- Hắn có cách phá giải?
Mọi người giật mình, Phong Vô Kỵ từng nói có thể dùng nhanh đánh nhanh, nhưng Bích Tà khí huyết bức người, có sáu quả thần tâm, tốc độ phản ứng thần thông của hắn cũng nhanh tới dọa người.
Hơn nữa thần thông của Chung Nhạc không bằng Bích Tà về mặt tốc độ phản ứng, trước kia, thần thông hắn tu luyện đẳng cấp quá thấp, dù là Yêu Thần Minh Vương Quyết hay Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, hoặc như Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh, Vạn Thần Băng Thánh Quyết, Long Đằng Bách Biến, Đại Tự Tại Kiếm Khí và các loại công pháp linh tinh khác, chẳng có cái nào sánh được bằng công pháp cấp hoàng cả.
Những công pháp mà Chung Nhạc tu hành hoặc từng nghiên cứu chỉ là thần cấp, thần thông chứa trong các công pháp đó cũng là thần thông thần cấp ma cấp phổ thông, cũng không sánh được với thần thông hoàng cấp.
Một môn truyền thừa hoàng cấp, ngoài công pháp và đại thần thông còn có nhiều loại thần thông khác, có thể phản ứng thần tốc.
Đại thần thông cần tinh khí thần thống nhất một cách cao độ, vì thế thời gian thi triển hơi lâu một chút, còn thần thông phản ứng nhanh khác là khôi bảo của truyền thừa hoàng cấp.
Thần thông phổ thông của Chung Nhạc không có loại nào có thể chống lại Bích Tà, đó chính là nguyên nhân hắn bị thương.
Phong Vô Kỵ ánh mắt lay động, thấp giọng nói:
- Ngươi thật sự mạnh như vậy? Trong một thời gian ngắn lĩnh ngộ được thần thông chống lại Bích Tà?
Trong Tiểu Hư Không, Chung Nhạc từ bỏ mọi loại thần thông khác, cũng bỏ đi sáu cánh tay chỉ còn lại hai cánh tay. Hai tay hắn giơ ra, trong đó hai ngón tay đưa ra cắt một cái, cắt đôi thần thông của Bích Tà.
- Đây là...
Bích Tà giật mình, cảm thấy sau khi thần thông của hắn bị cắt, khí huyết pháp lực tinh thần lực cũng bị cắt đứt, uy lực của thần thông lập tức biến mất.
Hắn chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
Thần thông có thể cắt đứt thần thông của người khác, hơn nữa cắt xong cũng cắt luôn khí huyết pháp lực tinh thần lực? Sao lại có loại thần thông quỷ dị như vậy?
Cường giả thế nào mới sáng tạo ra được loại thần thông quỷ dị như vậy?
Công thế của hắn càng gấp gáp hơn, càng ác liệt hơn.
Chung Nhạc mười ngón tay liên hồi, bắn ra vô số con Long Giao Tiễn, trên dưới cắt đứt những thần thông của Bích Tà đang đánh tới.
Bích Tà đau ngực, vội lùi về sau, chân vừa chạm xuống thì dưới chân xuất hiện Thấp Thập Nhị Tinh Trận. Bích Tà tung một chưởng, Thất Thập Nhị Tinh Trận sáng bừng, uy năng cuộn trào, hư ảnh của bảy mươi hai vị thần ma đứng sừng sững sau lưng hắn, cùng lao về phía Chung Nhạc, tăng thêm uy năng cho công kích.
Vô số đạo đồ đằng văn quấn quanh bàn tay của Bích Tà, giao long của Chung Nhạc lao tới cắt phát ra tiếng keng keng, cắt đứt những dải đồ đằng văn trên bàn tay Bích Tà.
Long Giao của Chung Nhạc quả thực quá quỷ dị, không chống lại thần thông mà chỉ cắt thần thông. Giao đấu với hắn cảm thấy sức mạnh của mình liên tục bị đánh vào không khí, không có tác dụng gì.
