Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1996: Chương 1996: Lục đạo vũ khí




Mấy người Âm Phiền Huyên nhìn Chung Nhạc, Thạch Âm Cơ lẩm bẩm:

- Huyên tỷ tỷ còn nói chưa biết chừng ngươi sẽ lôi kéo vài tỷ muội về, không ngờ ngươi lại lôi kéo cả thuyền về…

Chung Nhạc đau đầu, hỏi dò:

- Phu nhân, nếu ta nói không có ba nghìn mà chỉ có hai người, chư vị phu nhân chắc có thể thở phào chứ?

Mấy người trợn mắt, Chung Nhạc vội ngậm mồm lại.

- Không ngờ sư đệ lại là người sợ vợ đấy.

Quân Tư Tà tiến lại, cười:

- Tiểu muội Quân Tư Tà, vị đây là sư muội của ta Khâu Cấm Nhi. Tỷ muội ta cũng như sư đệ, tới từ Tổ Tinh, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Âm Phiền Huyên mấy người họ bỗng cảnh giác.

Thần ma cảu Hoa Tư thị và Lôi Trạch thị tới gây nên động tĩnh không nhỏ cho tổ tinh. Hai đại hoàng tộc đã rất ít can thiệp vào sự vụ của ngoại tộc, giờ có lẽ là lần đầu tiên trong mấy vạn năm qua họ chính thức tham dự vào sự tranh chấp của thiên hạ.

Chung Nhạc chỉnh đốn các bộ, giao ba nghìn Hình Thiên thị cho Hoa Sảnh Mân quản lý, nhưng Hoa Sảnh Mân mơ mơ hồ hồ, không phải dạng đại tướng, hắn đành phải phái Quân Tư Tà và Khâu Cấm Nhi sang phò tá Hoa Sảnh Mân.

Khâu Cấm Nhi dẫn binh cngx không được, nhưng Quân Tư Tà là chuyên gia dẫn binh đánh trận, dù sao nàng cũng từng là môn chủ Kiếm Môn, có khả năng bao quát toàn cục.

Hoa Sảnh Mân để Quân Tư Tà tự làm, Quân Tư Tà lập tức thành lập nữ doanh, chọn thần nữ từ cương vực mà Tổ Đình thống trị, bổ sung vào quân đội, mở rộng binh lực tới sáu trăm vạn người.

Còn một vạn Lôi Trạch thị thần tướng thì Chung Nhạc giao cho chín người bọn Bì Xì, Bệ Ngạn thống soái. Chín vị cường giả này đều rất giỏi, Bì Xì chỉ còn nửa bước nữa là thành đế, chín vị huynh đệ tỷ muội bọn họ mỗi người dẫn một đội quân, tuyển chọn thần nhân các tộc, mỗi đội quân có tới vài trăm vạn thần ma.

Tổ Đình là học sinh của Thiên Đình, mô phỏng biên chế của Thiên Đình, thiết lập các bộ đại quân bộ, đặt ra Ngũ Phó, Lục Công, Tứ Vệ, Tam Công, Tam Đài, Lục Viện, Tứ Tương, Tứ Tướng, Thất Trụ Thiên, cũng có các bộ hậu cần như Thiên Viện, Thiên Thuong, Thiên Khuân, Khố Lầu.

Chung Nhạc chỉnh đốn Tổ Đình, mất sáu bảy năm cuối cùng cũng chỉnh đốn Tổ Đình thành một tiểu Thiên Đình, hắn cũng là bị vướng chinh sự mà không thể tu luyện.

- Ta cần phải có trí tướng có thể làm chính sự trợ giúp, nếu không thì sẽ như Mục Tiên Thiên, bị việc chính sự cuốn theo chẳng làm được gì.

Chung Nhạc thầm thở dài, có một chút hoài niệm Tử Quang Quân Vương, nếu có trí giả như Tử Quang Quân Vương tương trợ thì sẽ bớt đi được bao nhiêu việc vặt vãnh, hắn sẽ không phải phân tâm.

