Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 91: Chương 91: Giẫm Lên!




Bên ngoài động phủ của Chung Nhạc, năm, sáu vị Luyện khí sĩ Kiếm Môn đang thủ sẵn ở nơi đó. Từ trận quyết đấu Vô Cấm Kỵ tới nay đã hơn ba tháng, theo lý mà nói, tư chất có kém đến mấy cũng dư sức hiểu được linh trong khoảng thời gian này. Mà Chung Nhạc mà bọn họ đang đợi mãi không hề xuất hiện. Các Luyện khí sĩ khác đã đợi tới không còn chút kiên nhẫn nào, đều trở về động phủ của mình, chỉ còn từng này người là vẫn chờ đợi ở đây.

– Tên Chung Sơn thị kia rốt cuộc muốn trốn trong Linh Không Điện bao lâu nữa? Định ở tới chết ở nơi đấy luôn sao?

Một tên Luyện khí sĩ nói với vẻ bực dọc.

Một Luyện khí sĩ khác lắc đầu nói:

– Người này hẳn là nghe nói rằng bọn ta chặn trước động phủ, sợ hãi nên mới núp trong Linh Không Điện không dám ra ngoài. Đoán chừng phải chờ tới khi luyện thành thoát thai rồi mới dám xuất hiện!

– Luyện thành Thoát Thai cảnh? Chẳng phải chúng ta phải chờ thêm nhiều năm nữa?

– Mau nhìn, có người tới bên này! Kẻ đó có phải Chung Sơn thị không?

Cả đám Luyện khí sĩ đang canh giữ trước động phủ của Chung Nhạc vội vàng quay ra nhìn, chỉ thấy một thiếu niên đang cất bước tiến tới. Thiếu niên này mày rậm mắt to, khí độ thong dong, bước chân vững vàng, quần áo là do da thú và huyền kim quý giá dệt nên, bên hông có đeo một ngọc bội, trông khá là khí phái. Sau lưng hắn có giao long miệng ngậm một chiếc đèn lồng đi theo.

Nay mùa xuân đã tới, hoa cỏ tươi tốt điểm thắm cả ngọn núi. Thiếu niên cất bước đi tới, ong bướm vờn quanh, chân đạp cỏ xanh, không dính chút bụi đất nào.

– Hẳn không phải là tiểu tử Chung Sơn thị kia rồi.

Đám Luyện khí sĩ thu tầm mắt lại, thầm nghĩ: “Chung Sơn thị là một thị tộc nhỏ, nhân số chưa quá trăm, sao có thể tạo ra kẻ phú quý như vậy? Kẻ này rõ ràng là công tử đại thị tộc rồi.”

Chỉ thấy thiếu niên quý phái kia đi tới trước động phủ của Chung Nhạc, kinh ngạc nhìn mấy Luyện khí sĩ kia, rồi gỡ ngọc bội bên hông xuống, đặt lên cửa động phủ. Mà tòa động phủ này lại ầm ầm mở ra, khiến đám Luyện khí sĩ nghẹn họng nhìn trân trối.

– Ngươi là người phương nào?

Mấy tên Luyện khí sĩ tỉnh ngộ lại, thấy thiếu niên đang định bước vào trong động phủ thì vội bước lên cản đường hắn lại:

– Vị sư huynh, sao ngươi có lệnh bài của Chung Sơn thị? Ngươi với Chung Sơn thị có quan hệ gì?

Thiếu niên nghe vậy thì mỉm cười đầy ôn hòa, rồi đáp:

– Ta chính là Chung Sơn thị. Chung Sơn thị Chung Nhạc bái kiến các vị sư huynh. Các vị sư huynh chặn ngoài động phủ ta là có ý gì?

Thiếu niên vừa nói xong, một con rắn đen đang bò quanh đám cỏ ở gần đó đột nhiên ngóc đầu lên, vui vẻ trườn đi, kêu to:

– Chung Sơn thị đã về rồi, mau đi thông báo cho chủ nhân!

Trên không trung, một con bạch hạc đang bay vòng xung quanh nghe vậy thì giật mình, vội vỗ cánh bay đi:

– Lão gia đã dặn, nếu Chung Sơn thị hồi phủ thì nhất định phải thông báo cho ngài ấy, may là không bỏ lỡ!

Lại có mèo rừng, chim trĩ chạy qua chạy lại, kêu lên:

– Chung Sơn thị về rồi!

– Mau đi bẩm báo Vô Ưu lão gia!

Chung Nhạc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, có phần dở khóc dở cười. Mà đám Luyện khí sĩ trước cửa động phủ thì ngẩn ra, có phần không hiểu gì. Bọn họ vốn biết rõ lai lịch của Chung Nhạc, biết hắn là một tên tiểu tử nghèo tới từ tiểu thị tộc, mà trước mặt bọn họ bây giờ là một công tử quý gia có khí độ thong dong, sự tương phản ở đây thật quá lớn.