Vì thế Bích Tà liền quyết đoán thi triển đại thần thông.
Chung Nhạc thu thần thông kéo dao long về, hai người lao vào rồi lại lập tức tách ra.
- Long Giao Tiễn thật sự quá bá đạo. Nhưng đây không phải thần thông của ta mà là do một vị sư huynh của ta sáng tạo ra, ta sẽ không dùng nữa.
Chung Nhạc quẫy đuôi, bay lên trời, lật bàn tay, mu bàn tay ấn về phái Bích Tà, cười:
- Tà sư huynh, chúng ta tiếp tục.
Long Giao Tiễn thật sự không phải thần thông của hắn mà là do Phong Hiếu Trung phá giải phong ấn huyết mạch sáng tạo ra. Hồi đó Chung Nhạc học được môn thần thông này từ Phong Hiếu Trung, quan tưởng vô số Long Giao Tiễn, cắt đứt phong ấn trong huyết mạch của Phục Hy thần tộc.
Đến phong ấn Phục Hy thần tộc cũng có thể cắt đứt huống chi là thần thông của Bích Tà?
Chung Nhạc thầm thán phục Phong Hiếu Trung, hồi đó hắn dùng Long Giao Tiễn cắt đứt phong ấn huyết mạch trong cơ thể vẫn chưa cảm nhận được sự biến thái của môn thần thông này. Sau khi dùng rồi cũng không tiếp tục tu luyện nó nữa.
Khi quyết chiến với các cường giả khác hắn cũng không dùng tới Long Giao Tiễn.
Vừa rồi hắn bị Bích Tà ép tới tuyệt cảnh nên mới thi triển. Không ngờ môn thần thông này cũng cắt được thần thông trong công pháp hoàng cấp. Như vậy mới giúp hắn biết sự đáng sợ và biến thái của môn thần thông này.
Cắt đứt thần thông đã đành, nếu dùng để cắt đầu thì khủng bố rồi!
Giống như luyện khí sĩ Đan Nguyên Cảnh, Pháp Thiên Cảnh, sinh mệnh lực đã rất cường đại, cho dù đầu bị chặt đứt thì chỉ cần trước khi chết nối lại được đầu là vẫn sống được.
Đan Nguyên Cảnh, Pháp Thiên Cảnh còn như vậy, huống hồ là cự phách Chân Linh Thông Thần.
Nhưng nếu bị Long Giao Tiễn cắt đứt thì chính là cắt đứt khí huyết, pháp lực, tinh thần lực, cho dù có trả lại đầu thì cũng không thể nối lại được, chỉ có đường chết mà thôi.
Phong Hiếu Trung đã đào không biết bao nhiêu mộ phần, bắt không biết bao nhiêu cường giả các tộc, giải phẫu bao nhiêu cỗ thần thi ma thi, thần linh ma linh. Những hiểu biết của hắn về thần thông đã đạt tới mức kinh người, nếu không cũng không thể nào sáng tạo ra được loại thần thông này.
Bích Tà thấy Chung Nhạc quả thực không dùng Long Giao Tiễn nữa mà chỉ dùng mu bàn tay đánh tới thì không khỏi khựng người.
Mu bàn tay Chung Nhạc khẽ động, sau lưng liền xuất hiện một vầng mặt trăng, Thái Âm Thần Thủy chạy thành sông, ánh trăng sáng treo trên sông, thấp thoáng có thể thấy uy năng cực kỳ đáng sợ.
Bích Tà đưa tay đỡ, lòng bàn tay hắn và mu bàn tay Chung Nhạc chạm nhau, uỳnh một tiếng nổ vang lên!
Hắn liền cảm thấy một luồng sức mạnh quỷ dị âm tà xộc tới, cuốn phăng mọi thứ, xâm thực thàn thông của hắn. Hắn giật mình, nhưng đúng lúc này mu bàn tay Chung Nhạc lật lại, bàn tay đánh thẳng vào lòng bàn tay Bích Tà.
