Hơn chục ngày nay hắn đều tập trung tu luyện, không biết bất cứ chuyện gì khác. Đến ngày Truyền Kinh Các lại mở, rất đông thượng viện đệ tử bàn luận về trận vô cấm kỵ đối quyết cuối năm.
- Ta mới vào thượng viện không lâu, không biết thượng viện đệ tử lại coi trọng trận vô cấm kỵ đối quyết này đến vậy.
Chung Nhạc tới nơi, cảm nhận được luồng sát khí từ những thượng viện đệ tử kia, trong bụng không khỏi cảm khái:
- Nhưng cũng là bình thường, bất luận là hàn môn tử đệ hay là tử đệ của danh môn đại phái, mười sáu tuổi không tu thành linh thì đều bị đuổi xuống núi. Vì thế trận vô cấm kỵ đối quyết này có lẽ là hy vọng trở thành luyện khí sĩ của tất cả thượng viện đệ tử. Đương nhiên, nếu ta đạt được yêu cầu của Tân Hỏa thì có thể không cần dựa vào Linh Không Điện để tu thành linh. Nhưng yêu cầu của Tân Hỏa rất cao, có thể nói là biến thái, với bản lĩnh hiện tại ta còn xa mới đáp ứng được yêu cầu của hắn.
Bên ngoài Truyền Kinh Các, thậm chí có không ít đệ tử đang tỷ thí, không chí có các loại pháp môn quan tưởng chiến đấu còn có các loại bảo vật như đồ đằng thần trụ và hồn binh, vô cùng ác liệt.
Hàng trăm thượng viện đệ tử ở ngoài quan chiến, chia thành nhiều sàn đấu hai người một, rất nhiều pháp môn quan tưởng đều được thi triển.
Thậm chí Chung Nhạc còn thấy có người mọc cánh bay giữa không trung, hồn binh tới lui như chớp, các trận đấu vô cùng hoa lệ!
- Đây là đang làm gì vậy? Ủa, thượng viện sao lại có nhiều gương mặt lạ vậy?
Chung Nhạc nheo mắt nhìn, thấy một bên tham chiến đều là những gương mặt lạ đấu với thượng viện đệ tử. Đột nhiên, một vị thượng viện đệ tử trên không trung bị đánh rơi xuống đất không dậy nổi, cũng may không mất mạng.
Rõ ràng đây không đơn giản là tỷ thí, đồng môn giao đấu chỉ tới chừng mực là dừng, còn những người này ra tay quá nặng, không giống đồng môn tỷ thí.
Phụt!
Đột nhiên, Chung Nhạc thấy trong một vòng đấy có một thân hình quen thuộc bay lên cao, bị đối thủ một đòn đánh lên trời, vô lực rơi xuống.
Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, tinh thần lực biến thành giao long đỡ lấy người đó, nhẹ nhàng đáp đất. Chung Nhạc tiến tới:
- Hà sư huynh, chuyện gì vậy? Họ là ai?
Người bị đánh bay đó chính là Hà Thừa Xuyên, lấy tay quệt vết máu nơi khóe miệng, phẫn nộ nói:
- Chúng là ngoại môn đệ tử tu hành ở nội môn, tới thượng viện gây sự.
- Ngoại môn đệ tử tu luyện ở nội môn?
Chung Nhạc hơi khựng lại rồi chợt hiểu. Muốn trở thành nội môn đệ tử theo đường chủ hoặc trưởng lão Kiếm Môn tu luyện thì phải tu thành linh trở thành luyện khí sĩ. Nhưng đại thị tộc có một số đặc quyền, đệ tử nòng cốt của đại thị tộc sẽ được các luyện khí sĩ trong tộc thu nhận ở bên cạnh, luôn luôn truyền thụ công pháp, chỉ điểm tu hành.
Ví dụ như Ngu Phi Yến của Hữu Ngu thị, nàng có thể lên núi bất cứ lúc nào thỉnh giáo các luyện khí sĩ những vấn đề khó khăn trong tu hành, nhưng Ngu Phi Yến không thích ở nội môn, các đệ tử nòng cốt của thị tộc khác thì luôn ở nội môn, rất ít khi đụng mặt thượng viện đệ tử.
Những người này tuy tu hành ở nội môn nhưng vẫn là đệ tử ngoại môn, đến vô cấm kỵ đối quyết cuối năm cũng phải tới sát hạch. Giờ đã sắp tới ngày, có không ít đệ tử như vậy từ nội môn tới.
Còn tại sao lại ra tay với thượng viện đệ tử thì vì họ cũng rất xa lạ với thực lực của thượng viện đệ tử nên muốn tìm hiểu xem thượng viện có những ai có khả năng uy hiếp tới mình.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Những người tới lần này là đệ tử nòng cốt của Thủy Đồ thị và Lê Sơn thị thuộc thập đại thị tộc. Không chỉ ta bị đánh mà cả Đình sư tỷ cũng bị!
