Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 872: Chương 872: Lục Hồn Phiên (2)




Bệ quan sát hai nữ một lúc, đột nhiên nói:

- Dẫn theo nàng đi!

Hắn chính là chỉ Khâu Cấm Nhi. Quân Tư Tà nhất thời nghi hoặc không hiểu, rõ ràng thực lực của nàng càng mạnh hơn, vì sao Bệ ngược lại tuyển chọn Khâu Cấm Nhi.

Bệ giải thích:

- Linh của nàng còn mạnh hơn Linh của ngươi rất nhiều, Tiên Thiên Mộc Linh sắp sửa thức tỉnh. Lần này tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, chiến lực nhục thân ngược lại là thứ yếu, quan trọng là Linh. Linh của nàng có chiến lực rất lớn. Mà Tiên Thiên Thủy Linh của ngươi còn cách cự ly thức tỉnh một đoạn rất xa!

Ngạn cũng gật đầu, nói:

- Sở dĩ huynh đệ chúng ta tuyển chọn Chung sư đệ, chính bởi vì hắn là Nhật Nguyệt Song Linh Thể, ở trong Địa Ngục Luân Hồi có thể phát huy ra chiến lực cực kỳ cường đại, một người đã tương đương với hai người chúng ta. Cộng thêm vị cô nương này, chính là tương đương với ba tôn Tiên Thiên Linh, chiến lực càng mạnh hơn!

Quân Tư Tà bất đắc dĩ, chỉ đành đáp ứng.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nghi hoặc không hiểu:

- Trong Địa Ngục Luân Hồi, nhục thân không thể phát huy thực lực, nhưng Linh lại có thể? Đây là đạo lý gì?

Tinh thần lực Bệ và Ngạn ba động, biến tư liệu Địa Ngục Luân Hồi mà chính mình sưu tập được thành một đám tin tức bề bộn, đưa vào trong não hải của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, nói:

- Vị cô nương này còn thiếu một chút nữa sẽ có thể thức tỉnh Tiên Thiên Mộc Linh. Chỉ cách một tia, nhưng thực lực lại có khác biệt một trời một vực. Trong toàn thể Ngục Giới cũng không có Tinh cầu nào sản sinh ra Tiên Thiên Mộc Linh, bởi vậy ngươi muốn ở trong Ngục Giới thức tỉnh Chân Linh, sợ rằng muôn vàn khó khăn. Bất quá, cũng may trong các chuyển thế thân của chúng ta có một đời là Mộc Diệu Linh Thể. Sơn mỗ mỗ, ngươi dẫn vị cô nương này qua đó, để cho nàng ở bên cạnh Linh kiếp trước của chúng ta tu luyện ba ngày. Ba ngày sau, bất luận có thể thức tỉnh Tiên Thiên Chân Linh hay không, đều nhất định phải tiến vào Địa Ngục Luân Hồi!

Sơn mỗ mỗ lên tiếng xưng vâng, dẫn theo Khâu Cấm Nhi rời khỏi.

- Chung sư đệ là Nhật Nguyệt Song Linh, chúng ta thật ra là không có biện pháp chỉ điểm. Có chút đáng tiếc! Bất quá, lần này Chung sư đệ chính là quan trọng nhất, cho dù Chân Linh của vị cô nương kia có thức tỉnh, chỉ sợ cũng không cường đại bằng Linh của ngươi!

Ánh mắt Bệ và Ngạn chớp động, nói:

- Sư đệ, thần thông và Hồn binh của Địa Ngục bất đồng với những thần thông, Hồn binh khác. Thần thông và Hồn binh của Địa Ngục đặc biệt nhằm vào linh hồn. Nhất là công kích hồn phách. Mà thủ vệ trong Địa Ngục cũng đều là hạng người hồn phách trời sinh cường đại. Có các loại Thần Tộc Ngưu Đầu, Mã Diện, Quỷ Thần… còn có Dạ Du Thần Tộc chuyên môn ăn du hồn. Đối với thần thông Địa Ngục, huynh đệ chúng ta cũng hiểu sơ một chút, liền thừa dịp thời gian ba ngày này, chúng ta dùng thần thông Địa Ngục công kích ngươi. Ngươi trước tìm hiểu một chút phương thức chiến đấu và thần thông của Địa Ngục!

- Thần thông Địa Ngục?

Trong lòng Chung Nhạc cũng hiếu kỳ vạn phần, mỉm cười nói:

- Hai vị sư huynh ngay cả những cái này cũng biết sao?

- Hiểu sơ một chút! Nhưng so với Thần Tộc Địa Ngục, vậy thì xa xa không bằng rồi. Chung sư đệ, cẩn thận!

Bệ đột nhiên mở miệng quát lớn, thanh âm trầm thấp, giống như sâu trong cõi u minh phát ra tiếng rống giận nặng nề vậy. Bạch Thương Hải thét lên một tiếng, lâm vào hôn mê. Quân Tư Tà cũng lắc lắc lư lư, sắc mặt trở nên tái nhợt. Sư Bất Dịch cũng đầu óc choáng váng, há miệng nôn khan. Chỉ có Lục Đạo lão nhân là Thần hồn thoáng chút dao động, cũng không có trở ngại gì quá lớn.