Uỳnh uỳnh!
Mặt trăng phía sau Chung Nhạc biến thành một vầng mặt trời nóng bỏng. Một con Kim Ô kêu tiếng dài, giang rộng đôi cánh, mặt trời được Kim Ô ngậm trong mỏ.
Bích Tà lập tức cảm thấy một luồng uy năng chí dương chí cương khác xộc tới, khác với đòn từ mu bàn tay lúc nãy, là hai cực đối ngược.
Hai người dùng nhanh đánh nhanh, hai tay Chung Nhạc, lòng bàn tay và mu bàn tay không ngừng biến hóa, Bích Tà lại cảm nhận được hai loại thần thông khác nhau từ đó. Một loại từ tay trái, đầy sự trang nghiêm của thần đạo, một loại từ tay phải, đầy sự bá đạo quỷ dị của ma đạo.
Chung Nhạc úp tay làm âm, ngửa tay là dương, tay trái là thần, tay phải là ma, thần ma, âm dương biến đổi giữa hai tay.
Thần thông của hắn so với của Bích Tà vẫn có chút non nớt, uy lực thần thông cũng không bằng được của Bích Tà, tốc độ phản ứng cũng chậm một nhịp, không linh động được như Long Giao Tiễn.
Không chỉ vậy, lúc hắn di chuyển cũng có rất nhiều sơ hở, thân pháp cũng không mẫn tiệp cho lắm.
Đột nhiên tốc độ công kích của Bích Tà chậm lại, chiêu thức biến hóa cũng không còn được như ý.
Thần thông của hắn không còn là thần thông Bích Tà Thần Hoang lưu truyền lại nữa mà vô cùng vụng về, xuất hiện vô số sơ hở.
Hai người đứng trong Nguyên Đan Lực Trường riêng của mình, giống như hai vị thần ma, nhưng thần thông thì đầy rẫy sơ hở, giống như hai luyện khí sĩ mới học thần thông và đang học hỏi lẫn nhau vậy, vô cùng buồn cười.
Các cự đầu cực phách bên ngoài Tiểu Hư Không đang quan chiến đều nhìn nhau, vừa rồi Chung Nhạc và Bích Tà giao đấu thần thông tinh diệu thế nào, công thế bá đạo ra sao, sao giờ lại như hai người mới chập chững học thần thông như vậy?
Sao lại có tình hình này?
- Đây chính là hai đại cao thủ trẻ tuổi sao?
Một vị cự đầu Pháp Thiên Cảnh của Côn Bằng thần tộc lộ vẻ thất vọng:
- Luyện khí sĩ như vậy ta một tay cũng đánh chết hai người.
Côn Đại tiên sinh, Hạ tông chủ và Phong Vô Kỵ thì sắc mặt ngưng trọng dị thường. Chung Nhạc và Bích Tà không phải đang liều chết đánh nhau mà là đang lĩnh ngộ thần thông, sáng lập thần thông, sáng tạo ra thần thông tuyệt học của chính mình.
Chiêu thức của họ sở dĩ vụng về như vậy là vì họ đang ở giai đoạn đầu, đang không ngừng hoàn thiện thần thông của mình trong quá trình giao đấu với đối thủ.
Hơn nữa, thần thông họ thi triển tuy có rất nhiều sơ hở nhưng uy lực lại mạnh đến kinh người. Tuyệt đối không phải như vị cự đầu Côn Bằng thần tộc kia nói một tay đánh chết hai. Ngược lại, nếu vị cự phách đó tiến lại thì chắc chắn sẽ bị một chưởng tát chết.
- Kỳ tài...
Côn Đại tiên sinh nói nhỏ.
Thần thông của Chung Nhạc và Bích Tà dần hoàn thiện, sơ hở càng ngày càng ít, trận giao đấu của hai người cũng ngày một ác liệt hơn, thần pháp càng ngày càng nhanh, uy năng càng ngày càng khủng khiếp.
