Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1516: Chương 1516: Đế binh mạnh nhất (1)




Hai gã thủ vệ Thiên Ngục trấn thủ Thâm Uyên Thiên Ngục nhất thời cảm giác được ba động dị thường, nhất tề nhìn lại về phía phương hướng Cổ thuyền. Khoảnh khắc này, Chung Nhạc chợt cảm thấy có hai cặp mắt đang rơi xuống trên người chính mình.

Hai gã thủ vệ Thiên Nhục nhất tề vươn tay chụp về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Đột nhiên, hai người cũng đều hừ lạnh một tiếng, thu bàn tay về. Chỉ thấy toàn bộ bàn tay của chính mình từ chỗ cổ tay trở xuống đã biến mất không thấy đâu nữa.

Hai gã thủ vệ kinh ngạc chuyển động cổ tay. Chỉ thấy cơ nhục và xương cốt của bọn họ đều có mặt cắt rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy huyết dịch chảy vào chảy ra.

- Đại đạo Không Gian!

Một gã thủ vệ Thiên Ngục quan sát mặt cắt của bàn tay, cơ nhục khẽ phát lực, tựa hồ đang dùng lực nắm tay lại, sau đó mở năm ngón tay ra. Hắn đã không còn bàn tay, nhưng bàn tay của hắn phảng phất như vẫn còn nguyên vậy, vô cùng cổ quái.

- Đại đạo Không Gian rất kỳ lạ!

Gã thủ vệ Thiên Ngục còn lại cũng đang dùng lực nắm quyền, nói:

- Giống như công pháp của Thời đại Hắc Ám, không có Đồ đằng, là một cái chỉnh thể hoàn chỉnh. Có bất đồng rất lớn với đại đạo Không Gian đương đại!

Sắc mặt của bọn họ cổ quái, cho dù bàn tay của chính mình đã biến thành như vậy, cũng không khiến cho khuôn mặt của bọn họ toát ra thần sắc kinh hoảng chút nào, phảng phất như bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có một loại biểu tình duy nhất vậy.

Hai gã thủ vệ Thiên Ngục nhất tề dùng cổ tay đã không còn bàn tay mạnh mẽ đánh về phía trước một kích:

- Bạo!

Sâu bên trong không gian truyền tới thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng. Chỉ thấy hai bàn tay đã bị cắt thành từng lát mỏng nhao nhao bay tới. Tiên Thiên Nhục Sí của Thiên Dực Cổ Thuyền đã cắt bàn tay bọn họ thành vô số lát mỏng, mỗi một lát đều nằm trong những không gian bất đồng. Nhưng tu vi thực lực của bọn họ vô cùng hùng hậu, vậy mà khiến cho những lát mỏng bàn tay của chính mình xông phá không gian phong tỏa, quay trở lại trên cổ tay mỗi người bọn họ.

- Giáp Tý, ngươi thủ tại chỗ này, ta đi xem một chút, rốt cuộc là tồn tại cổ quái gì dám can đảm tiến vào Thiên Ngục như vậy!

Một gã thủ vệ Thiên Ngục trong đó phóng người bay lên, men theo khí tức do Chung Nhạc lưu lại đuổi theo.

Hắn vừa mới đuổi theo Chung Nhạc, trong Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh đột nhiên đi ra, đáp xuống phía trước Thiên Ngục, dò hỏi:

- Mới vừa rồi là cái gì ba động vậy?

Hắn cũng bị kinh động, cho nên mới tới đây dò xét. Gã thủ vệ Thiên Ngục Giáp Tý kia khom người nói:

- Tiên sinh, vừa rồi có sinh linh kỳ quái ý đồ muốn lẻn vào Thiên Ngục, nhưng không thành công. Sinh linh này dùng đại đạo Không Gian của Thời đại Hắc Ám cắt nát bàn tay của chúng ta. Ất Sửu đã đuổi theo sinh linh này rồi!

- Đại đạo Không Gian của Thời đại Hắc Ám?

Bích Lạc tiên sinh có chút kinh ngạc, nói:

- Hiện nay tu luyện pháp môn của Thời đại Hắc Ám đã vô cùng hiếm hoi rồi. Cho dù là đám lão quái vật kia cũng đã sớm vứt bỏ công pháp của Thời đại Hắc Ám, chuyển tu hệ thống tu luyện Đồ đằng hiện tại. Sinh linh ý đồ muốn lẻn vào Thiên Ngục này không ngờ lại dùng công pháp đại đạo của Thời đại Hắc Ám, xem ra là muốn ẩn giấu thân phận chân thật của chính mình, không thể không xét!

Gã thủ vệ Thiên Ngục Giáp Tý kia nói:

- Cũng may không để cho hắn thanh công lẻn vào Thiên Ngục!

- Các ngươi hẳn là nên để cho hắn lẻn vào Thiên Ngục mới đúng!