Đột nhiên có thần tướng tới báo:

- Thừa tướng, bên ngoài Tổ Đình có ba vị thần nhân tới nói là cố nhân của thừa tướng.

Chung Nhạc ra ngoài xem, mừng rỡ tiến lại:

- Ta đang nhớ các ngươi đây, không ngờ các ngươi lại tới thật! Được ba vị hiền giả các vị trợ giúp thì ta không phải lo gì nữa!

Ba vị nam nữ đó vội thi lễ, nói:

- Phục Hy hành sự, không thể không tới!

Ba vị này chính là Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương. Ba người họ sau khi đế tranh kết thúc liền theo Tiêu Dao Đế tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng cũng xuất hiện!

Chung Nhạc quan sát ba người họ, thấy Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương đều trí tuệ thanh minh thông đạt, hơn hẳn trước kia.

- Tiêu Dao sư tôn biết Phục Hy bị chuyện vặt vãnh quấy nhiễu nên lệnh cho ba bọn ta tới giúp.

Ba người vào trong Tổ Đình, Vân Quyển Thư cười:

- Trí tuệ của sư tôn, bọn ta chỉ có được một phần, bổ khuyết thiên thư của mỗi người, không thể có được hết đạo hạnh của người, thật xấu hổ!

Chung Nhạc cười:

- Ba bộ thiên thư, có được một là được rồi. Tiêu Dao Đế bao giờ sẽ tới giúp ta?

Ba người nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Chung Nhạc khó hiểu, Thiên Tơ nương nương nói:

- Tiêu Dao sư tôn cho rằng ngươi tất bại, trước mắt không phải thời cơ tốt để xuất sơn giúp ngươi. Trước mắt sẽ có một trận đại tranh sẽ xảy ra, lão nhân gia lệnh cho bọn ta xuất sơn chỉ là để bảo vệ căn bản của Phục Hy, không phải vì tranh đoạt thiên hạ.

Chung Nhạc càng không hiểu:

- Đại tranh? Có thể nói rõ hơn không?

Vân Quyển Thư trầm ngâm nói:

- Sư tôn cũng không nói nhiều, nhưg ta đoán thì chắc là liên quan tới vị Phục Hy còn lại.

Chung Nhạc tim khẽ run:

- Tư Mệnh?

Mặc Ẩn ánh mắt lay động:

- Phục Hy đã nhìn khí vận của hạ giới chưa? Nếu vẫn chưa thì giờ xem một chút.

Hắn lấy ra một cuốn thiên thư, ném lên, thiên thư mở rộng, trang sách phản chiếu cảnh tượng của ba nghìn Lục Đạo Giới.

Chung Nhạc ngẩng lên, tim run lên, thấy khí vận ba nghìn Lục Đạo Giới hội tụ, tựa như dầu sôi lửa bỏng, cuồn cuộn trào dâng, khí vận nóng bỏng, thậm chí còn chấn động tới Tử Vi chư tinh!

- Khí vận của Tư Mệnh sao lại mãnh liệt như vậy? Ba nghìn Lục Đạo Giới nghèo nàn, không thể nào có nhiều cường giả phò tá nàng ta như vậy, tại sao lại có khí vận mãnh liệt như thế được?

Ba người lại nhìn nhau, Vân Quyển Thư hắng giọng:

- Chúa công xây dựng Tổ Đình tại đây, còn Tư Mệnh Phục Hy thì liên lạc thượng cổ chư đế, bên cạnh nàng ta có lẽ đã có trăm vị thượng cổ đại đế.

- Trăm vị thượng cổ đại đế?

Chung Nhạc chấn động, thất thanh kêu lên:

- Sao có thể… Đúng rồi! Nàng ta có Lục Đạo Thiên Luân, thông qua nó có thể tìm thấy các đại đế đó. Chỉ là, nàng ta dùng cách gì để họ đồng ý xuất sơn trợ giúp?

Thời gian qua hắn xây dựng Tổ Đình, để nhân tộc sinh sôi nảy nở, giáo dục giáo hóa, bồi dưỡng cường giả nhân tộc, mà bỏ quên mất Tư Mệnh.

