Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2196: Chương 2196: Luân Hồi Đạo Giới (2)




- Bệ hạ!

Đại Tư Mệnh ở xa xa hành lễ.

Chung Nhạc vội vàng hoàn lễ:

- Đại Tư Mệnh!

Hai người đối với chuyện trước đây không nhắc tới một lời, mỗi người sau khi hành lễ, mạnh ai nấy đi, đều chọn lấy một con đường, tiến vào Luân Hồi Đạo Giới.

Đám Thần Vương dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ ánh mắt hung hăng nhìn về phía Chung Nhạc, lại cũng không phát tác.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, dẫn người tiến về phía sâu bên trong Luân Hồi Đạo Giới.

Luân Hồi Đạo Giới trọng điệp với Đạo Giới, nhưng lại không nằm trong Đạo Giới, mà là không gian trọng điệp do Luân Hồi Đằng hình thành, vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ đi lại ở nơi này giống như đi lại trong Đạo Giới vậy, nhưng lại không bị đại đạo của Đạo Giới ảnh hưởng, đây là địa phương quỷ dị nhất của khu Luân Hồi thứ bảy.

Tới nơi này, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm nghị, cảm thấy đại đạo của chính mình xuất hiện những biến hóa không thể tin nổi. Cảnh giới của bọn họ chợt cao chợt thấp, tu vi lúc mạnh lúc yếu, đại đạo khi thì hữu dụng khi thì vô dụng, vô cùng quỷ dị.

Địa hình nơi này đồng dạng với Đạo Giới, cũng là sơn cùng thủy tận, hết sức hiểm ác, không ngừng có lôi đình chợt ẩn chợt hiện, có Đạo thủy chảy xiết, có Đạo sơn đan xen, có Đạo phong như đao, có khí Hỗn Độn từ trên không trung nứt vỡ đổ thẳng xuống. Phía trước khi thì có lớn gió gào thét, khi thì sương mù dày đặc, gió kia cũng là Đạo phong, sương mù cũng là Đạo vụ, lửa là Đạo hỏa, sấm sét là Đạo lôi, uy lực không tầm thường.

Ở trong loại địa phương hiểm ác này, tu vi của bọn họ lại bất ổn, vô cùng không tốt.

Ở bên ngoài, bọn họ là một trong những tồn tại cường đại nhất trên thế gian, đi tới nơi này vậy mà cũng bị đại đạo nơi này ảnh hưởng, có thể thấy được sự quỷ dị và đáng sợ của Luân Hồi Đạo Giới.

Đám người Chung Nhạc lập tức dừng lại, tinh tế thể ngộ một phen, nghĩ muốn tìm hiểu ra đại đạo của Luân Hồi Đạo Giới, một lúc thật lâu sau cũng không đạt được gì, chỉ đành tiếp tục tiến lên.

- Tương Vương cẩn thận! Không nên đạp lên đạo quang mang kia!

Chung Nhạc đột nhiên vươn tay chụp về phía Tương Vương. Lúc này Tương Vương đang cẩn cẩn thận thận hết nhìn Đông tới nhìn Tây, đi ở trung tâm đám người, tự cho là an toàn. Bất quá, dưới chân hắn lại phiêu phù một đạo quang mang, thời điểm Chung Nhạc trảo về phía hắn, Tương Vương đã đạp lên trên đạo quang mang kia.

Bá!

Đạo quang mang kia nháy mắt đã thôn phệ Tương Vương. Chung Nhạc vươn tay bắt hụt, không nói lời nào lập tức tế khởi Tiên Thiên Dịch Đạo, biến thành một tấm lưới lớn, quăng vào trong đạo quang mang kia, nghĩ muốn vớt Tương Vương lên.

Tấm lưới này chụp xuống, chui vào trong đạo quang mang. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy tu vi của chính mình đột nhiên nhanh chóng tiêu hao, tựa hồ là bị đạo quang mang kia thôn phệ, vội vàng thu lưới lên.

Một lúc sau, hắn mới hoàn toàn thu hồi tấm lưới. Chỉ thấy trong lưới đã không còn Tương Vương, chỉ có một con tiểu quy hơi lớn hơn đầu ngón tay một chút, đầu rồng lưng rùa, bốn cái chân nhỏ xíu lúc lắc vô cùng khả ái.

Đám người vội vàng chụm đầu lại, vây xem con Tiểu Long Quy này. Hoa Tư nương nương kinh ngạc thốt lên:

- Tương Vương?

