Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 588: Chương 588: Nam nhân của Vương (2)




Lúc này, Xích Tuyết còn cách bờ sông hơn mười trượng, rốt cuộc cũng kiệt lực, thân thể rớt thẳng xuống mặt sông. Chung Nhạc nhanh chóng trở tay rút kiếm, kim kiếm bằng vũ đẩy ra về phía Xích Tuyết, quát lớn:

- Lớn!

Kim kiếm bằng vũ đón gió liền tăng lên, thân kiếm mở rộng ra, rơi xuống ngay dưới chân Xích Tuyết. Xích Tuyết thở phào nhẹ nhõm một cái, chân đạp trên kim vũ nhẹ nhàng đi tới. Nàng phóng người nhảy khỏi kim kiếm, hai chân rốt cuộc đạp lên mặt đất. Chung Nhạc trở tay cắm kim kiếm vào trong quang luân sau đầu, nói:

- Chúng ta đi thôi!

- Chờ một chút!

Xích Tuyết cúi người ấn một chưởng lên trên mặt đất, ngay sau đó lại nhanh chóng phóng như điên hơn mười dặm trên bờ sông, một chưởng lại một chưởng ấn xuống mặt đất dọc theo bờ sông. Sau khi làm xong hết thảy chuyện này, lúc này nàng mới mang theo thần sắc vui vẻ quay trở về, mỉm cười nói:

- Đối thủ quá nhiều, vẫn là xử lý trước một nhóm rồi hãy nói!

Chung Nhạc nhìn chằm chằm nàng, nói:

- Nữ nhân quá thông minh sẽ không ai thèm lấy đâu!

Xích Tuyết nở nụ cười giòn giã, nói:

- Không phải vẫn còn có ngươi sao? Hơn nữa, nữ tử của Tây Vương Mẫu Quốc ta không giống như nữ tử Nhân Tộc. Chúng ta không gả cho nam nhân, chúng ta cưới nam nhân! Kẻ nào quy định nữ nhân nhất định phải gả cho nam nhân làm thê làm thiếp chứ? Kẻ nào quy định nam nhân không thể gả cho nữ nhân làm thê làm thiếp đây? Tương lai ta trở thành Tây Vương Mẫu, ngươi chính là Đại Vương Hậu của ta!

Chung Nhạc cười ha hả, xoay người tiến về phía trước, lắc đầu nói:

- Tiểu nha đầu nghĩ thật hay a!

Xích Tuyết nhất thời buồn bực, vội vàng đuổi theo hắn, nhe nanh múa vuốt nói:

- Ngươi nhất định phải làm nam nhân của Vương!

Chung Nhạc cười nói:

- Ngươi làm nữ nhân của Vương còn không sai biệt lắm!

Nói thật ra, trong lòng hắn cực kỳ thưởng thức nàng thiếu nữ cơ linh hoạt bát Xích Tuyết này. Nữ tử này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã có lòng dạ và nhãn giới như nam tử vậy, hơn nữa hành sự còn quả đoán quyết tuyệt, trí mưu cũng sâu. Thậm chí tuyệt đại bộ phận nam tử còn không bằng được nàng. Vị Tuyết Công chúa của Tây Vương Mẫu Quốc này còn có sự quyến rũ mà những nữ tử khác không có, có dung nhan tuyệt sắc mà những nữ tử khác không có. Bất cứ nơi nào nàng xuất hiện, đều có thể khiến cho tất cả những nữ nhân khác cũng phải ghen tỵ tới mức phát cuồng.

- Thần Thổ! Một khối Thần Thổ thật lớn!

Trong quang luân sau đầu Chung Nhạc, cây củ cải Hồ Tam Ông phốc một cái nhảy ra, phốc phốc quỳ rạp trên mặt đất, hai tay bốc lên một nắm đất không ngừng gào khóc. Mấy cây Thần dược còn lại cũng nhao nhao nhảy ra, quỳ rạp hai chân trên mặt đất vừa khóc vừa cười, nhảy nhảy nhót nhót. Cảnh Thiên còn không ngừng lăn qua lộn lại trên mặt đất, mừng tới chảy nước mắt.

Bùn đất dưới chân bọn họ tuôn trào ra Thần tính như khói như lửa, như quang như mạc. Chính là một mảnh Thần Thổ. Một mảnh Thần Thổ vô cùng màu mỡ. Thần Thổ nơi này chất chứa Thần lực, linh lực và Thần tính nồng nặc phảng phất như là mật đường vậy, so với bùn thuốc trong tất cả những hoa viên, Thần Dược Viên trước đây bọn họ từng nhìn thấy còn nồng nặc hơn, còn thần thánh hơn, quả thật chính là địa phương tốt nhất để cho Thần dược sinh trưởng.