Người đẹp vì lụa. Bộ y phục lông chồn mà Chung Nhạc trộm từ Thủy Đồ thị đã bị phá rách trong lúc chiến đấu, mấy ngày trước khi đi ngang qua Vị Thủy, hắn lại tiện tay dùng tinh thần lực cắp lấy một bộ y phục thượng thừa từ chỗ Thủy Đồ thị, vứt bỏ bộ rách đi. Mà từ khi rời Kiếm Môn tới nay, Chung Nhạc trải qua chuyến đi ở ma hồn cấm địa, hành trình mặt trăng tới mặt trời, đạt được lượng kiến thức phi phàm. Lại trải qua trận ác chiến ở Đại Nguyên Hoang Địa, bất giác đã dưỡng ra khí độ thong dong, mà bộ y phục đẹp đẽ quý giá này lại phụ trợ, làm nổi bật phong thái của hắn.

Có câu phúc hữu thi thư khí tự hoa, hắn tuy không đọc đủ thứ thi thư, nhưng trải qua tôi luyện nên như bảo kiếm dần dần được mài cho sắc bén, tỏa ra anh khí bức người, có thể làm cho người ta nhìn ra chỗ bất phàm của hắn.

– Chung Sơn thị Chung Nhạc?

Đám Luyện khí sĩ thấy Chung Nhạc có khí độ và dung nhan bất phàm như vậy, đâm ra không còn khinh thường hắn nữa. Có được phong độ tao nhã như này, tất nhiên không phải kẻ tầm thường. Đám Luyện khí sĩ liếc nhau, ai nấy đều khó nén được sự kích động. Chờ đợi bao lâu, cuối cùng Chung Sơn thị cũng tới.

Một tên Luyện khí sĩ tiến lên, cười nói:

– Chung sư đệ, nghe nói ngươi có được một khối kiếm bài, mấy người bọn ta không phục, hôm nay muốn khoa chân múa tay với ngươi một phen, để xem ngươi có tài đức gì mà lại nhận được khối kiếm bài kia!

Chung Nhạc nhíu mày lại, rồi lập tức giãn ra, cười ôn hòa nói:

– Khối kiếm bài ấy vốn chẳng phải vật của ta, ba tháng rưỡi trước ta đã trả lại cho chủ nhân của nó rồi. Các vị sư huynh, ta muốn hồi phủ, các ngươi đừng chặn đường nữa.

– Các ngươi trả kiếm bài lại cho chủ nhân của nó?

Mấy tên Luyện khí sĩ ngẩn ra, rồi bật cười:

– Lời này ai tin được? Chung Sơn thị, không phải bọn ta quá đáng, mà là lời nói của ngươi thật sự sỉ nhục trí thông minh của bọn ta. Kiếm bài là vật quý trọng cỡ nào, sao ngươi có thể dễ dàng trả lại được?

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Hắn cũng biết kiếm bài bất phàm, nhưng một khối kiếm bài ấy lại khiến cho mấy tên Luyện khí sĩ này tự mình trông giữ ở đây cả ba tháng trời, hiển nhiên là tấm kiếm bài kia còn bất phàm hơn cả hắn tưởng.

Đột nhiên một luồng khí tức nhanh chóng tiếp cận động phủ của hắn. Một tiếng kiếm kêu truyền tới, hạ xuống đất, hóa thành một nam tử khôi ngô, ánh mắt sắc bén như kiếm khí quét qua mọi nơi, rồi dừng ở trên người Chung Nhạc, vừa mừng vừa sợ hỏi:

– Chung Sơn thị Chung Nhạc?

– Các hạ là?

Chung Nhạc nhíu mi hỏi.

– Hồng Ba động phủ Thác Vô Ưu!

Nam tử khôi ngô kia bước tới, nóng lòng muốn ra tay:

– Chung sư đệ, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra, hẳn là đã tu thành linh, trở thành Luyện khí sĩ rồi! Như vậy coi như ta không bắt nạt ngươi, tới nào, để ta xem ngươi có bản lĩnh nào mà có được kiếm bài!

Chung Nhạc nhíu mày, khách khí nói:

– Thác sư huynh, chỉ là kiếm bài thôi, hà tất phải đả thương hòa khí đồng môn?

– Nào có đả thương hòa khí được?

Thác Vô Ưu cười ha ha, hào khí ngút trời:

– Ta đánh bại ngươi, đoạt lấy kiếm bài, ngươi tuy đau lòng, nhưng ta vui vẻ, sẽ ôn hòa với ngươi, đảm bảo không tổn thương hòa khí!

