Mồ hôi lạnh vã ra đầy trên trán Khâu Cấm Nhi. Nàng không ngờ mẫu thân
nàng lại to gan tới mức ấy, dám mơ tưởng tuyệt học của môn chủ Kiếm Môn.
– Đại Tự Tại Kiếm Khí của môn chủ tất nhiên sẽ truyền thụ cho môn chủ
đời tiếp theo. Mà môn chủ già rồi, chẳng biết lúc nào sẽ giá hạc bay đi, cho nên chắc chắn sẽ để lại điển tịch ghi lại Đại Tự Tại Kiếm Khí.
Mỹ phụ nhân lẩm bẩm:
– Mấy ngày nay ta lượn lờ quanh Kim Đỉnh không biết bao nhiêu lần, cũng
vòng qua vòng lại thư phòng không biết bao nhiêu vòng, mà mãi chẳng tìm
được nơi lão giấu điển tịch, chỉ trộm được một khối kiếm bài. Nhưng kiếm bài này thì chẳng có tác dụng gì, chỉ ghi lại một môn kiếm quyết tầm
thường có tên là Canh Kim Kiếm Khí. Ta vốn nhìn lén thấy môn chủ chuyên
chú khắc tấm kiếm bài này, cứ cho là đồ tốt, ai ngờ lại là khắc cái thứ
kiếm quyết ba xu Canh Kim Kiếm Khí này…
Khâu Cấm Nhi nhận lấy kiếm bài, lật qua xem, quả nhiên là Canh Kim Kiếm
Khí. Thứ kiếm khí này là thứ rất tầm thường trong Kiếm Môn, Khâu Cấm Nhi đã từng học qua, chẳng phải công pháp cao thâm gì.
– Mẫu thân à, dù không tu luyện Đại Tự Tại Kiếm Khí thì con chưa chắc đã thua kém kẻ khác. Mẫu thân xin đừng hao tâm tốn sức nữa. Nếu con đủ
xuất sắc thì môn chủ sẽ truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho con thôi.
Khâu Cấm Nhi cười nói.
Mỹ phụ nhân lắc đầu, khuyên bảo:
– Con nói không sai, nhưng hiện tại đâu phải lúc bình thường gì. Nếu môn chủ còn chính trực tráng niên thì sẽ có đủ thời gian để lựa chọn môn
chủ đời tiếp theo, cũng sẽ cho con đủ thời gian tu luyện, có đủ thời
gian mà trưởng thành rồi tranh bá với bốn vị cường giả trẻ tuổi của Kiếm Môn. Chỉ là nay môn chủ đã già, mấy năm tới này sẽ là lúc quyết định ai sẽ là môn chủ đời tiếp theo. Con nhập môn muộn, nay bốn cường giả trẻ
tuổi đã danh chấn tứ phương, trong thời gian ngắn con chẳng thể nổi danh được. Muốn cất đầu dậy, đuổi theo bốn người Phương Kiếm Các thì chỉ có
đi đường tắt mới làm được!
– Nhưng con không muốn vươn lên…
Khâu Cấm Nhi nhỏ giọng nói.
– Con không đứng lên làm kẻ dẫn đầu thì ai chữa chân cho con?
Mỹ phụ thở dài, ôm Khâu Cấm Nhi đặt lên xe lăn làm từ gỗ, rồi đẩy chiếc xe ra ngoài, nói:
– Con có thân thể tiên thiên mộc linh, mộc tính quá nặng, từ lúc sinh ra tới nay đã chẳng thể dùng được đôi chân. Ta từng hỏi đại trưởng lão Hữu Ngu thị, y nói rằng tiên thiên linh thể là chuyện tốt, mà cũng là việc
xấu. Năm xưa khi con sinh ra thì mộc tính quá nặng, khiến thân thể hóa
gỗ, lại không tu luyện đúng lúc nên mộc tính càng để lâu càng nặng. Cái
gọi là thụ bàn căn, tiên thiên mộc linh chính là thụ thần, con từ khi
sinh ra thụ thần đã cắm rễ. Đôi chân con chính là rễ, thân hình là cành, đầu óc là tán. Hai chân không động được là chuyện nhỏ, chỉ sợ vài năm
nữa thôi cả cơ thể sẽ hóa gỗ hết, chỉ có hồn phách có thể xuất khiếu,
trở thành kẻ hoạt tử.
