Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1803: Chương 1803: Lưu lại gì cho hậu thế (1)




- Đã không còn gì nữa!

Một cỗ Đế hồn khác sắp sửa yên diệt bi thương nói:

- Chúng ta đã dốc hết khả năng, đã cống hiến ra toàn bộ lực lượng của chúng ta rồi!

- Không! Chúng ta vẫn còn có! Chúng ta vẫn còn có thể tái chiến! Cho dù linh hồn của chúng ta đã vỡ nát, cho dù chúng ta đã hồn phi phách tán, chúng ta vẫn còn có thể lưu lại từng điểm từng điểm hy vọng cho Phục Hy đời sau!

Đám Đế hồn sắp sửa yên diệt kia nhao nhao xòe bàn tay ra, ở trên không phiến Táng Hồn Trủng sắp sửa hình thành này, từng cái từng cái bàn tay xếp chồng lại cùng một chỗ, một cỗ quang mang đẹp mắt bùng phát ra.

- Chúng ta cho dù có chết, cũng vẫn có thể chiến đấu vì Phục Hy hậu thế một trận cuối cùng, vẫn còn có thể tiếp tục chống cự!

- Chúng ta dùng Tàn hồn của chúng ta, dùng thi thể đổ nát của chúng ta, dùng đạo hạnh còn sót lại của chúng ta, ở nơi này dựng dục ra Thi Đế của Phục Hy thị!

- Dùng thân thể vỡ vụn của chúng ta dựng sinh ra một sinh mệnh mới, vì tương lai của Phục Hy thị chúng ta lại tranh một trận! Chúng ta không vào Luân Hồi, không cần tân sinh, cứ để cho linh hồn chúng ta triệt để hóa đi!

- Các vị đạo hữu, các vị sư huynh, các vị tiền bối, các vị hậu bối! Chúng ta xuyên qua gần trăm vạn năm lịch sử Phục Hy gặp nhau ở nơi này, trong mạt thế liên thủ lại với nhau, kề vai chiến đấu. Ta rất may mắn, có thể nhìn thấy tiên hiền tiền bối, cũng có thể nhìn thấy tuấn kiệt hậu bối!

- Chúng ta không thể sinh ra trong cùng một thời đại, thân thể vỡ vụn của chúng ta, ý chí của chúng ta, tinh thần của chúng ta sẽ dung hợp cùng một chỗ, biến thành hàng rào cuối cùng thủ hộ chủng tộc, chấn hưng chủng tộc!

- Đế của Phục Hy thị, cho dù là sau khi chết, cũng sẽ vì Thần Tộc ta chiến đấu một trận cuối cùng, cống hiến ra lực lượng cuối cùng!

- Tương lai, sẽ có Phục Hy kế thừa di chí của chúng ta, sẽ tới thức tỉnh chúng ta, tiếp tục chiến đấu cho chủng tộc của chúng ta!

- Chúng ta chờ hắn tới!

- …

Thanh âm của đám Đế hồn kia hội tụ thành một cỗ hồng lưu, lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi, ba ngàn Lục Đạo Giới, từng tòa từng tòa đại mộ mở ra, quang mang bùng phát. Từng cỗ từng cỗ Đế thi của Phục Hy thị cắt ngang thiên không vũ trụ, xuất phát về phía Luân Hồi Táng Khu.

Bất quá, số lượng Đế thi hoàn chỉnh cũng không nhiều lắm, phần lớn các Đế thi là xuất hiện tại chiến trường các nơi trong vũ trụ, cũng đều đã ngã xuống, hoặc là bị trấn áp, hoặc là bị giết chết, cụt tay cụt chân… chỉ còn lại có hài cốt.

Đám hài cốt này cũng đều nhao nhao bay lên, bay về phía Luân Hồi Táng Khu.

Bọn họ bay vào Đế Táng Thiên của Luân Hồi Táng Khu, rơi xuống nơi này. Huyết dịch Đế cấp lại bay lên, linh tính còn sót lại trong đó dung hợp lại với nhau, dần dần biến thành một gã Cự nhân vô song, dần dần bị bụi bặm bao phủ.

Bọn họ dùng thân thể vỡ vụn của chính mình để tạo vật, đang dựng dục ra một vị tồn tại vô cùng cường đại. Thân thể vỡ vụn của bọn họ đã đánh mất linh tính, biến thành từng tòa từng tòa sơn xuyên nguy nga, giống như từng dãy từng dãy mộ phần.

Đám Đế hồn sắp sửa yên diệt kia chợt bắt đầu tiêu tán, anh linh dung nhập vào trong gã Cự nhân vô song kia, khiến cho Tàn hồn của chính mình ở trong cơ thể gã Cự nhân do linh tính Đế huyết hình thành kia ôn dưỡng, dần dần dựng dục ra sinh mệnh mới.

Bọn họ đang dung hợp, đang tiêu tán, cuối cùng triệt để biến mất, chỉ lưu lại một cái mộ phần.

Chết đi còn có thể làm gì? Thi thể cũng chỉ là một tòa mộ phần mà thôi!

- Chờ đợi a!

