Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1921: Chương 1921: Mục Thiên Tử (2)




- Tiểu gia hỏa này đã mở Bí cảnh thứ bảy? Thiên Thừa Tướng, ngươi tìm được hắn ở nơi nào vậy?

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Là do cha hắn sinh con trai tốt, không quan hệ gì với ta!

- Không tầm thường! Không tầm thường!

Vũ Uy Đế không ngừng tán thán, nói:

- Ngươi hiện tại là Thông Thần Cảnh, lập lôi đài trên Võ Thần Đài, sợ rằng Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh không một ai là đối thủ của ngươi, còn giao lưu cái gì? Hai thầy trò các ngươi lẽ nào lại muốn một lần nữa tới Thiên Đình đập Võ Thần Đài sao?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đây chính là thầy truyền trò nối a! Hoài Ngọc, ngươi đi Võ Thần Đài, lập ra một tấm đại bảng, trên đó viết mấy chữ Đệ nhất Luyện Khí Sĩ thiên hạ, sau đó sẽ có thể tiếp nhận khiêu chiến ở nơi đó. Nếu là Thần Minh, Thiên Thần tới ứng chiến, cũng có thể đánh một trận!

Phong Hoài Ngọc chắp tay nhận lệnh, lập tức chạy tới Võ Thần Đài.

Vũ Uy Vương thành Đế, khắp chốn mừng vui, một trận náo nhiệt qua đi, quần hùng đi tới vây xem trận chiến trên Võ Thần Đài. Tấm bảng kia của Phong Hoài Ngọc quả nhiên đã khơi dậy lòng không phục của không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, kẻ khiêu chiến tụ tập đông đúc như biển.

Đám người đứng dưới lôi đài quan chiến, chỉ thấy Phong Hoài Ngọc nghênh chiến quần hùng thiên hạ, hiếm gặp địch thủ. Cho dù là trong cảnh giới Thần Minh cũng ít có đối thủ, tồn tại cảnh giới Thiên Thần cũng có thể đánh một trận, khiến cho quần hùng Thiên Đình đều kinh ngạc tán thán không thôi, khâm phục nói:

- Lại thêm một Thiên Thừa Tướng nữa!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Thế gian này vẫn còn có chút tồn tại có thể tại cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, Hoài Ngọc còn không phải chân chính vô địch trong Luyện Khí Sĩ!

Sắc mặt đám người nhất tề chấn động. Vũ Uy Đế nghiêng người sang hỏi:

- Trong thiên hạ còn có thiên tài bậc này sao?

Chung Nhạc gật đầu, nhớ tới đệ tử của Diệu Đế. Gã đệ tử kia chính là đồng dạng với Phong Hoài Ngọc, còn tại cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy. Phong Hoài Ngọc phải dùng bị thương làm cái giá, lúc này mới đánh bại được hắn.

Thực lực của gã đệ tử Diệu Đế kia tuyệt đối không kém, có thể xưng là thiên tài nhất đẳng nhất.

Diệu Đế là một trong Chư Đế Thượng Cổ, sợ rằng ngoại trừ hắn ra, còn có những Chư Đế Thượng Cổ khác cũng thu đã thu nhận một chút đệ tử thiên tư trác tuyệt, thân là truyền nhân y bát của bọn họ.

Hiển nhiên, những tồn tại cổ lão này cũng không cho rằng Mục Tiên Thiên đăng cơ xưng Đế, thiên hạ sẽ có thể thái bình. Bọn họ biết rõ rằng vẫn còn một trận gió tanh mưa máu đang chờ đợi bọn họ.

- Những tồn tại cổ lão này rốt cuộc đang mưu đồ chuyện gì?

Chung Nhạc âm thầm suy tư, có chút không hiểu.

Chư Đế Thượng Cổ tìm kiếm truyền nhân, tuyệt đối không đơn thuần là truyền thừa y bát đơn giản như vậy, bên trong hẳn là còn có một tầng nguyên nhân khác.

