Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2320: Chương 2320: Luân Hồi Hoàn (2)




Từ trong khuôn mặt của Thiên lại có thêm một gã Thiên nữa đi ra, vẫn là ba mươi bức Thiên Đạo Đồ cùng đánh, oanh kích về phía bọn họ, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.

Chung Hoàng Thần thầm than một tiếng, tế khởi một đạo viên hoàn. Đạo viên hoàn kia bay lên không trung, đột nhiên ông một tiếng chấn động, hút tất cả bọn họ vào trong viên hoàn. Công kích của Thiên ào ào đánh tới, ba mươi bức Thiên Đạo Đồ oanh kích lên trên đạo viên hoàn kia, đạo viên hoàn kia lại không chút ba động.

Đạo viên hoàn này, chính là Luân Hồi Hoàn mà Chung Nhạc luyện ra giao cho Chung Hoàng Thần. Ngày đó Chung Nhạc nói với hắn, nếu tương lai xảy ra chuyện bất trắc liền tế khởi đạo viên hoàn này, tiến vào Tổ Tinh tránh một chút. Vừa rồi tình thế nguy cấp, Chung Hoàng Thần không thể không tế khởi Luân Hồi Hoàn, tránh né công kích của Thiên.

- Hửm? Đây là bảo vật gì?

Từng gã từng gã Thiên đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có một đạo chân thân, vươn tay chụp về phía đạo viên hoàn kia. Nào ngờ vừa mới đụng vào đạo viên hoàn này, bàn tay Thiên liền lập tức máu chảy đầm đìa, cổ tay đột nhiên đứt gãy, bị đạo viên hoàn thôn phệ.

- Đao quang thật lợi hại! Bản lĩnh của Thái Hoàng quả thật còn trên ta!

Thiên kinh nghi bất định, trên khuôn mặt không có tai mắt mũi miệng dâng lên trận trận mây mù. Chỉ thấy đạo viên hoàn kia chấn động một cái, biến mất không thấy đâu nữa, vô tung vô ảnh. Cho dù hắn dùng Thiên nhãn sưu tầm, cũng không tìm được phương vị của đạo viên hoàn kia.

Hắn biết rõ Chung Nhạc tinh thông Vũ Thanh Trụ Quang, hơn nữa tinh thông Đại đạo Luân Hồi, nếu Chung Nhạc muốn ẩn giấu Chung Hoàng Thần và đám Địa Hoàng chuyển thế kia, chính mình khẳng định tìm không ra, chỉ đành từ bỏ.

- Tổ Tinh của Phục Hy Thần Tộc cũng biến mất không thấy đâu nữa!

Thiên mở ra Thiên nhãn, dò xét bốn phía, trong lòng thầm nghĩ:

- Trong Tổ Tinh cất giấu rất nhiều Nhân Tộc, còn có lăng mộ của các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng, không tầm thường! Chỉ là đã bị Thái Hoàng giấu đi rồi, chỉ sợ khó có thể tìm được. Bất quá, đám cá lọt lưới này không quan hệ đại cục, chỉ cần diệt trừ được Hoàng Triều của Đế Nhạc, một lưới bắt hết toàn bộ Phục Hy ngoại giới, tới lúc đó sẽ có thể tinh tế sưu tầm đám cá lọt lưới này, một con cũng không bỏ qua!

Đúng lúc này, không gian đột nhiên chấn động, đạo Luân Hồi Hoàn kia một lần nữa xuất hiện. Trong đầu Thiên mê mê man man, vươn tay chụp vào Luân Hồi Hoàn, sau đó bàn tay bị chém đứt, rơi vào trong đạo viên hoàn.

- Đao quang thật lợi hại! Bản lĩnh của Thái Hoàng quả thật còn trên ta!

Thiên kinh nghi bất định, đảo mắt quan sát bốn phía, lẩm bẩm:

- Tổ Tinh của Phục Hy Thần Tộc cũng biến mất không thấy đâu nữa! Trong Tổ Tinh cất giấu rất nhiều Nhân Tộc, còn có lăng mộ của các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng, không tầm thường… Hửm? Có cái gì đó không đúng…

Đúng lúc này, thời không đột nhiên vặn vẹo, Luân Hồi Hoàn một lần nữa xuất hiện, Thiên không tự chủ được lại chụp vào đạo Luân Hồi Hoàn kia. Tiếp theo bàn tay đứt gãy, bị Luân Hồi Hoàn thôn phệ.

