Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1853: Chương 1853: Mai hoa ngạo tuyết (2)




Thanh Hà Đế không đáp lời, nhưng bên cạnh hắn có thiên hỏa lan tỏa, Kim Thiên Đế lao tới từ bên cạnh, cười:

- Ương Tôn Đế cũng ngày càng gầy gò, lẽ nào là bị Mục Tiên Thiên lấy dương bổ âm rồi?

Trong thiên hỏa hắn tế lên một nhành cây ngô đồng, lao tới Ương Tôn Đế. Nhành ngô đồng này là cành trên cây ngô đồng ở Thiên Hỏa Hoang Vực, tuy không phải thiên địa linh căn nhưng cũng không phải dạng tầm thường.

Nhành ngô đông quét qua, thiên hỏa càng thêm khủng khiếp, tạo nên một vùng tiểu Thiên Hà Hoang Vực, Thiên Hỏa Hoang Vực di chuyển, chặn đường Ương Tôn Đế.

- Kim Thiên sư huynh, ta thấy xấu hổ thay huynh, Thanh Hà sư huynh tốt xấu cũng bị Đế Hậu nương nương ngủ rồi, xưng thần dưới háng Đế Hậu, còn huynh thì sao?

Ương Tôn Đế cười ha ha, khí tức cuồng dã, có một loại bá khí riêng có của thượng cổ Địa Hoàng, xông vào Thiên Hỏa Hoang Vực, quyền cước tung ra thiên hỏa, phát huy phong phạm của thượng cổ hoàng tộc, cười chế nhạo:

- Còn huynh thì bị Đế Hậu đánh trọng thương, buộc phải xưng thần. Đế Hậu ngay cả việc ngủ mà lấy dương bổ âm cũng không thèm làm với huynh. Đúng là đáng thương! Nếu huynh đã có thù với Đế Hậu thì sao lại theo ả làm gì? Chi bằng đi theo ta, mọi người cùng tôn kính Mục Tiên Thiên, làm Ngự Đế, vẫn tốt hơn bị chửi như huynh.

Kim Thiên Đế mặt đỏ lên rồi lập tức trở lại bình thường. Thực lực của hắn không bằng Ương Tôn Đế, lúc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cố thi triển thủ đoạn giữ chân Ương Tôn Đế.

Thanh Hà Đế cũng bị Ương Tôn Đế nói mà mặt đỏ gay, miệng lưỡi Ương Tôn Đế đúng là sắc bén, nói hắn xưng thần dưới háng Đế Hậu, đúng là đại sỉ nhục.

Nhưng Ương Tôn Đế cũng không nói sai, đúng là hắn đã bị Đế Hậu ngủ rồi, nhưng đó là quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi, ngủ cùng cũng là để tăng cường tình cảm và mối quan hệ, rất bình thường, nhưng lại bị Ương Tôn Đế nói thành việc hạ lưu.

Hắn tiếp tục đánh về hướng chiến trường để đi giết Chung Nhạc, đột nhiên Trường Sinh Đế xuất hiện, trên đình đầu cắm đầy cành tua tủa, rất gầy gò, lao tới phía hắn, cười:

- Thanh Hà huynh, Đế Hậu nương nương phong huynh là phi tử, còn muốn phong huynh là hậu? Huynh và Kim Thiên đạo hữu phục vụ Đế Hậu tại giường mỗi tối, huynh là phục vụ đơn hay đôi? Chắc các huynh cũng phải có lịch chứ nhỉ?

Thanh Hà Đế không kìm nén được nộ khí, bị hai vị đế trêu gheo tới nộ hỏa bùng nổ, chỉ muốn đại chiến ba trăm hiệp.

Trường Sinh Đế cũng giống Ương Tôn Đế, cũng hay nói những lời không nên nói. Đường đường là đế cấp, tốt xấu gì cũng phải có tí thể diện, nhưng giờ hai người họ lại không giữ chút thể idện nào cho hắn, vạch trần hết điều đáng xấu hổ nhất của hắn!

- Thanh Hà huynh, ngươi tiếp tục đi giết Dịch Quân Vương, Trường Sinh Đế có trẫm ứng phó!

Tiếng của Đế Hậu nương nương vognj tới, Thanh Hà Đế kìm nộ hỏa xuống, tiếp tục hướng tới Nam Thiên Môn. Phía sau, Đế Hậu nương nương tiến tới chỗ Trường Sinh Đế, thản nhiên nói:

- Trường Sinh, ngươi cũng là thượng cổ đế, theo lý còn là tiền bối của ta, nếu ngươi chịu quy thuận, trẫm sẽ cho ngươi vị trí tây cung, hưởng thiên hạ cùng trẫm, như vậy không phải hơn nhiều với theo Mục Tiên Thiên hay sao?

Trường Sinh Đế cười ha hả, lắc đầu nói:

- Đế Hậu, Mục Tiên Thiên tuy cũng là nữ tử nhưng phẩm hạnh hơn ngươi rất nhiều, làm Ngự Đế bên cạnh nàng ta, cho dù không được cả thiên hạ nhưng cũng tốt hơn làm tình nhân bao nuôi của Đế Hậu. Cũng chỉ có loại vô sỉ như Thanh Hà huynh mới khúm núm dưới váy ngươi.