Khâu Cấm Nhi trầm mặc một lát rồi cười nói:
– Mẫu thân à, không cần phải giúp con đâu. Nay con cũng là Luyện khí sĩ, dù đôi chân không cử động được thì cũng có thể ngự phong phi hành.
Mỹ phụ lắc đầu, tiếp tục đẩy chiếc xe lăn:
– Con chỉ có tiếp tục gia tăng tu vi, hóa giải mộc tính trong cơ thể thì mới có thể trở lại bình thường. Chỉ là mộc trong cơ thể con quá nặng,
tích tụ quá nhiều, với tốc độ tu luyện hiện tại của con thì không biết
tới bao giờ mới hóa giải được. Giả sử thân thể bị mộc hóa, con sẽ… Nếu
con tu luyện Đại Tự Tại Kiếm Khí của môn chủ, tu vi tất sẽ tiến bộ thần
tốc, sau này con muốn tự mình ra ngoài thì liệu mẫu thân có còn ngăn cản nữa không?
Khâu Cấm Nhi nắm chặt kiếm bài trong tay, im lặng không đáp.
– Ra ngoài phơi nắng chút thôi, xem khuôn mặt con xanh xao hết cả rồi này.
Mỹ phụ đẩy nàng ta ra khỏi đại điện, rồi ngồi xổm xuống gõ vào hai chân Khâu Cấm Nhi:
– Có cảm giác gì không?
Khâu Cấm Nhi lắc đầu.
Mỹ phụ lại véo eo nàng, hỏi:
– Đau không?
– Đau ạ.
Khâu Cấm Nhi đáp.
Mỹ phụ thở phào nhẹ nhõm, cười:
– May đó, chưa tràn tới hông. Nếu tràn tới hông thì có phần nguy hiểm
rồi. Đến lưng, cách trái tim không xa. Nếu trái tim cũng bị hóa gỗ thì
không thể cứu được nữa. Chờ con nghỉ ngơi xong, mẫu thân sẽ lại tới Kim
Đỉnh, không tin là ta không tìm ra được chỗ giấu Đại Tự Tại Kiếm Khí!
Khâu Cấm Nhi mỉm cười, trên hông nàng có vệt tím bầm, đấy không phải là
do mẫu thân véo ra, mà do bản thân nàng tự véo. Bởi hông nàng đã hoàn
toàn tê cứng, không còn chút cảm giác gì.
Ngày hôm sau, Chung Nhạc lên lôi tầng, lại gặp được Khâu Cấm Nhi. Lúc
này hồn phách thiếu nữ bay tới, ngự lôi tôi hồn, giống như linh đang bay lượn trong lôi, cũng là đang thi triển một bộ kiếm quyết. Bộ kiếm quyết này có vẻ sắc bén, ngập tràn kim khí. Kiếm khí cùng lôi đình múa may,
trông cực kỳ phấn khích, mà còn tinh diệu hơn hẳn Bôn Lôi Kiếm Quyết lúc trước Bồ Lão tiên sinh truyền thụ cho hắn.
– Cấm Nhi sư muội, đây là kiếm quyết gì vậy?
Chung Nhạc hiếu kỳ.
Khâu Cấm Nhi kinh ngạc đáp:
– Đây là Canh Kim Kiếm Khí, hầu như tất cả Luyện khí sĩ của Kiếm Môn ta
đều biết cả. Sư huynh chưa tu luyện Canh Kim Kiếm Khí này ư?
Chung Nhạc có phần xấu hổ không thôi. Hắn vốn không phải Luyện khí sĩ,
nào có tư cách tu luyện Canh Kim Kiếm Khí mà chỉ Luyện khí sĩ mới có tư
cách tu luyện được. Hắn thầm nghĩ:
– Chắc chỉ có cô bé ngốc Cấm Nhi này mới không nhìn ra ta không phải Luyện khí sĩ nhỉ?
– Sư huynh chờ chút!
Hồn phách Khâu Cấm Nhi vội vàng bay về phía Kiếm Môn sơn. Một lúc sau,
chỉ thấy thiếu nữ tế hồn một khối kiếm bài bay về, nàng cười nói:
– Chung sư huynh, trên khối kiếm bài này có khắc Canh Kim Kiếm Khí, sư
huynh chỉ cần dụng tâm xem rồi cảm nhận kiếm ý trong đó là có thể học
được rồi.
Chung Nhạc nhận lấy kiếm bài, chăm chú nhìn. Chỉ thấy trên mặt kiếm bài
có những vết kiếm lộn xộn, khó mà nhìn ra được cái gọi là Canh Kim Kiếm
Khí từ trong đó, khiến hắn không khỏi nghi hoặc.