- Hãy thức tỉnh chúng ta!

- Tiếp tục chiến đấu!

Thời gian cực nhanh trôi qua, phiến Táng Hồn Trủng này khôi phục lại bình thường, khôi phục lại bình tĩnh. Dưới lòng đất mơ hồ truyền lên thanh âm nổ vang, tựa hồ có đồ vật gì đó sắp sửa thức tỉnh.

- Lẽ nào Tàn hồn, Tàn linh các đời Đại Đế Thượng Cổ Phục Hy thị thật sự đã dựng dục ra một cỗ Đế thi có sinh mệnh?

Hồn Đôn Vũ kinh hãi khó hiểu, cảm ứng được chấn động trong lòng đất dưới chân chính mình, thất thanh nói.

Chung Nhạc cũng cảm giác được chấn động trong lòng đất dưới chân chính mình. Đế thi Phục Hy thị đã được dựng dục suốt mười vạn năm đằng đẳng, hiện tại muốn thức tỉnh lại. Ý chí, tinh thần và Tàn hồn của bọn họ dung hợp lại với nhau, dựng dục ra sinh mệnh mới, muốn chiến đấu một trận cuối cùng vì Phục Hy Thần Tộc, cống hiến ra toàn bộ lực lượng cuối cùng của chính mình.

- Vẫn chưa tới thời điểm! Vẫn chưa tới thời điểm a!

Chung Nhạc đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hai tay gắt gao chống trên mặt đất, tựa hồ trên lưng đang đeo lấy gánh nặng khó có thể tưởng tượng. Cái gánh nặng này trầm trọng như vậy, cơ hồ ép cho hắn suy sụp, ép cho hắn không thể thở dốc, ép cho hắn không thể đứng lên.

Tân Hỏa từ trong mi tâm hắn phiêu phù bay ra, ánh mắt thương hại nhìn hắn. Cái trọng trách này, hẳn không phải là do hắn tới gánh, hẳn không phải là do gã thiếu niên từ Chung Sơn đi ra kia tới gánh, mà phải do Phong thị tới gánh, nhưng hiện tại lại rơi lên trên bả vai của hắn.

Quá nặng rồi! Thật sự quá nặng rồi!

Mặc dù thân thể Chung Nhạc căng thẳng, thần kinh căng thẳng, đã dốc hết khả năng, đã dùng ra tận hết thảy trí khôn và lực lượng của chính mình, nhưng hiện tại hắn vẫn có cảm giác không thể thừa nhận nổi trọng áp do cái gánh nặng này đè xuống.

Từng vị từng vị tiên tổ đã từng quang diệu lịch sử, quá khứ đã từng vô cùng huy hoàng, vừa là vinh quang cũng là áp lực.

- Khoan hãy tỉnh lại! Khoan hãy tỉnh lại! Ta vẫn chưa chuẩn bị xong! Hay cho ta thêm chút thời gian nữa…

Hắn không ngừng lẩm bẩm với mặt đất đang rục rịch muốn nhô lên:

- Cho ta thêm chút thời gian nữa a! Không nên ép ta! Hãy cho ta thêm chút thời gian! Ta tuyệt sẽ không cô phụ các ngươi!

Đại địa mơ hồ chấn động, tựa hồ đồ vật phía dưới đã nghe được lời nói của hắn, đang từ từ trầm tịch lại, chậm rãi rơi vào trong ngủ say.

Một hồi lâu sau, Chung Nhạc chậm rãi đứng dậy, trầm mặc không nói lời nào, trong mắt một mảnh tĩnh mịch. Từ từ, có một tia quang mang từ trong cặp mắt tĩnh mịch của hắn lóe lên, bùng phát lên trong bóng tối, phảng phất như từng đốm từng đốm hỏa diễm đang đốt sáng lên vũ trụ càn khôn trong mắt hắn.

- Chung Sơn thị, áp lực của ngươi quá lớn rồi! Sinh mấy đứa hài tử a, hãy giao trách nhiệm này lại cho bọn họ!

Tân Hỏa trầm lặng nói.

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, nhìn về phía đám mộ phần kia, tâm tình tựa hồ lại trở nên thoáng đãng:

- Giao cho hài tử của chính mình? Tân Hỏa, ngươi cảm thấy là ta trả giá nhiều, hay là những tiên hiền tiền bối mai táng trong đám mộ phần này trả giá nhiều hơn?

Tân Hỏa nhất thời giật mình.

- Bọn họ cho dù đã chết đi, nhưng linh hồn vẫn còn có can đảm chiến đấu vì chủng tộc, nhục thân đã chết đi, nhưng vẫn còn có can đảm chiến đấu vì chủng tộc, không tiếc bị ma diệt linh hồn, không tiếc thi thể bị vỡ nát. Linh hồn của bọn họ đã bị ma diệt, thi thể đã vỡ nát, nhưng vẫn còn muốn chiến đấu vì chủng tộc, không muốn vào Luân Hồi, không cần có tân sinh, nguyện làm quỷ, nguyện làm thi, cống hiến ra lực lượng cuối cùng của chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.