốn cứu người chính là vô cùng đơn giản. Nếu muốn quyết đấu
công bằng, vậy thì ai cũng không cần cứu, điểm tới thì dừng, không tổn
thương hòa khí!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
– Liền dựa theo lời nói của Hiếu Chân sư huynh mà làm đi!
Mấy vị Đường chủ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự lo lắng
trong mắt đối phương. Cuộc tỷ thí này chính là không công bằng, nhưng
Chung Nhạc hết lần này tới lần khác lại đáp ứng, thế cục cực kỳ không
ổn. Ngu Chính Thư vội vàng đứng lên, bước tới phía trước mấy bước, nói:
– Chung sư đệ, để cho ta xuất chiến a! Thời gian tu luyện của ta so với
ngươi dù sao cũng lâu hơn khá nhiều, ta nắm chắc có thể chiến thắng hắn!
Hiếu Chân đột nhiên bật cười ha hả, khí tức toàn thân đột nhiên tăng
vọt. Một cỗ khí tức Thần Tộc đáng sợ nhất thời phóng thích ra, so với
lúc trước đánh chết mười mấy Nhân Tộc kia còn cường đại hơn gấp mấy lần. Hắn cười to, nói:
– Có lẽ vừa rồi các ngươi thấy ta xuất thủ, cho rằng đó đã là toàn bộ
thực lực của ta? Nhưng thật ra ta đã ẩn giấu thực lực rồi! Cho dù cả hai người các ngươi cùng lên, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta!
Ầm ầm!
Khí thế của hắn vậy mà nghiền ép không khí xung quanh, thoáng cái gạt
không khí ra bốn phía, hình thành nên một khu vực chân không phương viên mười mấy trượng. Cỗ khí tức này cực kỳ mạnh mẽ, lại nồng đậm như máu.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng huyết khí nồng đậm ở sau người hắn hóa
thành một tôn Thần Nhân ba đầu. Đây là dị tượng do khí huyết của hắn
hình thành, cũng không phải là Nguyên thần của hắn. Chỉ cần khí huyết
thôi, cũng đã mang tới cho người khác một loại áp lực cực lớn.
Ngu Chính Thư kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt kịch biến, sau lưng
không tự chủ triệu hồi ra Nguyên thần Ngư Long của chính mình, nhằm để
đối kháng khí thế của Hiếu Chân. Hắn đang tiến về phía giữa sân, Hiếu
Chân chỉ mới phóng thích khí thế, đã khiến cho hắn không thể không tế
xuất Nguyên thần, mượn uy năng của Nguyên thần Ngư Long để đối kháng lại uy nghiêm của Hiếu Mang Thần Tộc. Hắn vẫn còn cách Hiếu Chân rất xa, đã phải thừa nhận áp lực cực lớn như vậy, mà Chung Nhạc lại ở gần Hiếu
Chân rất nhiều, áp lực hắn phải đối mặt có thể tưởng tượng.
– Chính Thư! Mau lui ra!
Nam Minh Sơn vội vàng vươn tay ra, cầm lấy Ngu Chính Thư, nhảy lùi ngược về trên khán đài, cao giọng quát lên:
– Chung sư đệ, trở về! Không cần tỷ thí nữa! Thực lực của hắn quá mạnh!
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, thân hình Hiếu Chân đã di chuyển, lao thẳng về phía Chung Nhạc, cười ha hả, nói:
– Muộn rồi! Rống!
Sau lưng hắn hiện lên Nguyên thần Bàn Ngao, ba cái đầu lâu Bàn Ngao đồng thời mở miệng rống lớn. Tầng tầng sóng âm trùng kích thẳng về phía
Chung Nhạc. Cùng lúc đó, phần cổ Hiếu Chân khẽ nhô lên, dưới cổ nhanh
chóng mọc ra hai cái túi máu, không ngừng bành trướng, rất nhanh đã có
hai cái đầu lâu Bàn Ngao mọc ra, đồng thời mở miệng rống lớn.
Sóng âm tầng tầng chấn động, tiếng vang kinh thiên động địa, cho dù là
đám Luyện Khí Sĩ quan chiến cũng bị chấn cho khí huyết ầm ầm chấn động.