Tiểu Long Quy kia lặng im không đáp. Thần Hậu nương nương phẩy đầu ngón tay một cái, lật ngửa con Tiểu Long Quy lên, quan sát một lát, nói:

- Là đực! Hơn phân nửa là Tương Vương! Tương Vương cũng là đực!

Con Tiểu Long Quy kia bi phẫn gần chết, bốn cái chân ngắn củn cỡn không ngừng giãy dụa, nghĩ muốn lật trở lại, tiếc rằng mấy cái chân thật sự quá ngắn, thủy chung cũng không thể lật người lại, vì vậy há miệng phun ra một đạo Tinh hà, nhưng cũng chỉ dài có ba tấc, chống hắn đứng thẳng lên.

- Quả nhiên là Tương Vương!

Đám người nhất tề bật cười ha hả.

Con Tiểu Long Quy kia nộ khí ngập trời, cái đuôi chống xuống đất, nâng thân thể chính mình lên, bốn cái chân rùa ngắn củn cỡn không ngừng khoa tay múa chân.

- Hắn đang nói cái gì?

Đám người một trận không hiểu.

Phong Hiếu Trung tiến lên, quan sát con Tiểu Long Quy một phen, đầu ngón tay bắn ra một luồng đại đạo, từ từ chảy vào trong cơ thể con Tiểu Long Quy. Con Tiểu Long Quy này nhất thời mở miệng nói chuyện, kêu lớn:

- Các ngươi bỏ mặc ta ở trong đó suốt mấy trăm ức năm! Ta ở trong cái thế giới ánh sáng cổ quái kia, càng sống càng trẻ ra, niên kỷ càng lúc càng nhỏ lại, năm dài tháng rộng liền biến thành một con rùa nhỏ như vậy, lúc này các ngươi mới chạy tới cứu ta! Nếu các ngươi không tới, ta thật sự sẽ biến thành một quả trứng rùa rồi!

- Thời gian đã quay ngược mấy trăm ức năm?

Đám người Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng tinh tế kiểm tra nhục thân Tương Vương. Chỉ thấy nhục thân của Tương Vương quả thật rất trẻ, hơn nữa là trẻ trở về tới mấy trăm ức năm, cơ hồ đã trở về tới một khắc lúc hắn sinh ra kia!

Chung Nhạc thấy hắn rơi vào trong đạo quang mang, rõ ràng lập tức quăng lưới vớt lên, không tốn hao bao nhiêu thời gian, nhưng Tương Vương vậy mà đã quay ngược trở về mấy trăm ức năm đằng đẳng.

- Cái này…

Đám người hai mặt nhìn nhau. Thần Hậu nương nương nói:

- Bệ hạ, tạo nghệ của ngươi ở trên Đại đạo Trụ Quang chính là thâm sâu nhất, ngươi có thể làm được một bước này không?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Đại đạo Trụ Quang của ta có thể khiến cho Tương Vương phản lão hoàn đồng, nhưng lực lượng của Tương Vương quá mạnh, nếu hắn có ý phản kháng, ta cũng không thể làm được! Sư huynh, ngươi thì sao?

- Thần Túc Thất Đạo Luân Hồi không làm được một bước này!

Phong Hiếu Trung cũng lắc đầu, nói:

- Đây không phải là tác dụng của Đại đạo Trụ Quang, mà là Đại đạo Luân Hồi! Đạo quang mang này, hẳn là Nghịch Chuyển Luân Hồi!

Lôi Trạch Cổ Thần có chút suy tư, nói:

- Đây nhất định là tác dụng của Đại đạo Luân Hồi! Thời điểm Tương Vương rơi vào trong đạo quang mang kia đã trúng chiêu! Chúng ta không nhìn ra bí quyết cũng không sao, chỉ cần rời khỏi nơi này, Tương Vương sẽ có thể khôi phục lại như ban đầu…

- Lôi Trạch, cẩn thận!

Sắc mặt Hoa Tư nương nương khẽ biến, vội vàng kêu lên.

Rầm!

Một đạo lôi đình đột nhiên đánh trúng sau gáy Lôi Trạch Cổ Thần, Lôi Trạch Cổ Thần kể cả Tiên Thiên Quả Thụ trong tay hắn nhất thời biến mất. Chỉ nghe xoạch một tiếng, có đồ vật gì đó rơi xuống trên mặt đất. Đám người tiến lên phía trước nhìn lại, chỉ thấy một con tiểu long đang quấn mình trên một cây non, bi phẫn hộc ra một đạo lôi quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.