Thanh Hà Đế loạng choạng, bị hắn đánh một trận, mặt nổi đầy gân xanh.

Đế Hậu nương nương tế Sinh Mệnh Cổ Thụ, cười:

- Trường Sinh, ngươi tuy là thượng cổ đến nhưng không phải đối thủ của trẫm. Ngươi cố chấp muốn chết thì trẫm cũng đành phải đánh ngươi về nguyên hình rồi ăn ngươi!

Trường Sinh Đế sắc mặt khẽ biến, Đế Hậu nương nương nói ra như vậy rõ ràng là biết lai lịch của hắn.

Hắn là thánh dược thành đế, không nhiều người biết được điều này!

Nếu bị người khác biết lai lịch thì hắn sẽ nguy hiểm!

Hai vị đế cấp mở bí cảnh sau đầu, tu vi thực lực tăng vọt, Trường Sinh Đế trước nay không phải ngươi khoe khoang nhưng đối mặt với Đế Hậu cũng không dám ẩn giấu thực lực. Lên là thi triển Thất Đạo Luân Hồi, bí cảnh thứ bảy hiện ra vạn hoa hình thái, ánh sáng chói lòa, vô cùng hấp dẫn.

Đế Hậu nương nương cũng mở bí cảnh thứ bảy, thành tựu của nàng ta về bí cảnh thứ bảy không bằng được thượng cổ đế như Trường Sinh Đế nhưng có Sinh Mệnh Cổ Thụ nên chiến lực cũng tăng cao!

Uỳnh uỳnh!

Sinh Mệnh Cổ Thụ trở lại, vô cùng nặng nề, không cần bất cứ thần thông đạo pháp nào cũng có thể phá mọi thứ. Quầng sáng sau đầu Trường Sinh Đế phóng ra vô số sợi xúc tu như rồng như rắn, quấn lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ, muốn chống lại công kích đó, nhưng vừa chạm vào cây thì bị chấn động tán loạn, rơi xuống lả tả.

Đế Hậu nương nương cười khảy, bất cứ thần thông đạo pháp nào đánh tới đều bị cây cổ thụ này đánh bật vỡ vụn.

Trường Sinh Đế giơ tay chống đỡ, rồi bay người lên giống như một phiến lá, rồi bay lên cây cổ thụ. Trường Sinh Đế đứng trên thân cây khổng lồ, định cắm rễ vào thân cây nhưng lại bí đánh hự một tiếng.

- Không hổ là thiên địa linh căn, tuy chỉ là tử vật nhưng vẫn rất hoàn chỉnh, ta không hấp thụ được chút năng lượng nào của nó.

Trường Sinh Đế mới nghĩ tới dây thì thấy Đế Hậu kéo cung bắn vút vút vô số mũi tên về phía hắn. Rồi cây cổ thủ lật lại đánh mạnh lên người hắn.

Trường Sinh Đế thổ huyết, bị đánh bay ra sau.

Cùng lúc đó không gian sau lưng Đế Hậu nương nương đột nhiên vỡ ra một cái lỗ lớn, vô số sợi rễ chui ra, cắm phập phập vào người nàng ta, cắm vào trong nguyên thần bí cảnh, quấn lấy nguyên thần của nàng ta.

Những sợi rễ này vô cùng to lớn, nháy mắt đã phủ đầy bầu trời của thất đại nguyên thần bí cảnh của nàng ta. Dưới mặt đất cũng xuất hiện đầy rẫy những sợi rễ to bằng cả dãy núi.

- Trường Sinh Đế lợi hại như vậy sao? Hình như hơn trước kia rất nhiều!

Đế Hậu nương nương kinh hãi, thực lực của nàng ta đúng la fko bằng thượng cổ chư đế, cho dù đã mở bí cảnh thứ bảy, nhưng hiểu biết về Thất Đạo Luân Hồi cũng chưa sâu, nàng ta dựa vào uy năng của Sinh Mệnh Cổ Thụ.

Nếu không có Sinh Mệnh Cổ Thụ thì nàng ta không phải đối thủ của Trường Sinh Đế.

Nhưng bản lĩnh của Trường Sinh Đế dường như cũng tăng vọt so với trước kia, điều này thì kỳ lạ. Đế cấp tiến bộ rất khó, phía trước chỉ còn cảnh giới Đạo Thần, mà cảnh giới này thì mơ hồ, đầy hỗn độn và những điều chưa biết.

Không có tiền bối tiên hiền chỉ dẫn, chỉ có thể tự mình mò mẫm, vì thế đại bộ phận đế cấp từ xưa tới nay đều bị ghìm chân ở đế cảnh, không thể tiến thêm.

Nhưng Trường Sinh Đế trong mấy chục năm ngắn ngủi lại có tăng tiến, không thể không khiến nàng ta nghi ngờ, có phải Trường Sinh Đế gặp được cơ ngộ gì không.