Hà Thừa Xuyên nhổ ra một ngụm máu, phẫn nộ nói:
- Thật không biết lý lẽ, đã nói không được nặng tay nhưng kết quả Đình sư tỷ bị chúng đánh trọng thương!
- Thủy Đồ thị?
Mắt Chung Nhạc lóe tinh quang, một luồng nộ hỏa bùng lên, nhưng sắc mặt không hề thay đổi:
- Thủy Đồ thị, luyện khí sĩ của Thủy Đồ thị câu kết với ma tộc, thả Thiên Tượng Lão Mẫu ra. Cao tầng Thủy Đồ thị triệu tập Thủy Thanh Nghiên sư muội lên núi, kết quả Thủy sư muội bị Thiên Tượng Lão Mẫu ký sinh, hồn bay phách tán! Hừ hừ…
- Vung tay là giao long bay ra, vị sư đệ này thực lực không tồi, không biết có hứng thú tỷ thí chút không?
Đệ tử đả thương Hà Thừa Xuyên nhìn Chung Nhạc, cười:
- Ta thấy ngươi quan tưởng ra giao long có mang lôi đình đồ đằng, dường như ẩn chứa Bôn Lôi Kiếm Quyết. Chắc ngươi là môn hạ của Bồ lão tiên sinh? Bản lĩnh môn hạ đệ tử của Bồ lão tiên sinh ta đều đã lĩnh giáo, thực sự quá yếu ớt. Nhưng ngươi thì khác, kết hợp được giao long đồ đằng và lôi đình đồ đằng, xem ra ngươi là người có được chân truyền, có chút bản lĩnh.
Nhãn lực của hắn rất tốt, không hổ là đệ tử theo luyện khí sĩ tu hành, chỉ riêng kiến thức thôi cũng hơn hẳn các thượng viện đệ tử.
Chung Nhạc sắc mặt tĩnh như mặt hồ, khẽ nói:
- Ngươi là Thủy Đồ thị hay Lê Sơn thị?
Đệ tử kia cười:
- Thủy Đồ thị Thủy Lệnh Sơn.
Chung Nhạc gật đầu, bước lên trước, Hà Thừa Xuyên nhịn đau vội giữ tay hắn lại, hạ giọng nói:
- Chung sư đệ, đừng ra tay nặng. Thủy Đồ thị là thập đại thị tộc, ngươi đã đắc tội Điền Phong thị, đánh ngang ngửa với hắn là được rồi…
Chung Nhạc khẽ gỡ tay hắn, cười:
- Sư huynh yên tâm, ta biết chừng mực.
- Đừng nặng tay?
Thủy Đồ thị Thủy Lệnh Sơn bật cười:
- Là ta đừng nặng tay thì đúng hơn. Thực không giấu, vừa rồi giao đấu với hắn ta chỉ dùng bảy phần sức mạnh. Vị sư đệ đây, ngươi có thể thoải mái ra tay hết sức, mong là ngươi có thể thể hiện chút bản lĩnh.
- Được!
Hai người cách nhau mười trượng, Chung Nhạc hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ động:
- Thủy Đồ thị…
Uỳnh!
Tảng đá dưới chân hắn nổ tung bắn tứ phía, nơi Chung Nhạc đứng đột nhiên mặt đất sụt xuống, xuất hiện dấu chân sâu tới một thước, hình dạng giống như long trảo, to hơn dấu chân người tới hơn chục lần. Dường như có một con giao long hung ác đột nhiên giẫm sập vậy.
Thân hình Chung Nhạc nhún lên, vào khoảnh khắc đó, tiếng long ngâm vang vọng. Một con giao long uốn lượn quanh người hắn.
Thủy Lệnh Sơn chớp mắt một cái, khi mắt mở ra thì Chung Nhạc đã đứng trước mặt hắn, cánh tay có giao long quấn quanh, một quyền đấm thẳng xuống ngực hắn!
Binh!
Giống như chiếc trống lớn được đập xuống, theo đó là tiếng răng rắc của xương gãy, thân hình Thủy Lệnh Sơn cong lại, bắn về phía sau, rầm một tiếng đâm vào một cây cột lớn bằng vại nước, lăn lộn tới vài chục trượng mới dừng lại.
Phía trước Truyền Kinh Các, những trận chiến khác vẫn đang tiếp diễn, nhưng một đòn của Chung Nhạc tạo nên một loạt âm thanh tựa sấm sét. Tiếng sấm từ đầu này vang tới đầu bên kia thực sự vô cùng kinh hãi.
