Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 99: Chương 99: Không Mềm Xuống Được.




Lời Hiếu Sơ Tình vừa nói ra, nhất thời như đâm vào tổ ong vò vẽ. Chung Nhạc cảm thấy toàn bộ hai nghìn ánh mắt trên đài linh chi này đều tập trung vào người hắn. Những tiếng nghị luận ong ong vang lên:

– Hắn ta chính là Chung Sơn thị Chung Nhạc? Nghe nói trong trận quyết đấu Vô Cấm Kỵ của thượng viện, người này đã chiến một trận với Thủy Đồ thị, cuối cùng ngay cả trưởng lão cũng phải nhúng tay, cản hắn lại trước khi hắn chém đứt đầu Thủy Đồ thị Thủy Thanh Nghiên!

– Nghe nói kẻ này khá là hung thần ác sát, hội trưởng lão tự mình triệu tập hắn ở Kiếm Cốc là vì nghi ngờ hắn chính là Thiên Tượng Lão Mẫu, định dùng mười hung binh đối phó hắn. Kết quả là Bồ Lão tiên sinh nói cho hội trưởng lão rằng hắn có được kiếm bài mà môn chủ truyền cho Khâu Đàn thị, từ đó học được Đại Tự Tại Kiếm Khí!

– Cách đây không lâu có mấy tên chặn hắn ở động phủ của hắn, kết quả là bị hắn đánh cho một trận nhừ tử, cả mười mấy người liên kết cũng bị hắn đánh bại, thê thảm lắm. Đứa nhỏ nhà mình bị đánh, kẻ làm cha mẹ sẽ phải ra mặt, huống chi đó đều là những thị tộc có uy tín danh dự, tất nhiên phải lấy lại mặt mũi rồi. Lần này có trò hay để xem rồi!

– Nhưng ta nghe nói Chung Sơn thị có thiên phú dị bẩm, mọc ba cái đầu, sáu cánh tay, thân cao một trượng tám, mắt to như chuông đồng, bàn tay phải to như cái quạt! Giờ thấy người thật, mới biết tin đồn nhảm nhí cỡ nào. Chung Sơn thị tuy to cao khỏe mạnh, nhưng chưa khoa trương tới mức kia.

Đột nhiên Thác Vô Lự kéo Thác Vô Ưu ra khỏi đám người, nói:

– Chung sư đệ, thương thế của đệ đệ ta, ngươi còn nợ Thác Bạt thị ta một lời!

Hoàng Lạc Thi cũng dắt muội muội của mình ra khỏi đám người, cáu giận nói:

– Chung Sơn thị, muội muội ta giao chiến với ngươi cũng chỉ là đồng môn so đấu, ấy vậy mà ngươi lại đánh cho các đốt ngón tay của muội muội ta mở ra, thật là quá đáng! Có cần phải ra tay nặng như vậy không?

Đàm Chân cũng bước lên, lạnh nhạt nói:

– Đường đệ Đàm Hiểu của ta bị ngươi đánh cho nằm liệt giường mười ngày, tộc trưởng bắt ta phải tới đòi một lời công bằng, Chung sư đệ thứ lỗi.

– Biểu đệ của ta tự nhận không địch lại được, rõ ràng đã bỏ chạy nhận thua, lại còn bị ngươi đuổi theo đánh cho một trận! Chung Sơn thị, ngươi thật vô lý!

– Ngươi sử dụng kiếm khí đâm bị thương sư đệ của ta, khiến trên người thằng bé có không dưới trăm vết thương, là cho rằng Phong Lâm thị ta không có ai sao?

….

Mười mấy khổ chủ cùng xuất hiện, ngươi câu này ta câu kia, kể lể toàn bộ chuyện Chung Nhạc đả thương bọn họ, đòi hắn phải cho một lời công bằng. Tân Hỏa không khỏi tò mò, buồn bực nói:

– Nhạc tiểu tử, trong lúc ta ngủ ngươi rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì khiến bọn người kia trông như hận không thể lột da ăn thịt ngươi vậy? Ngươi lại lén làm mấy chuyện táng tận thiên lương như vậy mà không thèm gọi ta!

– Tân Hỏa, không phải lần này ta mang theo ngươi sao?