- Đây là Hồn Hống!

Bệ nhìn thấy Chung Nhạc căn bản không có bất kỳ dị trạng gì, trong lòng không khỏi cả kinh, thầm khen một tiếng hồn phách cường đại, nói:

- Tất cả thủ vệ trong Địa Ngục Luân Hồi đều tinh thông Hồn Hống, so với thần thông mèo ba chân bậc này của ta thì cường hãn hơn rất nhiều. Nếu bọn họ phát hiện ra ngươi, thi triển một tiếng Hồn Hống, sẽ có thể khiến cho linh hồn ngươi dao động. Thậm chí có thể tách hồn phách và Linh ra!

Ngạn cũng có chút kinh hãi:

- Hồn phách của Chung sư đệ thật quá mạnh mẽ! Bất quá, ngươi cũng phải cẩn thận. Nhược điểm duy nhất của Luyện Khí Sĩ chính là hồn phách, ngàn vạn lần không thể xem thường môn thần thông Hồn Hống này!

Chung Nhạc hồn nhiên không cảm giác được bất cứ dị trạng gì, trong lòng nghi hoặc không thôi. Bất quá, nhìn thần thái của đám người Sư Bất Dịch, Bạch Thương Hải, uy lực của môn thần thông Hồn Hống này quả thật không tầm thường, thậm chí ngay cả Sư Bất Dịch cũng có chút ăn không tiêu.

Hồn phách của hắn thậm chí so với Nhật Nguyệt Song Linh kết hợp cùng một chỗ còn còn cường đại hơn rất nhiều. Hồn Hống của Bệ tuy mạnh, nhưng căn bản không thể dao động được linh hồn của hắn.

Tâm niệm Ngạn khẽ động, đột nhiên một sợi dây xích từ trong mi tâm hắn bay ra. Sợi dây xích này thông thấu, giống như một dòng nước màu đen vậy, vòng vòng gắn liền nhau, soạt một tiếng phóng thẳng về phía Thức hải của Chung Nhạc. Ngạn giải thích:

- Đây là thần thông bắt giữ hồn phách, gọi là Tỏa Hồn Liên! Nếu thân phận ngươi bại lộ, sẽ có Thần Nhân Ngưu Đầu bắt giữ ngươi, bắt lấy hồn phách ngươi. Nếu hồn phách bị bắt lấy, một thân bản lĩnh và tu vi đều không có tác dụng! Loại thần thông này đặc biệt nhằm vào hồn phách, bách phát bách trúng!

Đương!

Sợi dây xích này đụng lên mi tâm Chung Nhạc, vậy mà phát ra một tiếng vang thật lớn, không thể thâm nhập vào nhục thân hắn.

Bệ và Ngạn nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Lúc này Bạch Thương Hải đã tỉnh lại, nhìn thấy thế liền cười nói:

- Có phải thần thông của các ngươi đã thi triển nhầm rồi không?

Soại!

Sợi dây xích một lần nữa bay ra, chui vào mi tâm của Bạch Thương Hải, trói hồn phách hắn lại như đòn bánh tét, nhẹ nhàng kéo một cái, lôi ra bên ngoài cơ thể. Bạch Thương Hải thét lên một tiếng, lại lâm vào hôn mê.

Ngạn trả hồn phách của Bạch Thương Hải lại trong cơ thể, lúc này Bạch Thương Hải mới chậm rãi tỉnh lại, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói nhiều nữa.

- Chung sư đệ có phải đã ăn Thần đan gì, có thể đề thăng hồn phách trên diện rộng hay không?

Ngạn cau mày, hỏi.

Chung Nhạc lắc đầu. Bệ và Ngạn liếc nhìn nhau một cái, nói:

- Vậy ngươi thử một chút thức thần thông này xem!

Hai huynh đệ đồng thanh hét lớn, trong cơ thể hai người bay ra không biết bao nhiêu văn lộ Đồ đằng, biến thành một tấm đại phiên. Các loại văn lộ Đồ đằng đan xen giao thoa trên mặt phiên, biến thành sáu đạo quang luân, hướng về phía Chung Nhạc rung mạnh một cái.

Chung Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy hồn phách chính mình rung động, bị kéo cho dao động một chút, nhất thời động dung hỏi:

- Đây là thần thông gì?

- Lục Hồn Phiên!

Sắc mặt Bệ và Ngạn đại biến, có chút thất hồn lạc phách nói:

- Là thần thông Hoàng cấp! Là thần thông do một vị Đại Phán quan trong Địa Ngục Luân Hồi thiếu chúng ta một cái nhân tình, mới truyền thụ cho chúng ta. Chỉ khi nào hai huynh đệ chúng ta liên thủ mới có thể thi triển ra được…

- Lục Hồn Phiên? Quả nhiên không tệ!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, tán thán nói.

Bệ và Ngạn liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Hồn phách thật mạnh! Hồn phách của hắn tu luyện thế nào vậy? Đặt trong hàng ngũ đám thủ vệ Luân Hồi Địa Ngục kia cũng là tồn tại đỉnh cao. Hồn phách đã luyện tới mức có thể so sánh với Phán quan rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.