- Đao quang thật lợi hại! Bản lĩnh của Thái Hoàng quả thật còn trên ta… Không đúng! Không đúng! Ta đã từng nói qua những lời này rồi!

Thiên rợn cả tóc gáy, có một loại cảm giác cực kỳ không ổn. Tiếp theo, Luân Hồi Hoàn lại biến mất, sau đó thời không lại vặn vẹo, Luân Hồi Hoàn một lần nữa xuất hiện, hắn lại không tự chủ được chụp vào Luân Hồi Hoàn, sau đó bàn tay lại bị chém đứt, không tự chủ được nói:

- Đao quang thật lợi hại! Bản lĩnh của Thái Hoàng… Sai rồi! Sai rồi! Ta đã trúng chiêu của Thái Hoàng! Ta hẳn không nên chụp vào đạo viên hoàn kia, sau khi chụp vào sẽ rơi vào trong luân hồi vô tận!

Luân Hồi Hoàn biến mất, lại một lần nữa xuất hiện. Thiên vẫn là không nhịn được chụp vào Luân Hồi Hoàn, một lần lại một lần tái diễn, một lần lại một lần tỉnh ngộ, tiếp theo không ngừng chuyển hóa tuần hoàn. Nơi này phảng phất như đã biến thành điểm thời không luân hồi, thời gian và sự kiện đang không ngừng tuần hoàn chuyển hóa, không ngừng không nghỉ.

Toàn thân Thiên mồ hôi lạnh nhễ nhại, nhìn thấy bàn tay của chính mình một lần lại một lần bị chém đứt, chính mình một lần lại một lần giác ngộ, nhưng tiếp theo vẫn lại ngây ngô đần độn, không tự chủ được chụp vào Luân Hồi Hoàn, một lần lại một lần rơi vào trong tuần hoàn, không ngừng không nghỉ.

- Kiện vũ khí mà Thái Hoàng luyện chế này quá ác độc, lại muốn vây chết ta ở đây!

Thiên vừa mới tỉnh táo lại, trong đầu lại càng ảm đạm hơn, sắp sửa một lần nữa rơi vào Luân Hồi. Cái này quá đáng sợ rồi! Hắn gian nan quay đầu lại, chỉ thấy động tác của hơn năm trăm vị Đại Đế Thượng Cổ may mắn còn sống sót kia cũng rơi vào trong tái diễn, một lần lại một lần nói ra lời nói tương đồng, làm ra động tác tương đồng.

Thái Hoàng chưởng khống Thời Gian, Không Gian và Luân Hồi, quả thật chính là ác mộng của bọn họ.

- Phải làm sao mới có thể chạy thoát?

Khuôn mặt Thiên vặn vẹo, ngay sau đó lại ngây ngô đần độn, không tự chủ được chụp vào đạo Luân Hồi Hoàn vừa mới xuất hiện.

Bọn họ cứ như vậy luân hồi không biết bao lâu, không gian đột nhiên chấn động, một phiến Hỗn Độn phóng vọt tới. Tứ Diện Thần tọa trấn trong Hỗn Độn Hải từ xa nhìn lại, nhìn thấy dị trạng như vậy, không nhịn được vươn tay chụp về phía Luân Hồi Hoàn.

Thiên the thé kêu lên:

- Đạo huynh, không được!

Bàn tay Tứ Diện Thần chụp lấy Luân Hồi Hoàn, mỉm cười nói:

- Đây là bảo vật gì? Giống như là do Thái Hoàng luyện chế…

Xuy!

Bàn tay hắn đột nhiên gãy rơi, rơi vào trong Luân Hồi Hoàn.

Khoảnh khắc sau đó, Tứ Diện Thần một lần nữa đột nhiên xuất hiện, chụp về phía Luân Hồi Hoàn, mỉm cười nói:

- Đây là bảo vật gì? Giống như là… Không tốt! Đã trúng chiêu của Thái Hoàng! Mau mời Luân Hồi Thánh Vương tới đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.