Chung Nhạc thuận miệng đáp một câu, rồi ngẩng đầu nhìn Hiếu Sơ Tình, thấy thiếu nữ thánh khiết kia mỉm cười, trong ánh mắt toát lên vẻ tự mãn.

“Nữ tử Thần tộc Hiếu Mang này không biết sống chết là gì, vừa tới liền châm ngòi mấy chuyện thị phi của ta. Tâm tính quá nông cạn. Dẫu sao ả còn trẻ, không bình tĩnh được như Thiên Tượng Lão Mẫu. Thiên Tượng Lão Mẫu tuy hận không thể ăn thịt luôn ta, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng khách khí, dẫu sao cũng là lão ma đầu cáo già mà.”

Chung Nhạc thu tầm mắt lại, không có cảm thấy mình nói Hiếu Sơ Tình còn trẻ tuổi có gì không ổn. Hắn mới có mười sáu tuổi, lớn hơn Hiếu Sơ Tình không mấy. Nhưng hắn lại có sự chín chắn mà người đồng lứa không có được. Bởi vì hắn coi lão ma thần Thiên Tượng Lão Mẫu là đối thủ, nên tâm tính trưởng thành hơn người khác rất nhiều.

Hắn đảo mắt qua những vị Luyện khí sĩ bị đánh cho mặt mũi tím bầm, bình tĩnh nói:

– Thác sư huynh, các vị sư huynh sư tỷ, không phải các người nói là sẽ không đả thương hòa khí ư?

Thác Vô Ưu mặt đỏ lên, cãi chày cãi cối:

– Ý ta là đánh ngươi thì sẽ không đả thương hòa khí, nhưng ta bị ngươi đánh, thì hòa khí không còn.

Nữ tử Hoàng Chương thị thì nhát gan nói:

– Lúc ấy bọn ta nào biết sẽ bị ngươi đánh bại…

– Thác Bạt thị nói lý lẽ là thế ư?

Chung Nhạc cười ha ha, châm chọc:

– Hay cho một câu ta đánh ngươi thì không làm hỏng hòa khí! Đánh ta tới mềm nhun, ta sẽ xin lỗi, nhưng giờ ta cứng lắm, là xương cứng được bọc trong thịt, không mềm xuống được.

– Làm càn! Thác Bạt thị Thác Vô Lự khiêu chiến ngươi!

– Cuồng vọng! Hoàng Chương thị Hoàng Lạc Thi khiêu chiến ngươi!

– Hàn Đàm thị Đàm Chân khiêu chiến ngươi!

– Hoàng Dương thị Dương Chiến, khiêu chiến ngươi!



Những tiếng khiêu chiến vang lên, chấn động nội môn. Các vị đường chủ đứng ở một góc xa, tò mò quan sát bên này.

– Đã lâu rồi nội viện không náo nhiệt như thế.

Kiếm Tâm đường chủ cảm thán:

– Năm đó chỉ có thằng nhóc Phương Kiếm Các ở nội môn thì mới náo nhiệt như thế này, ngày nào cũng khiêu chiến, vô cùng nhiệt tình. Nhưng Phương Kiếm Các khiêu chiến vị trí trên bảng Long Hổ, mà kẻ bên dưới kia thì bị người ta khiêu chiến, thật không hiểu sao hắn có thể chọc tức được nhiều người như vậy.

– Tiểu tử kia cũng gai lắm, tên là Chung Nhạc.

Du Long đường chủ cười nói:

– Ở thượng viện thì đã đủ đau đầu rồi, ban đêm xông vào nữ viện hành hung Điền Phong thị với Thủy Đồ thị, đắc tội hai đại thị tộc. Còn suýt nữa thì giết chết viên minh châu của Thủy Đồ thị là Thủy Thanh Nghiên trong trận quyết đấu Vô Cấm Kỵ. Tới nội môn, ta vốn tưởng là hắn sẽ an phận, ai ngờ mới ba tháng đã thành nỗi đau đầu của nội môn. Trước đó không lâu liền truyền ra chuyện hắn hành hung mười ba vị Luyện khí sĩ, nay bị mười ba thị tộc tìm tới. Lần này ngay cả Đàm Chân với Thác Vô Ưu đều xuất hiện, phỏng chừng hắn gây chuyện quá đáng rồi!

