Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2152: Chương 2152: Lấy lịch sử làm gương (2)




- Sẽ có những thần thông không dùng được, sẽ thiếu một số đại đạo, còn ảnh hưởng tới nhục thân và nguyên thần bí cảnh thì chưa thể biết được.

Chung Nhạc quyết đoán nói:

- Các ngươi triệu tập các trí sĩ, suy đoán hư không hủy diệt, đại đạo sẽ có những thay đổi gì, phải chiếm tiên cơ! Bất kể suy đoán được bao nhiêu thì đều là bước đi trước của chúng ta! Việc này cực kỳ quan trọng, công lao cực lớn! Ta sẽ mở bảo khố, các loại nguyên liệu, linh đan diệu dược túy ý các ngươi sử dụng, buộc phải suy đoán ra trước!

Ba người Vân Quyển Thư vội đứng dậy vâng.

- Bệ hạ, thần to gan muốn mượn nghìn vị đại đế và Phong Đạo Tôn!

Vân Quyển Thư nói:

- Lần này suy đoán xu hướng của đại đạo tương lai, buộc phải tập hợp trí tuệ chư đế, thần muốn luyện chế một món trấn triều thần khí, Luân Hồi Thiên Cầu.

Chung Nhạc gật đầu:

- Ta cho phép. Ta đi gặp Hoa Tư nương nương, sau đó tới gặp đế thi, các ngươi chuẩn bị sớm đi!

Ba người nhận lệnh, Chung Nhạc rời khỏi thánh điện, Mặc Ẩn nhìn Hỗn Độn Minh, lầm bầm:

- Tiểu tử này tuy là sử quan nhưng biết quá nhiều, có cần xử hắn không?

Hỗn Độn Minh trán ướt đẫm mồ hôi:

- Các vị thúc thúc, dì dì, cha ta và các vị đều là quen biết mà!

Thiên Tơ nương nương cười:

- Nếu ngươi để lộ chuyện hôm nay thì bảo Vũ sư huynh sinh đứa khác đi.

Hỗn Độn Vũ mặt tái mét.

- Đừng sợ, đừng sợ!

Vân Quyển Thư vỗ vai hắn, cười:

- Ngươi nói đúng, lấy lịch sử làm gương, nhưng người hiện nay cần biết chuyện này. Ngươi chỉ cần không để lộ thì sẽ yên ổn, rồi sau này để lại tư liệu lịch sử cho hậu nhân bình phẩm.

- Phải viết ta anh hùng một tí.

Mặc Ẩn cười khảy:

- Nếu không thì ngươi hiểu đấy!

..

Chung Nhạc tới hậu cung, chỉnh trang lại dung mạo.

Âm Phiền Huyên đích thân chỉnh trang cho hắn. Chung Nhạc lấy Hỗn Độn Bình ra, cười:

- Thất hoàng tư đúng là có hiếu tâm, tặng ta một chiếc bình quý trong Hỗn Độn. Chiếc bình này cũng rất tốt, chỉ là không có tác dụng mấy với ta, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của nó, ta rất vui.

Nói rồi hắn treo chiếc bình nhỏ bên hông coi như trang sức.

Âm Phiền Huyên có chút buồn, thở dài:

- Sảnh Mân sư tỷ sinh hạ Vân Mông công chúa, phi tử hậu cung cũng có sinh nhiều hoàng tử, chỉ có ta là không sinh được. Bệ hạ sủng ái, nhưng chỉ là bụng ta vô dụng… hay là, ta tự trảm Đế Cảnh…

Chung Nhạc ôm nàng, cười:

- Không cần phải vậy, chưa có cũng không sao, thêm vài lần là có thể có thôi. Mấy ngày tới ta ở chỗ nàng, không tới chỗ họ nữa.

Âm Phiền Huyên trong lòng được an ủi nhiều.

Chung Nhạc tới Hoa Tư thánh địa. Hoa Tư thánh địa được hắn đặt bên cạnh Tổ Đình, sát ngay Lôi Trạch thánh địa, vì thế Hoa Tư nương nương mới có thể trở về bản thể nhanh như vậy.