Bích Lạc tiên sinh lắc đầu, nói:

- Hắn tiến vào Thiên Ngục mới tính là không còn đường để chạy. Hiện tại, sợ rằng Ất Sửu cũng chưa chắc đã có thể bắt giữ được hắn!

Bên cạnh Thiên Ngục, Thiên Dực Cổ Thuyền một đường bay thẳng xuống dưới, xuyên qua tầng tầng Hoang Lôi. Tòa Thiên Ngục này giống như một đạo long quyển phong vô cùng thô to vậy, thời điểm xoay tròn liền có sấm chớp rền vang. Không ngừng có Hoang Lôi từ trong Thiên Ngục tràn ra, đã tạo thành lôi tầng vô cùng trầm trọng ở bốn phía.

Thiên Dực Cổ Thuyền xuyên qua lôi tầng, Chung Nhạc ở trên thuyền cũng kinh hồn bạt vía. Uy lực của Hoang Lôi ở nơi này hoàn toàn vượt qua Hoang Lôi Kiếp mà hắn đã từng độ qua trong Thánh địa Lôi Trạch.

Nhưng Hoang Lôi Kiếp trong Thánh địa Lôi Trạch bất quá chỉ là Lôi kiếp của Luyện Khí Sĩ, so với Hoang Lôi trước mắt, còn thua kém không biết bao nhiêu lần.

Quy mô của mỗi một đạo Hoang Lôi ở nơi này đều thô to tới vạn dặm, dữ tợn giống như Hoang Long. Thời điểm đánh lên trên Thiên Dực Cổ Thuyền liền bộc phát ra uy năng vô cùng khủng bố, đánh cho Cổ thuyền lắc lắc lư lư, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong nộ hải vậy.

- Ta ở bên ngoài Thiên Ngục đã khó có thể đứng vững, cảnh tượng bên trong Thiên Ngục sẽ kinh khủng tới mức nào?

Chung Nhạc cật lực ổn định lại Thiên Dực Cổ Thuyền, quan sát những đạo Hoang Lôi này, hai mắt sáng lên:

- Nếu có thể ở nơi này tu luyện Lôi Hoang Thiên Lô, tốc độ nhất định sẽ vô cùng kinh người! Nếu hấp thu Hoang Lôi ở nơi này, không sai biệt lắm có thể khiến cho ta dùng lôi đình thành Đế rồi!

Hắn thôi động Tiên Thiên Bát Quái, nỗ lực dẫn dắt lực lượng của Hoang Lôi nhập thể. Tiên Thiên Bát Quái của hắn bao phủ phương viên trăm vạn dặm, Hoang Lôi đánh lên trên đó lưu lại từng đạo từng đạo quang mang thải sắc.

Cho dù Tiên Thiên Bát Quái bao phủ phạm vi rộng lớn như vậy, nhưng ở trước mặt Hoang Lôi rợp trời rợp đất cũng lộ ra bé nhỏ không đáng kể.

Chung Nhạc thôi động Lôi Hoang Thiên Lô trong cơ thể, luyện hóa lôi đình cuồn cuộn vọt tới. Tiên Thiên Bát Quái của hắn chậm rãi vận chuyển, biến lực lượng Hoang Lôi bàng bạc dâng trào thành năng lượng của bản thân chính mình.

Thân thể hắn chấn động mãnh liệt, cảm thấy lực lượng như bài sơn đảo hải từ trong Lôi Hoang Thiên Lô tuôn trào ra, thông qua Thái Cực, Tứ Tượng, Bát Quái không ngừng chuyển biến. Không chỉ là đại đạo Tiên Thiên Lôi Đình đang điên cuồng đề thăng, mà những đại đạo khác của hắn cũng đang không ngừng tinh dũng mãnh tiến.

Thiên Ngục đối với những người khác chính là địa phương vô cùng hiểm ác, nhưng đối với hắn ngược lại là một Thánh địa tu luyện hiếm có.

Chung Nhạc nhắm mắt lại. Trong lúc bất chợt, phù văn bốn phía Tiên Thiên Bát Quái chợt chấn động biến đổi, từ xa nhìn lại giống như một kiện Lôi Hoang Thiên Lô to lớn khôn cùng vậy.

Kiện lô đỉnh thật lớn di chuyển theo Thiên Dực Cổ Thuyền, không ngừng thôn phệ Hoang Lôi. Tốc độ tu vi của hắn tăng lên nhất thời lại đề thăng một bậc. Trong lòng Chung Nhạc không khỏi tán thán:

- Nếu có thể lưu lại nơi này tu hành…

Phía sau hắn một quãng, gã thủ vệ Thiên Ngục Ất Sửu kia một đường bay tới. Bất quá, kỳ quái chính là, Hoang Lôi đối với gã thủ vệ Thiên Ngục này tựa hồ hoàn toàn không hề để ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.