Trận Văn đường chủ gật đầu, nói:

– Năm ngoái Thác Vô Ưu giành được vị trí thứ nhất trong quyết đấu Vô Cấm Kỵ, chiếm được đồ đằng đồ linh truyền thừa của Phong thị ở trong Linh Không Điện, là Phượng đồ đằng. Mà Đàm Chân lại là đệ nhất của năm kia, lấy được ngư long đồ linh truyền thừa của Hữu Ngu thị. Hai truyền thừa này tuy không bằng kiếm linh và thần linh truyền thừa, nhưng cũng là linh loại nhất đẳng!

– Số người khiêu chiến Chung Sơn thị hình như nhiều hơn dự đoán thì phải!

Thuẫn Bích đường chủ nhíu mày, nói:

– Mười ba thị tộc, hẳn là chỉ có mười ba vị Luyện khí sĩ khiêu chiến Chung Sơn thị thôi chứ, vậy mà giờ lại có hơn ba mươi người! Thế là sao nhỉ?

Các đường chủ khác đều nhìn xuống, đột nhiên một giọng nói vang lên:

– Đó là bởi vì Chung Nhạc suýt nữa thì chém đầu Thủy Thanh Nghiên, người ta định lấy lòng mỹ nhân, mà đánh bại Chung Nhạc không thể nghi ngờ là cách lấy lòng tốt nhất. Hồng nhan họa thủy, không ngoài như thế.

Tám vị đường chủ vội nhìn lại, thì thấy một lão già gầy gò không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau bọn họ, vội khom người:

– Phong trưởng lão!

Người này đúng là lão già gầy đã gọi môn chủ Kiếm Môn là đại huynh, xuất thân từ Phong thị, trưởng lão phụ trách nội môn, tên là Phong Sấu Trúc. Ông ta có quan hệ huyết thống với môn chủ, Phong thị tuy nhân số ít ỏi, nhưng ai nấy đều cực kỳ nổi tiếng. Phong Sấu Trúc tuy không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì ở Hội trưởng lão, nhưng với tám đường này thì cũng là quyền cao chức trọng.

Có người nói rằng Kiếm Môn ngoài môn chủ thì ông ta có thực lực mạnh nhất, là nhân vật cấp thủ lĩnh. Cũng có người nói Thủy Tử An là người mạnh nhất, nghe nói hai người đã đấu mấy trận, nhưng thắng thua ra sao không ai biết được.

Phong Sấu Trúc thích du lịch, quanh năm không ở Kiếm Môn, mười năm, tám năm mới trở về Kiếm Môn một lần. Tám vị đường chủ nội môn thấy ông ta tới, ai nấy đều kinh ngạc, vội vàng chào hỏi.

– Sao bỗng dưng trưởng lão lại trở về Kiếm Môn vậy?

Thuẫn Bích đường chủ cười nói:

– Lần trước gặp trưởng lão hẳn là năm năm trước nhỉ?

Phong Sấu Trúc cười nói:

– Lá rụng về cội, ta già rồi, tất nhiên muốn trở về. Chậc chậc, người trẻ tuổi tinh lực dư thừa, làm cho người ta hâm mộ. Nếu ta trẻ thêm vài tuổi, có khi cũng đánh nhau vì mỹ nhân mất thôi!

– Phong trưởng lão, đám tiểu tử này gây náo động lớn quá, có cần ngăn cản không?

Phong Sấu Trúc lắc đầu, đáp:

– Những năm gần đây Kiếm Môn có sự che chở của môn chủ khiến đám Luyện khí sĩ trở nên quá an nhàn, ai cũng cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, căn bản không rõ sự hiểm ác của thế giới bên ngoài. Để cho bọn họ đấu với nhau thường xuyên, vậy mới tiến bộ được. Năm đó ta lập nên bảng Long Hổ chính là đệ kích phát ý chí chiến đấu của đệ tử nội môn, khiến bọn họ cạnh tranh với nhau, mới đạt được tiến bộ! Con thỏ nhỏ kia, mau truyền lệnh xuống làm cho bọn họ được phép thi đấu. Nhưng đệ tử Khai Luân cảnh không được nhúng tay, mà đệ tử Uẩn Linh cảnh cũng không được lên đài.