Tư Mệnh cũng tới Tổ Đình vài lần, đều là tham ngộ bức tượng Phục Hy mà Phục Mân Đạo Tôn để lại rồi rời đi.

Chung Nhạc không hề chú ý lắm về Tư Mệnh.

Không ngờ Tư Mệnh lại trong thời gian ngắn như vậy đã tìm ra các vị đại đế ẩn cư trong thế gian, thuyết phục họ tương trợ!

- Thượng cổ chư đế không muốn bị bắt trước khi chết, đương nhiên sẽ phản kháng, Tư Mệnh cung cấp những điều họ cần, đương nhiên có thể lôi kéo họ. Nàng ta lại là Phục Hy, dư uy của Phục Hy vẫn còn, khiến những đại đế đó thần phục cũng không khó.

Thiên Tơ nương nương tế Nhân Quả Thiên Thư lên, nói:

- Thượng cổ chư đế ẩn cư mười vạn năm, tiềm phục không xuất hiện, nhưng giờ họ đã già, chắc chắn họ và các Thần Vương sẽ có một trận chiến. Ý của sư tôn là trận chiến này liên quan rất rộng, chỉ sợ các vị đế khác đều khó lòng ngồi yên. Chúa công đừng tham gia vào chuyện này, mặc cho hai bên bọn họ khai chiến. Chúa công nhânc ơ hội này bảo toàn thế lực, lặng lẽ phát triển. Trận đại tranh này kết thúc có lẽ phải nghìn năm sau. Khi đó hai bên lưỡng bại câu thương, chúa công sẽ là ngư ông đắc lợi.

Chung Nhạc đứng bật dậy, lắc đầu:

- Tư Mệnh là tộc nhân của ta, không thể không quản!

Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương nhíu mày. Vân Quyển Thư nói:

- Chúa công nên biết, Tư Mệnh có lai lịch khác, có thể chưa chắc đã là tộc nhân của chúa công.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ta đã biết lai lịch của nàng ta từ lâu. Dù thế nào thì nàng ta vẫn là tộc nhân của ta, không thể không quản!

Thiên Tơ nương nương nói:

- Chúa công nên biết, nàng ta có ý lợi dụng ngươi, tâm cơ bất lương.

- Như thế nhưng vẫn là tộc nhân.

Mặc Ẩn truyền âm cho hai người:

- Chúa công đối với đồng tộc cảm tình rất sâu nặng, chúng ta không khuyên được đâu, phải mời Phù Kỳ Chi tiền bối tới khuyên.

Hai người gật đầu.

Chung Nhạc sắp xếp, Vân Quyển Thư quản lý nội chính, Mặc Ẩn quản lý quân chính, Thiên Tơ phụ trách tình báo. Mặc Ẩn binh pháp tinh thâm, công phá bốn bề, công thành đoạt tài nguyên, khiến thế lực Tổ Đình không ngừng được mở rộng. Thiên Tơ nương nương tinh thông Nhân Quả chi đạo, tìm kiếm tình báo từ các nơi ở vũ trụ cổ, tập hợp lại suy đoán nhất cử nhất động của các tộc. Vân Quyển Thư thì quản lý Lục Đạo Luân Hồi, kiểm tra các bộ xem có nội gián của các thế lực khác không, hoặc giết hoặc lợi dụng, quản lý chặt chẽ các thần tộc ma tộc phụ thuộc Tổ Đinh.

Có ba người họ tương trợ Chung Nhạc lập tức nhẹ nhõm hẳn, có thể yên tâm tu luyện.

Nhưng việc của Tư Mệnh khiến hắn tâm phiền ý loạn, khó lòng yên ổn tu luyện.

- Ta phải đi gặp Tư Mệnh một chuyến, nàng ta không thể chiến thắng, chắc chắn sẽ thua. Ta đi gặp nàng ta để nàng ta biết lợi hại, không thể vô duyên cớ đi nộp mạng!