Đây là một loại thần thông âm ba. Cả sáu cái đầu cùng nhau rống lớn,
đồng thời thi triển ra thần thông âm ba. Sáu đạo thần thông tích lũy
cùng một chỗ, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Lúc trước Hiếu Chân quả thật đã ẩn giấu thực lực. Nếu vừa rồi lúc hắn
đấu một trận với đám Luyện Khí Sĩ kia, chỉ cần sáu đầu hét lớn một
tiếng, sẽ có thể đánh chết toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc kia rồi. Mà hắn hết lần này tới lần khác lại cố tình hao phí rất nhiều sức lực mới
đánh chết đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc kia, chính là muốn dụ dỗ đám người
Chung Nhạc xuống đài xuất chiến.
Tiếng thét vỡ bờ chấn động, không khí bị ép tới mức giống như sóng gợn
vậy, chấn động không dứt. Tầng tầng lớp lớp sóng gợn không khí đánh
thẳng ra bốn phía xung quanh. Thân hình Hiếu Chân theo sát phía sau đám
âm ba, bàn tay nâng lên, tầng tầng chụp mạnh về phía Chung Nhạc.
Trên khán đài, sắc mặt đám người Điền Duyên Tông và Lôi Đằng kịch biến.
Đám Luyện Khí Sĩ Uẩn Linh Cảnh bọn Thích Phong lại càng sắc mặt như đất. Duy chỉ có hai nàng thiếu nữ Thủy Thanh Nghiên và Khâu Cấm Nhi thì vẫn
như cũ thần tình bình tĩnh ung dung, cũng không chút lo lắng thay cho
Chung Nhạc.
Thủy Thanh Nghiên biết rõ thực lực của Chung Nhạc không phân cao thấp
với chính mình. Phương diện cận chiến, chính mình thậm chí cũng không
chiếm được chút thượng phong nào. Khâu Cấm Nhi thì đã tu luyện cùng với
Chung Nhạc rất lâu, biết rõ Nguyên thần của Chung Nhạc cực kỳ cường đại. Tên Hiếu Chân này thậm chí còn không bằng cả nàng, tự nhiên là không
thể so sánh với Chung Nhạc.
Tiếng thét kinh thiên động địa đánh thẳng tới, Chung Nhạc đột nhiên giơ
tay lên, đánh ra một quyền. Nắm tay của hắn xông thẳng vào bên trong
sóng âm, hơn mười khối cơ nhục trên cánh tay không ngừng chấn động. Chỉ
thấy sáu đại thần thông âm ba của Hiếu Chân nhất thời bị chấn động cho
dừng lại.
Một quyền này của hắn đã chấn vỡ thanh âm, nắm tay không một chút trở
ngại, nghênh đón bàn tay đang mạnh mẽ vỗ xuống của Hiếu Chân.
– Không tốt!
Sắc mặt gã Tế ty áo bào trắng đang đứng bên cạnh đám người Tả Tương Sinh kia nhất thời kịch biến, cao giọng quát lớn:
– Không được va chạm với nắm tay của hắn!
Đại địa kịch liệt chấn động, thân ảnh Hiếu Chân bay lên thật cao. Thân
thể hắn còn đang ở giữa không trung, trong cơ thể phát ra thanh âm nổ
vang ầm ầm đùng đùng, văng thẳng về phía một tòa miếu điện ở xa xa. Thân hình gã Tế ty áo bào trắng di chuyển, chỉ một thoáng đã phóng tới sau
lưng hắn, vươn tay ra hóa giải đi lực lượng một quyền kia của Chung
Nhạc.
Chung Nhạc nhìn về phía gã Tế ty áo bào trắng kia, ngữ khí lộ ra vẻ khâm phục, nói:
– Không hỗ là cao thủ cấp Trưởng lão, xuất thủ quả nhiên rất nhanh!
Sắc mặt gã Tế ty áo bào trắng kia tái nhợt. Đám Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang
Thần Tộc còn lại trên khán đài thì lại là một mảnh xôn xao. Bọn chúng
hồn nhiên không ngờ tới Hiếu Chân lại bị đánh bại nhanh tới như vậy. Chỉ có số ít mấy vị tồn tại cấp Đường chủ lại lộ ra thần sắc ngưng trọng.
– Hiếu Chân đã thua, vậy tới phiên ta lên!
Một gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc đứng dậy, nhảy vào giữa quảng trường, tiến về phía Chung Nhạc, mỉm cười nói:
– Cái tên Hiếu Chân này, không ngờ chỉ mới một chiêu đã thua rồi! Ngay
cả tiền vốn của người ta cũng không thể thử ra được! Vẫn là phải xem ta…
– Trở về!
Gã Tế ty áo bào trắng kia ôm lấy thân thể Hiếu Chân đáp xuống đất, quát
lên một tiếng, ngăn cản gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc kia, nói:
– Hiếu Chân đã chết rồi!