Lại có một khí tức khác phi tới, hạ xuống trước cửa động phủ của Chung Nhạc. Một nam tử mặc áo bào tro đáp xuống đất, cười nói:

– Chung sư đệ, tất cả mọi người đều là đồng môn, cũng đều là Luyện khí sĩ! Hôm nay ta không phải tranh khí phách, mà là tranh quyền sở hữu khối kiếm bài kia! Khối kiếm bài đó chỉ có thể là của kẻ mạnh, có tư chất hơn người. Ngươi muốn chiếm cứ nó, chi bằng đưa ra được bản lĩnh hơn người đi!

Lại vào lúc này một đạo ngân quang từ xa kéo tới, rơi ầm xuống trước mặt Chung Nhạc. Ngân quang tan đi, như thủy ngân lan tràn khắp nơi, trông vô cùng đẹp đẽ. Một thiếu nữ bước ra từ trong ngân quang, hừng hực chiến ý:

– Chung Sơn thị, đừng lảm nhảm nữa, mau xuất kiếm đi!

Chung Nhạc cau mày, chỉ trong giây lát mà có bảy Luyện khí sĩ trẻ tuổi bay tới bao vây hắn, nóng lòng muốn đánh bại hắn.

– Các vị sư huynh sư tỷ, kiếm bài quả thực không ở trên người ta…

Nữ tử kia bước lên, cười khanh khách:

– Không ở trên người ngươi, vậy ở trên người ai? Nếu ngươi nói ra tên người kia, ta có thể không quyết tranh cao thấp với ngươi.

Nhớ tới đôi chân của Khâu Cấm Nhi, Chung Nhạc khẽ lắc đầu:

– Nếu các vị sư huynh sư tỷ vẫn ép người như vậy, sư đệ đành phải thành toàn cho các người. Nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng môn, đều là Luyện khí sĩ thuộc Kiếm Môn, ta sẽ không hạ sát thủ với các ngươi. Các vị sư huynh sư tỷ, sau trận chiến này, chúng ta sẽ không đả thương hòa khí.

Nữ tử kia bật cười, đang định nói thì thấy phong lôi tuôn trào, rầm rầm vang lên. Chung Nhạc gần như lướt tới, dùng thân mình đánh lên người nàng ta. Thiếu nữ cảm giác như mình bị một con cự thú đụng trúng thân thể, tứ chi bách hài vang lên tiếng răng rắc, tứ chi méo mó.

Nàng ta bị Chung Nhạc đụng trúng người, sức mạnh truyền tới từ chỗ Chung Nhạc làm xáo trộn tất cả các gân trên tay, chân, cổ và lồng ngực nàng ta, các đốt xương cũng bị dỡ ra.

Cô gái mềm yếu ngã xuống đất, đau đến độ ngất đi.

Chung Nhạc đụng ngất cô gái xong, lại di chuyển bước chân. Luyện khí sĩ mặc áo bào tro cách đó không xa còn chưa kịp phản ứng, thì thấy mặt đất đột nhiên ầm ầm nứt toác, chín con giao long trông vô cùng hung ác chui ra khỏi mặt đất, từng cái móc vuốt thò xuống, chế trụ bả vai gã. Nguồn sức mạnh to lớn áp chế xuống. Luyện khí sĩ áo bào tro thét lớn, bị chín con giao long đè ngã xuống đất, mặt đất bị nện ra một hố to, loạn thạch văng khắp nơi. Gã không kịp rên một tiếng, bị đè ngất.

cùng lúc đó, Chung Nhạc đã đi tới bên cạnh một vị Luyện khí sĩ thiếu niên khác. Thiếu niên này phản ứng rất mau lẹ, lập tức quan tưởng phòng ngự hình khiên, khiến một chiếc khiên lớn xuất hiện trước người. Tiếp theo đó là hồn binh ong ong rung động. Nhưng y vừa tế hồn binh lên, thì một đạo kiếm khí đâm thủng chiếc khiên, từ chỗ vỡ đó, Chung Nhạc thò tay nắm lấy mặt thiếu niên, rồi nhấn ra sau.

Bùm!

Thân hình thiếu niên nện lên vách núi, nện cho vách núi lõm xuống một hố to, cả người lún vào bên trong, chỉ có đôi chân là thò ra bên ngoài.

– Đừng để hắn tới gần người, hắn khỏe lắm!

Chín tên Luyện khí sĩ còn lại kịp phản ứng, vội điều động kiếm khí, tế hồn binh len. Lại đúng lúc này một gốc san hô đỏ bay lên, bắn ra mười tám đạo kiếm khí tấn công chín người này.

Thác Vô Ưu chống đỡ hai đạo kiếm khí, vội quát to:

– Bắt giặc phải bắt vua trước. Chung Sơn thị chớ có càn rỡ, mau hợp sức áp chế hắn!