Các cường giả nhìn mà sắc mặt biến đổi, đặc biệt là vị cự đầu vừa lên tiếng ban nãy, mặt tái mét.
Hạ tông chủ gật đầu:
- Kỳ tài!
Phong Vô Kỵ thở dài, khẽ nói:
- Kỳ phùng địch thủ.
Không có áp lực từ Bích Tà, Chung Nhạc không thể sáng lập ra thần thông của bản thân để chống lại Bích Tà. Không có sự sáng lập của Chung Nhạc, Bích Tà cũng không có tham vọng tạo ra thần thông của chính mình.
Kỳ tài chỉ là bề ngoài, kỳ phùng địch thủ mới là sự miêu tả chân thực nhất về họ lúc này.
- Giữa bọn họ rốt cuộc ai sẽ thắng ai sẽ thua?
Chúc Dung Nhan Khâm khẽ nói.
Côn Đại tiên sinh lắc đầu, Hạ tông chủ cũng không nhìn ra được. Phong Vô Kỵ nhíu mày, nhìn cảnh tượng lúc này, thần thông của hai người vẫn không phân thắng bại, hắn cũng chẳng thể chắc chắn được điều gì.
Đột nhiên Chung Nhạc và Bích Tà tách ra, hai người đối lưng với nhau, mỗi người đứng đó, y sam bay phần phật, rồi dần tĩnh lặng.
- Chung sư huynh, thần thông của ngươi tên là gì?
Bích Tà thiếu niên quay lại hỏi.
- Âm Dương Thần Ma Tán!
Chung Nhạc quay lại hỏi:
- Thần thông của ngươi?
- Thiên Lộc Huyền Công.
Bích Tà thiếu niên cười, tỏ ra rất hài lòng.
Chung Nhạc khẽ gật đầu, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, dán một phiến lá liễu lên mi tâm Bích Tà. Phiến lá tỏa sáng, giống như nước thẩm thấu, cắt đứt cảm ứng giữa Bích Tà và Lang Nha Bảng.
Bích Tà thiếu niên giật mình, đưa tay giật lá liễu xuống như không được:
- Chung sư huynh, ngươi...
- Đây lả bảo vật cắt đứt cảm ứng của ngươi với Lang Nha Bảng.
Chung Nhạc có phần không nỡ:
- Nếu ngươi chết ở đây thì sẽ chết thật sự, Lang Nha Bảng sẽ không hồi sinh ngươi. Đạo hữu, ta không muốn ngươi bị tổ tông của mình đoạt xác, ta thà ngươi chết trong tay ta...
Bích Tà khựng lại, cười:
- Đây là ta tự nguyên, không liên quan tới Thần Hoàng.
Chung Nhạc trầm mặc, nói:
- Nếu ngươi sống, ta và ngươi sẽ là đối thủ, có lẽ chúng ta sẽ sáng tạo ra rất nhiều loại thần thông, rất nhiều loại công pháp tuyệt học thần diệu. Nhưng ngươi lại chọn cách hiến nhục thân cho tổ tông đã chết...
Bích Tà trầm mặc, một lúc sau ngẩng lên cười:
- Ngươi sẽ không cô đơn. Đợi khi ngươi rời khỏi Tổ Tinh sẽ gặp được những người như ta với ngươi. Luyện khí sĩ tài hoa như ngươi và ta thì vũ trụ này rất nhiều.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Họ không phải đạo hữu của ta.
Bích Tà run lên, thở dài, khẽ thầm nói:
- Đạo hữu...
Gọi một tiếng đạo hữu, hắn có cảm giác muốn rơi lệ.
- Đạo hữu, ngươi thu lá liễu về đi. Ngươi biết Chiến Tranh chi Giác ở trên người ta. Thần Hoàng chi linh cũng ở trên người ta. Ngươi không giết được ta đâu.
Bích Tà cười tươi:
- Ta và ngươi, vĩnh biệt!