Sau một lúc lâu, Chung Nhạc chấn động trong lòng. Bởi lúc này những vết
kiếm tán loạn trên kiếm bài dần biến lớn, giống như không trung trước
mặt hắn có những vết kiếm quang sắc bén cắt ngang thiên địa, như chia
cắt cả trời đất.
Một kiếm chém rơi tinh thần, một kiếm mở sinh tử, một kiếm tách âm dương!
Lại một lúc lâu sau, Chung Nhạc dần thấy những vết kiếm kia từ từ tan rã rồi diễn biến thành những loại hoa văn đồ đằng kỳ diệu di động giữa các vết kiếm, đây hẳn là điểm ảo diệu của Canh Kim Kiếm Khí. Chung Nhạc vội ngưng mắt ra nhìn thật kỹ, càng xem lại càng hoảng sợ.
– Đồ đằng văn chất chứa công pháp cực ảo diệu. Suối nguồn lực lượng của
tất cả công pháp đều là những tổ hợp đến từ những đồ đằng văn đơn giản
nhất. Ví dụ như Bôn Lôi Kiếm Quyết, trung tâm lực lượng chính là lôi văn đồ đằng. Lôi văn mà Bồ Lão truyền thụ cho ta có tất cả mười hai loại,
tạo nên các loại biến hóa của Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Hắn cẩn thận quan sát thì thấy trong đồ đằng văn của một vết kiếm có tất cả ba mươi sáu loại. Mà hắn càng tập trung tinh thần thì dần dần thấy
được điểm huyền diệu từ những đồ đằng văn đầy trời. Ba mươi sáu loại đồ
đằng văn này chỉ là biểu tượng, kỳ thật Canh Kim Kiếm Khí này chỉ có một loại đồ đằng văn. Ba mươi sáu loại đồ đăng văn kỳ thật đều là một loại
đồ đằng văn này bổ sung vào.
Loại đồ đằng văn này như hộp Long Huyết Kiếm của Chung Nhạc, nếu để vào
trong hộp một thanh kiếm thì đó chính là hộp đựng kiếm, còn cho đao vào
thì đó là hộp đựng đao.
Loại đồ đằng văn này có hình dạng như kiếm văn, là thứ căn bản nhất, bên trong nhét thêm ba mươi sáu loại đồ đằng văn khác hợp đên đồ đằng quan
tưởng của Canh Kim Kiếm Khí.
Nếu hắn không tu luyện Toại Hoàng quan tưởng đồ, hồn phách không hóa
thành trạng thái Toại Hoàng khiến mi tâm mọc thêm con mắt thần thứ ba
thì hắn chẳng thể nào nhìn ra được kiếm văn đồ đằng bị che dấu trong vết kiếm này.
– Chỉ có một loại đồ đằng kiếm pháp thôi ư?
Chung Nhạc buồn bực. Đồ đằng văn cơ bản nhất của Canh Kim Kiếm Khí này
là kiếm văn đồ đằng, thậm chí còn ít hơn cả loại kiếm quyết hệ lôi đơn
giản nhất là Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Bôn Lôi Kiếm Quyết là loại kiếm quyết mà đệ tử thượng viện có thể tu
hành, còn kiếm quyết lôi hệ cao hơn thì nằm trong tay Luyện khí sĩ Lôi
Hồ thị. Chung Nhạc từng nghe Bồ Lão và đám người Đình Lam Nguyệt nhắc
tới rằng lôi văn mà Lôi Hồ thị nắm giữ có hơn một trăm hai mươi tám
loại.
Một bộ công pháp mà chứa càng nhiều đồ đằng văn thì càng tinh diệu. Theo lý mà nói, Bôn Lôi Kiếm Quyết có mười hai loại lôi văn chắc chắn phải
hơn xa Canh Kim Kiếm Khí chỉ có một loại kiếm văn rồi. Nhưng Chung Nhạc
cẩn thận quan sát kiếm văn, càng nhìn càng thấy tinh diệu tới vô cùng,
hơn hẳn Bôn Lôi Kiếm Quyết bao nhiêu lần.
– Luyện khí sĩ thật quá kinh khủng, chỉ một bộ Canh Kim Kiếm Khí đã huyền diệu tới mức này rồi!