Chung Nhạc đứng dậy, định lên thuyền thì Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn tới, cúi người nói:

- Phục Hy, Tinh Hồng Bảo có việc, mời Phục Hy di giá.

Chung Nhạc dừng lại, theo hai vị tới Tinh Hồng Bảo, khó hiểu:

- Tinh Hồng Bảo thì có thể có chuyện gì?

Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn dẫn đường, đưa hắn vào nội bộ Tinh Hồng Bảo, trước tạo hóa thần khí khổng lồ, hai người nhìn nhau, tiến tới đẩy tạo hóa thần khí ra, để lộ một hố sâu hun hút, một luồng thi khí bay lên.

Phù Kỳ Chi nói:

- Chắc Phục Hy đã hiểu rồi chứ?

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ta hiểu ý của hai vị, nhưng Phục Hy thị ta nợ nàng ấy quá nhiều, ta không thể không đi cứu nàng.

- Nàng ta không phải Phục Hy, nàng ta chỉ là vũ khí của Phục Hy.

Phù Viêm Sơn nói:

- Đợi khi nàng ta trưởng thành thì sẽ thành vũ khí mạnh nhất để nắm giữ luân hồi. Nhưng nếu nàng ta tự tìm đường chết thì Phục Hy cũng không cần phải nạp mạng vì nàng ta.

- Hai vị không cần nói thêm nữa.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Chúng ta nợ nàng ấy quá nhiều. Trong mắt ta nàng ấy chính là Phục Hy. Hai vị, ta nhất định phải đi gặp nàng!

Hai người nhíu mày, Phù Kỳ Chi nói:

- Nàng ta có thể sẽ có ý đồ xấu. Nàng ta âm trầm, lý tính, có thể từ khách làm chủ, dùng vũ khí khống chế chủ nhân.

Chung Nhạc không nói không rằng, đứng dậy rời đi.

Hai người vội đuổi theo, nói lớn:

- Phục Hy dừng bước! Nếu nhất định phải đi thì ít nhất cũng phải đem theo Táng Linh Thần Vương! Táng Linh ở đâu, mau đi theo chúa công!

Trên con thuyền cổ, Táng Linh Thần Vương giáng lâm, đáp xuống sau lưng Chung Nhạc, từ từ đứng dậy.

- Táng Linh, nếu vũ khí dám tấn công chúa công, giết không cần hỏi!

Phù Kỳ Chi gằn giọng nói.

Chung Nhạc nhìn hắn một cái, con thuyền cổ rời đi.

Thuyền cổ vừa đi thì Thần Hậu nương nương xuất hiện, bên cạnh là một thiếu niên, cười với mấy người Âm Phiền Huyên:

- Lão gia nhà ngươi đâu? Ta đưa con trai hắn tới.

Âm Phiền Huyên bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng tiếp đón chu đáo:

- Lão gia nhà ta đi ba nghìn Lục Đạo Giới rồi, nói là phải đi gặp một nữ Phục Hy. Hiếu Văn đã thành luyện khí sĩ chưa?

Thần Hậu nương nương đẩy Chung Hiếu Văn lên trước, cười:

- May mà không phụ lòng tín nhiệm, cuối cùng tiểu tử này cũng thành luyện khí sĩ rồi. Hại ta mất không ít công sức. Đi, cho các dì nương xem đi.

Chung Hiếu Văn tiến tới, mọi người quan sát, đều nhíu mày:

- Tại sao vẫn là Uẩn Linh Cảnh?

- Nên gọi là Uẩn Hồn Cảnh.

Thần Hậu nương nương đắc ý nói:

- Khi hắn tu hồn phách thành linh đã dẫn tới thiên kiếp, suýt nữa đã chết rồi. Con đường này là sau này cha hắn tạo ra, nhưng không khai sáng Uẩn Hồn Cảnh, vì thế tiểu tử này coi như là người đầu tiên, đương nhiên là bị sét đánh! Cũng may là ta phát hiện ra, nếu không thì hắn đã bị sét đánh chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.