- Vãn bối bái kiến thủy tổ đại nhân! Cung hỷ thủy tổ đại nhân thoát khỏi sự vây khốn!

Chung Nhạc tiến tới thi lễ, Hoa Tư nương nương vội xua tay, cười:

- Giờ ngươi là Thiên Đế, là chủ nhân thiên địa này, đâu cần thi lễ với ta? Mau mau đứng dậy, để thần dân ngươi thấy thì sẽ thành trò cười!

Chung Nhạc cười:

- Nương nương là thủy tổ của nhân tộc, Phục Hy thần tộc ta, bái kiến thủy tổ không có gì là quá cả.

Hoa Tư nương nương cười:

- Ta nghe Hậu Thổ nói rồi, ngươi có thể dựng cơ nghiệp từ bàn tay trắng trong thời loạn thế này, Phục Hy thần tộc chỉ còn lại mình ngươi, ngươi vẫn vùng dậy có thành tựu như ngày hôm nay, thực sự phi phàm. Người khác đều nói ngươi kế thừa ân trạch tổ tông, nhưng không phải vậy. Nếu là kế thừa ân trạch tổ tông, trong mười vạn năm trước sao không có ai kế thừa mà đều thất bại? Tổ tông Phục Hy thần tộc để lại ân trạch cho ngươi không nhiều, để lại nhiều nhất là kẻ địch đầy rẫy, ngươi trong nghịch cảnh có được thành tựu như hiện giờ thực sự rất cừ! Gần như có thể sánh ngang với Bào Hy Đế.

Chung Nhạc cảm thấy vô cùng ấm áp, được so sánh với Bào Hy Đế, đó tuyệt đối là vinh dự to lớn!

Bào Hy Đế bắt đầu từ khi Yểm Tư thị bị tuyệt diệt, Thần Vương làm loạn, phàm là những người mang huyết mạch Yểm Tư thị đều bị đồ sát trấn áp, Hỏa Kỷ bị hủy diệt, kẻ thù đầy trời. Bào Hy Đế quật khởi trong thời gian đó, thống lĩnh Phục Hy thần tộc trấn áp các lộ Thần Vương phản loạn, hàng phục các tộc, liên kết với Hoa Tư, Lôi Trạch trấn áp vạn cổ, bắt giết, đàn áp kẻ địch, trời đất được quang đãng.

Thần Vương trong thiên hạ bị Bào Hy Đế và Nữ Oa nương nương bắt hơn nửa, chỉ có thiểu sổ là thoát được.

Chỉ luận riêng công tích, chiến công của Bào Hy Đế là đệ nhất trong lịch sử, Đại Toại không bì kịp, Phục Mân không bì kịp, ngay cả Chung Nhạc hiện giờ cũng không bì kịp!

Tuy Nam Thiên Môn của đế triều treo ba mươi cái đầu Thần Vương nhưng so với Bào Hy Đế thì vẫn là quá ít. Thời đại Bào Hy Đế, Thần Vương hơn nghìn người, quá nửa đều bị hắn trấn áp trong Thiên Ngục.

- Nương nương quá khen rồi!

Chung Nhạc cũng khá tự đắc, lời khen của Hoa Tư nương nương thật sự quá lớn, khiến hắn không khỏi có cảm giác lâng lâng.

- Vì thế Bào Hy Đế và chư đế không muốn chuyển thế đúng không?

Hoa Tư nương nương đột nhiên đổi giọng:

- Chiến công của ngươi còn thiếu một chút mới bằng Bào Hy Đế, thực lực còn thiếu chút nữa mới bằng Phục Mân Đạo Tôn, các mặt đều còn thiếu một chút, sao khiến họ phục ngươi được? Vì thế họ đều không chịu chuyển thế trợ giúp ngươi.

Đả kích quá nhanh, Chung Nhạc mặt đen lại, nụ cười cứng đờ.

Hoa Tư nương nương lại cười nói:

- Nhưng ngươi còn trẻ, vẫn còn cơ hội, thời gian còn nhiều, sau này ngươi chắc chắn tu vi vượt qua Phục Mân, chiến công hơn Bào Hy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.