Y còn chưa dứt lời, thì thấy mặt đất nổ tung, một đám giao long điên cuồng chui ra, chụp lấy bọn họ. Đám người Thác Vô Ưu dốc sức ngăn cản, tiếng rầm rầm vang lên không dứt. Đám giao long kia lại chui về trong lòng đất, không còn bóng dáng đâu.

Thác Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn, thấy giữa sân lại có hai người ngã xuống. Rõ ràng là khi bọn họ chống cự giao long, bị Chung Nhạc đánh cho bất tỉnh.

Trước động phủ, kiếm khí tung hoành, tiếng nổ vang lên không dứt. Bảy người còn lại thấy có thêm nhiều kiếm khí tập kích, vội thúc giục kiếm khí và hồn binh bảo vệ quanh thân, va chạm với kiếm khí đánh tới.

Suy cho cùng thì san hô kiếm khí vốn yếu, lại phải chia ra tấn công vào đám người, sức mạnh bị phân toán. Đám người Thác Vô Ưu lập tức tế hồn binh lên, lao tới phía Chung Nhạc.

Những tiếng coong coong vang lên. Quanh thân Chung Nhạc lập tức xuất hiện những tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn. Trên bề mặt khiên, long quy thò đầu, mở long khẩu cắn loạn xạ, mà đằng xà thì bay múa, đánh tan công kích đánh tới, không có hồn binh nào có thể công phá được phòng ngự của Kim Linh thuẫn.

Kiếm quang lóe lên. Chung Nhạc tay nắm Long Tướng kiếm khí, kiếm khí nhỏ như tơ nhện, hệt như dây đàn. Hắn rung tay, kiếm khí tung hoành, tấn công dồn dập, lập tức đánh tan phòng ngự của một vị Luyện khí sĩ. Hắn lại giơ chân đá bay người này.

– Mau bay lên không trung!

Thác Vô Ưu vội vàng bay lên, năm người còn lại cũng vội quan tưởng đôi cánh. Một người trong số đó còn chưa kịp bay lên, thì bị kiếm khí phóng ra từ trong một gốc cây bao phủ, bị cắt cho mình đầy thương tích, không dám cử động.

Người thứ hai vừa bay lên liền bị Chung Nhạc nắm lấy mắt cá chân, rồi ném mạnh xuống đất. Vị Luyện khí sĩ thứ ba là một thiếu nữ, vừa bay lên một nửa không trung thì bị Chung Nhạc vượt qua, rồi bị Chung Nhạc đạp một cái thật mạnh lên người, ầm ầm nện toàn thân xuống đất.

Hai người khác thấy vậy, không dám nói gì, vội vỗ cánh phóng đi. Thác Vô Ưu thấy Chung Nhạc đang giẫm lên lưng cô gái kia đứng dậy, rồi ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi rùng mình, cũng vỗ cánh bay đi, không dám dừng lại.

Ầm!

Chung Nhạc như một tia chớp đuổi theo Thác Vô Ưu và hai tên Luyện khí sĩ kia.

– Chung sư đệ, Chung sư đệ!

Tiếng kêu của Đình Lam Nguyệt vang lên. Vài cô thiếu nữ vừa tấn thăng Luyện khí sĩ đều đã tới, còn chưa tới mà âm thanh đã truyền khắp núi:

– Ngươi hãy yên tâm, Phi Yến và Tú Nương đều tới trợ trận cho ngươi, ta còn mời cả Đào Yến Nhiên nữa! Có tỷ muội chúng ta, không ai có thể đả thương được ngươi…

Bốn thiếu nữ vừa vọt lên núi thì nghe thấy ba tiếng bịch bịch bịch truyền tới. Chỉ thấy ba bóng người từ trên trời giáng xuống, nện thật mạnh lên mặt đất ở ngay trước cửa động phủ của Chung Nhạc. Mà xung quanh động phủ này ngổn ngang những Luyện khí sĩ.

Đám người Ngu Phi Yến, Đào Yến Nhiên, Lê Tú Nương và Đình Lam Nguyệt đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lòng đầy hoảng sợ.

– Đau quá…

Thác Vô Ưu chưa hôn mê, giãy dụa định đứng lên, đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội kêu to:

– Chung sư đệ dừng tay!

Bốn nàng kia vội quay sang nhìn, thì thấy lôi quang lóe lên, Chung Nhạc xuất hiện bên cạn Thác Vô Ưu, nhấc chân đạp xuống một cái thật mạnh. Thác Vô Ưu đầu dưới chân trên cắm vào trong sơn thạch, chỉ còn hai cái chân rung rung ở bên ngoài.

– Chung sư đệ…

Đình Lam Nguyệt run run gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.