Người bị lão gọi là con thỏ nhỏ chính là Kiếm Khí đường chủ, nghe vậy không khỏi cười gượng:

– Trưởng lão, ta hiểu lý do không cho Khai Luân cảnh lên đài, nhưng vì sao đệ tử Uẩn Linh cảnh cũng không được?

Khai Luân cảnh là một cảnh giới vô cùng quan trọng của Luyện khí sĩ, cũng là cảnh giới khiến thực lực tăng lên hung mãnh nhất. Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh và Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh hoàn toàn không ở cùng một bậc. Phong Sấu Trúc không cho Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh lên đài chính là để bảo vệ Chung Nhạc. Mà không cho đệ tử Uẩn Linh cảnh lên đài, vậy liền kỳ quái.

– Ta làm vậy để bảo vệ đám tiểu tử Uẩn Linh cảnh, tránh cho bị tên kia lỡ tay giết chết.

Phong Sấu Trúc nhìn Chung Nhạc, lắc đầu nói:

– Tiểu tử Uẩn Linh cảnh kia với con ác long hình người này thật quá yếu ớt.

Kiếm Khí đường chủ nghe vậy thì vội hạ xuống từ không trung, tuyên bố việc khiêu chiến trước mặt mọi người.

Ngay cả đường chủ nội môn cũng ủng hộ, thực sự là nằm ngoài suy đoán của mọi người. Trên đài cỏ linh chi này vốn có người lo sự tình náo động quá lớn, đang định đi bẩm báo các vị đường chủ, nay thấy vậy đều yên lòng. Mấy Luyện khí sĩ đã tu luyện tới Khai Luân cảnh nghe vậy thì lập ức bước đi. Còn mấy Luyện khí sĩ Uẩn Linh cảnh thì do dự một lát, rồi cũng lui ra, chỉ còn lại hai mươi sáu người.

Chung Nhạc nhìn hai mươi sáu Luyện khí sĩ này, lòng không hề sợ hãi, hắn lạnh nhạt nói:

– Các vị sư huynh, nếu đường chủ đã không phản đối, vậy vị sư huynh nào tới chỉ giáo trước?

– Để ta!

Một thiếu niên Luyện khí sĩ tiến lên, linh hồn bay ra hóa thành một người khổng lồ một mắt, trông vô cùng oai phong lẫm liệt:

– Chung sư đệ, ta với ngươi không thù không oán, nhưng không thể chịu được cảnh ngươi bắt nạt đồng môn như này, mà nhất là với phụ nữ, ngươi suýt nữa thì chém đứt đầu Thủy sư muội…

Rầm..

Chung Nhạc bước chân lên, toàn thân như tàn ảnh, sải bước vượt qua hai mươi trượng, vung quyền đấm tới. Vị thiếu niên Luyện khí sĩ kia còn chưa kịp nói xong, thì nắm đấm của Chung Nhạc cũng đã đánh tới rồi.

Y thế nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới phi tưởng, gặp nguy hiểm thì không cần động ý niệm trong đầu, tự nhiên sẽ quan tưởng. Lập tức thấy núi đá tầng tần lớp lớp như thành lũy dựng thẳng trước mặt.

Nhưng ngay sau đó, bức tường đá của y nổ tung, không thể cản nổi nắm đấm của Chung Nhạc. Quyền này của Chung Nhạc đánh vào bụng y, khiến thân hình thiếu niên kia vặn vẹo, như lưu tinh bay ngược ra sau, nện rầm lên vách đại điện, đánh thủng vách tường này, ngã rầm vào trong đại điện, vang lên những tiếng đùng đùng. Hẳn là thiếu niên kia đụng xuyên mấy bức tường.

– Ngươi dát vàng vào mặt nhiều quá, ta đánh cho ngươi mềm nhũn, ngủ một giấc rồi sẽ tỉnh táo lại.

Chung Nhạc thu quyền, lạnh nhạt hỏi:

– Trận tiếp theo, vị sư huynh nào tới chỉ giáo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.