- Dấu hiệu của loạn thế a!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Phong Hoài Ngọc lập lôi đài suốt nửa năm đằng đẳng, cơ hồ đánh khắp một lần thế hệ thanh niên Thiên Đình, vẫn không kẻ nào có thể đánh thắng được hắn. Mục Tiên Thiên rốt cuộc cũng đứng dậy, đi tới Bích Lạc Cung, mời Chung Nhạc đi theo.

- Sư tôn đi tới Bích Lạc Cung, ta đi gặp huynh trưởng ta một lần a!

Phong Hoài Ngọc nói với Chung Nhạc.

Chung Nhạc gật đầu một cái, ý vị thâm trường nói:

- Ngươi cẩn thận một chút! Nơi này là Thiên Đình!

Phong Hoài Ngọc mỉm cười, nói:

- Ca ca ta là Thiên Vương ở nơi này, ai còn có thể hại ta được chứ?

Vừa mới dứt lời, liền xoay người đi thẳng về phía Nam Thiên Môn.

Chung Nhạc nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, ngay sau đó khởi hành, cùng với Mục Tiên Thiên đi tới Bích Lạc Cung.

Bên ngoài Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh sớm đã ở đó nghênh đón. Hắn nhìn thấy Chung Nhạc, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói:

- Dịch tiên sinh!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười:

- Bích Lạc tiên sinh!

Đám người tiến vào trong cung. Bích Lạc tiên sinh mời Mục Tiên Thiên và Chung Nhạc ngồi xuống, châm trà nói:

- Bệ hạ bận rộn sự vụ, vất vả đại kế thiên hạ, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm Bích Lạc Cung ta như vậy?

- Ta tới đây làm Thiên tử!

Mục Tiên Thiên đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát nói:

- Trẫm muốn đối phó Thần Vương Thái Cổ, nhất thống Vũ trụ Cổ lão. Nhưng thủ đoạn trong tay quá ít, bởi vậy không thể không tự cho mình là Thiên tử, cam nguyện làm Mục Thiên Tử! Hy vọng có thể được Thiên đại nhân tương trợ, san bằng quân địch, khiến cho thiên hạ thái bình!

Bích Lạc tiên sinh cười ha hả, nói:

- Bệ hạ, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, sẽ còn có sinh linh tế Thiên nữa sao?

Trong lòng Mục Tiên Thiên chấn động, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn. Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, lê dân bách tính sẽ liền không tế Thiên nữa. Chỉ có thiên hạ rối loạn, hồng thủy ngập trời, tai kiếp liên tục, lê dân bách tính mới sẽ khẩn cầu trời xanh phù hộ.

Có chúng sinh tế Thiên, Thiên mới sẽ cường đại.

- Nói như vậy, Thiên là không muốn giúp ta bình định Vũ trụ Cổ lão sao?

Sắc mặt Mục Tiên Thiên lạnh lẽo, đứng dậy nhàn nhạt nói.

- Mời Bệ hạ ngồi!

Bích Lạc tiên sinh chậm rãi uống trà, khẽ mỉm cười, nói:

- Đối với Thiên, thiên hạ càng loạn, lực lượng của Thiên sẽ càng mạnh. Cho nên các đời Thiên Đế của Thời đại Thần Kỷ cũng đều không thể thống nhất Vũ trụ Cổ lão, nhiều nhất chỉ có thể thống nhất ba ngàn Lục Đạo Giới và Tử Vi. Bất quá, hiện tại đại thế đã tới, Thiên sớm cảm nhận được, trận đại thế này cuồn cuộn ập tới, không ai có thể ngăn cản. Cho nên Thiên sẽ thuận thế mà làm. Nếu Bệ hạ đã thuận theo Thiên ý, vậy Thiên cũng sẽ nguyện ý trợ giúp Bệ hạ!

Tinh thần Mục Tiên Thiên đại chấn, mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy…

- Bệ hạ, chậm đã!

Bích Lạc tiên sinh đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:

- Thiên cần Bệ hạ suất lĩnh bá quan văn võ trong triều, cử hành một trận Đại điển tế Thiên. Nếu Bệ hạ chịu đáp ứng, chuyện này liền xem như đã thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.