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu. Điểm tinh diệu của loại đồ đằng văn này không chỉ dừng ở đó, hắn còn cảm giác được loại kiếm văn đồ đằng
này còn có thể kết hợp với lôi văn đồ đằng để tạo nên biến hóa mới, mà
uy lực mạnh hơn hẳn chỉ Bôn Lôi Kiếm Quyết. Nếu dung nhập giao long đồ
đằng thì sẽ tạo nên biến hóa kỳ diệu, diễn sinh ra pháp môn công kích
kết hợp giữa sự sắc bén và sức mạnh, hơn xa Giao Long Nhiễu Thể Quyết
nhiều.
Kiếm văn tạo nên Canh Kim Kiếm Khí dường như có thể tổ hợp cùng bất cứ loại đồ đằng văn nào, tạo nên vô số biến hóa.
– Canh Kim Kiếm Khí phải nói là tự tại kiếm khí mới đúng, vô biên vô tận! Một kiếm bay lên, thiên hạ có nơi nào không thể đi?
Chung Nhạc tán thưởng một câu, rồi toàn tâm toàn ý nghiên cứu biến hóa
của kiếm văn, ngay cả Khâu Cấm Nhi đi lúc nào cũng không biết.
Kiếm văn trên kiếm bài thực sự tinh diệu, còn ba mươi sáu loại đồ đằng
văn tạo nên Canh Kim Kiếm Khí thì bị hắn bỏ qua một bên, chẳng thèm để
ý. Với hắn thì chỉ có loại kiếm văn kia mới là quan trọng nhất, còn ba
mươi sáu loại kia chỉ là phụ trợ, có tu luyện hay không cũng không ảnh
hưởng gì.
– Cấm Nhi sư muội đi rồi?
Chung Nhạc cảm thấy hồn phách và tinh thần lực không chống đỡ được nữa, bèn cất kiếm bài đi, thầm nghĩ:
– Thôi, để mai trả lại cho muội ấy cũng được. Kiếm văn đồ đằng này tinh
diệu như vậy, một mình ta không thể nghiên cứu thấu triệt được. Cấm Nhi
sư muội là Luyện khí sĩ, lại tu luyện Canh Kim Kiếm Khí lâu như vậy,
nhất định có thành tựu riêng, mai phải thỉnh giáo muội ấy thôi.
Khâu Cấm Nhi hồi hồn nhập vào cơ thể, lúc này đại điện trống không, chỉ
có mình nàng, mẫu thân của nàng chưa về. Nàng thử đứng dậy, liền ngã lăn khỏi xe. Thiếu nữ lập tức sử dụng tinh thần lực lăng không bay lên, rồi từ từ ngồi xuống xe. Nàng khẽ thở dài.
– Cấm Nhi, hông của con….
Mỹ phụ đứng trước cửa điện, ngơ ngác nhìn Khâu Cấm Nhi, run run hỏi:
– Không còn cảm giác gì ư?
Khâu Cấm Nhi cúi đầu nhìn, thấy quần áo mình bị rách khi ngã ban nãy, để lộ ra làn da tím bầm.
Mỹ phụ lập tức dùng tinh thần lực cuốn Khâu Cấm Nhi và cả chiếc xe lăn gỗ kia cùng bay ra ngoài điện, vội vàng nói:
– Không thể trì hoãn được nữa, ta đi tìm đại trưởng lão, dù thế nào cũng phải nhờ ông ta trấn áp mộc khí trong người con!
Khâu Cấm Nhi nghe vậy thì giật mình, vội nói:
– Mẫu thân, chi bằng để ngày mai con chào tạm biệt Chung sư huynh, rồi ta đi tìm đại trưởng lão sau…
– Không thể trì hoãn một khắc nào hết!
Mỹ phụ vội mang Khâu Cấm Nhi bay về Kim Đỉnh của Kiếm Môn.
Ngày hôm sau, hồn phách Chung Nhạc mang theo khối kiếm bài kia bay lên
lôi tầng trên trời, nhưng không thấy Khâu Cấm Nhi. Chung Nhạc đợi chờ
hồi lâu mà chẳng thấy nàng đến.
– Chẳng lẽ Cấm Nhi sư muội bận việc không tới được? Ta còn đang định
thỉnh giáo nàng về sự ảo diệu của kiếm văn trong khối kiếm bài này đây.
Ngày thứ ba, Khâu Cấm Nhi vẫn không đến, cả ngày thứ tư cũng như vậy.
Sau này một khoảng thời gian rất dài, Chung Nhạc cũng không gặp lại cô
thiếu nữ trong lôi đình này.