Soạt!

Bản Lam lão ông đâm bộ rễ của chính mình vào trong Thần Thổ, kêu lên:

- Kẻ nào cũng đừng nghĩ nhổ ta lên! Ta chết cũng phải chết ở chỗ này!

Hai tay Đương Quy không ngừng bốc từng nắm từng nắm Thần Thổ, điên cuồng nhét vào trong miệng chính mình. Sài Hồ và Hồ Tam Ông thì cầm hai cái xẻng, tay không ngừng xúc Thần Thổ ném vào trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, miệng không ngừng nói:

- Đào đi! Nhanh đào đi! Chết ở chỗ này có tác dụng cái rắm gì? Đợi tới lúc đám gia hỏa hung thần ác sát kia chạy tới, ngươi thật sự sẽ chết ở chỗ này rồi…

Mà Long Quỳ thì vò nát một nắm lá cây của chính mình, dùng sức vắt độc dịch thấm vào trong Thần Thổ, lớn miệng tuyên bố:

- Tất cả Thần Thổ đều là của ta! Ta đã hạ độc rồi, các ngươi kẻ nào ăn Thần Thổ của ta, ta sẽ độc chết kẻ đó!

Đám người Chung Nhạc thì nhìn về phía một khuôn viên không lớn lắm cách đó không xa. Trong khuôn viên trồng rất nhiều cổ thụ cổ lão san sát nhau. Đại đa số các cổ thụ cũng đều đã sớm héo rũ chết khô, cành cây khô quắt mục nát, đã không còn bất luận linh tính gì nữa. Duy chỉ còn lại ba cây Thần thụ vẫn như cũ xanh um tươi tốt. Ba cây Bàn Đào Thần Thụ còn sống kia tản mát ra khí tức cổ lão mênh mang. Ba gốc Linh căn tồn tại từ thời đại Luân Hồi Đại Thánh Đế cho tới bây giờ, hiện tại đang xuất hiện trước mắt bọn họ.

Trên ba cây Bàn Đào Thần Thụ này có mấy đóa hoa đào vẫn còn nở rộ, có mấy quả Bàn Đào vẫn còn chưa chín hẳn, lại có một hai quả Bàn Đào đã chín muồi, vừa lớn vừa tròn, đỏ hừng hực mê người nói không nên lời.

Hư ảnh của Thiên cung Thiên Đình phiêu phù trên không trung ba cây Thần thụ này, nguy nga đồ sộ. Vô số hư ảnh Chư Thần phiêu phù xung quanh ba cây Bàn Đào Thần Thụ, tràn ngập quang hoàn thần thánh, lại còn tản mát ra từng tràng từng tràng thanh âm tế tự, giống như Chư Thần đang tế tự triều bái, khẩn cầu trời xanh có thể nghịch thiên cải mệnh, kéo dài thọ nguyên. Một màn này vô cùng rung động!

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Ngươi đi trước đi! Ta lưu lại chỗ này lấy một chút Thần Thổ, Anh Nữ cũng lưu lại giúp ta. Dù sao ngươi cũng chỉ có thể hái được một quả Bàn Đào, không phải sao?

Xích Tuyết liếc nhìn Anh Nữ một cái. Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống. Xích Tuyết thoáng do dự một chút, nở nụ cười khúc khích, cất bước tiến về phía trước. Anh Nữ ở một bên thì có chút mờ mịt.

- Anh Nữ, mau giúp ta đào thêm nhiều Thần Thổ một chút!

Chung Nhạc cười nói. Sau đó, hai người cùng một chỗ động thủ, cùng với đám Quy Khư Lục Quân Tử không ngừng đào đất, đem mặt đất bốn phía đào lên gần như cả một tầng. Thần Thổ ở nơi này mặc dù màu mỡ, nhưng cũng không sâu lắm. Lớp Thần Thổ ở tầng dưới chót Thần tính sớm đã xói mòn, đã biến thành đất thường.

Chung Nhạc, Anh Nữ và sáu cây Thần dược đang liều mạng đào đất, đột nhiên chợt nghe thanh âm nổ vang ầm một tiếng từ phía bờ sông truyền tới. Chính là cấm chế do Xích Tuyết lưu lại bên bờ sông đã bị xúc động, không biết bao nhiêu cường giả bị nổ văng tứ tung. Không ít cường giả bị oanh rơi ngược vào trong Táng Thần Hà, chết oan chết uổng.

- Mau! Mau! Mấy kẻ cướp đất sắp tới rời!

Chung Nhạc lớn tiếng thúc giục.

- Kẻ nào cướp Thần Thổ của ta, lão tử liền liều mạng với hắn!

Hai tròng mắt Bản Lam lão ông đỏ bừng bừng, ngữ khí hung ác nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.