Đế Hậu triệu hổi Sinh Mệnh Cổ Thụ, cổ thụ quét ngang, lập tức rễ của Trường Sinh Đế bị cắt đứt, hai người đều bị thương, sắc mặt nặng nề.

Thương thế của Trường Sinh Đế khá nặng, Sinh Mệnh Cổ Thụ có tác dụng khác chế, áp chế rất lớn đối với hắn, khiến bất cứ đạo pháp thần thông nào của hắn cũng vô dụng. Đế Hậu cũng rất cảnh giác với vô vàn thủ đoạn của hắn.

Lúc này, Thanh Hà Đế đã tới bên ngoài Nam Thiên Môn, thấy tấm bảng trên Nam Thiên Môn sáng chói, bay qua bay lại trên chiến trường. Đại đế ý cảnh chứa trong ba chữ Nam Thiên Môn biến thành thần thông tấn công thần ma Thanh Hà thị, khiến tử tôn của hắn tử thương vô số!

- Địa Hoàng của thời đại Địa Kỷ, cũng muốn ra oai sao?

Thanh Hà Đế cười khảy, dòng sông dưới chân trào dâng chảy thẳng tới, đánh bay tấm bảng về phía Tiên Thiên Cấm Quân!

Tấm bảng dùng thế trấn áp lao tới, khi Tiên Thiên Cấm Quân sắp bị đè nát thì đột nhiên một con thuyền cổ xuất hiện phía trước, một bàn tay to lớn thò ra tóm chặt tấm bảng dựng nó trên mũi thuyền.

Thân thể Chung Nhạc chấn động, trong cơ thể vọng ra tiếng uỳnh uỳnh, ba mươi ba tầng trùng thiên không ngừng chấn động, triệt tiêu năng lượng từ tấm bảng kia. Ba mươi ba tầng động thiên của hắn mỗi khi chấn động một lần là triệt tiêu được một phần năng lượng của tấm bảng, liên tiếp vài lần, cuối cùng năng lượng của Thanh Hà Đế cũng tiêu biến.

- Dịch Quân Vương, ngươi rất giỏi!

Thanh Hà Đế vỗ tay tán thưởng:

- Vừa rồi là ngươi điều khiển tấm bảng đó đồ sát đệ tử của Thanh Hà thị ta? Ngươi có thể vừa đại sát tứ phương trong loạn quân vừa điểu khiến bảng Nam Thiên Môn ra tay với thần ma Thanh Hà thị, lại có thể bao quát toàn cục, đối kháng với bọn Mặc tiên sinh. Ngươi làm ba việc một lúc, trí tuệ, sức mạnh, khống chế, ngươi đều làm được một cách hoàn hảo!

Hắn không kìm được khen ngợi, phân thân của Chung Nhạc cùng Âm Phiền Huyên điều động toàn quân chống lại Mặc Ẩn, Vân Quyển Thư và Thiên Tơ nương nương, bên khác thì điều khiển con thuyền cổ đồ sát tướng lĩnh tầm trung của Thiên Đình các quân, hơn nữa hắn còn điều khiển bảng Nam Thiên Môn đối kháng đại quân Thanh Hà thị.

Bản lĩnh này thực khiến người ta phải kinh thán.

Đáng sợ nhất là khi hắn sát phạt cùng các Đế Quân lục viện, hai việc còn lại vẫn thực hiện có trình tự, không hề hỗn loạn. Chỉ riêng về trí tuệ hắn đã có thể trấn áp bọn Mặc Ẩn rồi!

- Bản lĩnh của ngươi thật sự rất cao, rất giỏi!

Thanh Hà Đế bật ngón tay cái, đột nhiên ngón tay cái đề xuống Chung Nhạc, đầu ngón tay bỗng biến thành khổng lồ, vân tay trên đó giống như những dãy núi hùng vĩ, tạo thành hình xoáy xoay chuyển trấn áp Chung Nhạc!

Vân tay của ngón tay cái đó giống như một cái động khẩu với vô vàn răng nanh của sói, không ngừng xoay tròn cắt xé, năng lượng khủng bố truyền tới, dường như muốn hút mọi thứ vào trong và nghiền nát.

- Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Thanh Hà Đế mỉm cười.

Chung Nhạc cười ha hả, nhấc tấm bảng lên đẩy về phía ngón tay Thanh Hà Đế, cười:

- Thanh Hà đạo huynh, khi Đế Hậu cùng huynh thì huynh ở trên hay ở dưới?

Thanh Hà Đế đại nộ, Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế chọc ghẹo hắn đã đành, chỉ một Tạo Vật Chủ nhỏ bé mà cũng dám, thật không thể nhẫn nhịn!

Ngón tay của hắn đập mạnh xuống tấm bảng Nam Thiên Môn, nhưng không hề chiếm được chút ưu thế nào. Thanh Hà Đế kinh hãi, bốn ngón tay còn lại lại búng lên tấm bảng đó, đánh bay tấm bảng.

Tấm bảng bay đi, dòng sông dưới chân hắn tràn tới Chung Nhạc, sông lớn nổi sóng, nước nhấn chìm mọi thứ, Tiên Thiên Khảm Thủy đại đạo hắn đã tu luyện tới cực hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.