Sức mạnh bạo phát khủng bố này thật khiến người ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác!
Lúc này, các trận đấu khác lập tức dừng lại, bất luận đệ tử thượng viện đang giao đấu hay quan chiến đều quay sang nhìn.
- Lệnh Sơn huynh đệ!
Hai đệ tử khác của Thủy Đồ thị thất kinh kêu lên, vội lao tới đỡ Thủy Lệnh Sơn. Hắn toàn thân mềm nhũn, xương sườn bị gãy đến bảy tám cái.
- Thương nặng vậy sao?
Hai đệ tử Thủy Đồ thị sắc mặt kịch biến, hầm hầm quay lại quát:
- Đồng môn tỷ thí, ngươi ra tay nặng quá đấy!
- Ta đã nhẹ tay rồi, không có thi triển toàn lực.
Chung Nhạc bình thản nói:
- Ta chỉ dùng bảy phần sức mạnh. Nếu dùng mười phần thì hắn không đỡ nổi một quyền của ta.
Trong thức hải, Tân Hỏa giáo huấn:
- Sức mạnh của ngươi còn chưa đủ dứt khoát, nếu đủ mức, khi đánh lên cơ thể địch cũng rất mạnh, chạm vào là vỡ! Đừng nói bảy phần, cho dù là năm phần sức mạnh cũng có thể một quyền đánh chết! Ngươi còn phải tiếp tục tu luyện, vẫn chưa đạt tới mức yêu cầu!
- Bảy phần sức mạnh?
Hai đệ tử Thủy Đồ thị hừ lạnh, một người dìu Thủy Lệnh Sơn đi, người còn lại tiến tới, cười khảy:
- Ngươi là môn hạ của Bồ lão tiên sinh? Tu luyện luyện thể pháp môn? Chẳng trách tốc độ nhanh vậy. Luyện thể pháp môn thuần túy sẽ khiến thân thể cường hãn hơn người khác rất nhiều. Đấu tay đôi cận chiến Lệnh Sơn huynh đệ không đề phòng bị ngươi chớp cơ hội trước nên mới thua! Nếu hắn đề phòng trước lẽ nào lại dễ dàng để ngươi giành thắng lợi?
Hắn vung tay một cây đồ đằng thần trụ bay ra, trên đồ đằng trụ là vô số hoa văn tỏa ra tựa sóng nước, mở rộng tới phạm vi vài trục trượng. Bị đồ đằng văn trên thần trụ bao trùm, tất cả các thượng viện đệ tử đều cảm thấy như đứng trong nước, khó lòng di chuyển thân thể.
Đồ đằng thần trụ bình thường chỉ có thể bao trùm trong phạm vi hai ba trượng, nhưng cây thần trụ này lại bao trùm mấy chục trượng, rõ ràng không phải đồ đằng trụ mà đệ tử phổ thông có thể có.
- Người luyện thể chỉ là đi con đường tà ma ngoại đạo, là loại vô dụng nhất. Một cây đồ đằng trụ là có thể khắc chế hoàn toàn người luyện thể!
Vị đệ tử Thủy Đồ thị kia nhìn giao long quấn quanh người Chung Nhạc, cười khảy:
- Huống hồ giao long đồ đằng của ngươi chỉ có da không có thịt, không máu không xương, căn bản không có chân truyền! Ra tay đi, để ta xem bảy phần sức mạnh của ngươi!
Chung Nhạc nhấc chân, giẫm mạnh xuống, đột nhiên, đồ đằng văn từ cây đồ đằng trụ kia như bị thủy triều cuốn phăng, áp lực gây ra cho mọi người cũng lập tức biến mất.
Đệ tử Thủy Đồ thị kinh hãi, thấy nắm đấm của Chung Nhạc tới phía trước vội quan tưởng, nhưng nào có kịp?
- Bảy phần sức mạnh.
Chung Nhạc thản nhiên nói, nắm đấm đánh vỡ dị tượng mà tinh thần lực của hắn ta quan tưởng mà thành. Đệ tử Thủy Đồ thị giống như bị cự thú húc trúng, bay ra sau, lăn xa đến mấy chục trượng!
- Không kịp quan tưởng, lại không kịp quan tưởng! Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?
Vị đệ tử Thủy Đồ thị kia trong đầu uỳnh một tiếng, phun ra một ngụm máu, gắng gưỡng đứng dậy nhưng lại ngã ra, vừa kinh vừa nộ:
- Sức mạnh bạo phát của hắn sao có thể khủng bố tới mức đó?
- Còn có đệ tử Thủy Đồ thị khác không?
Chung Nhạc nhìn xung quanh, phía trước Truyền Kinh Các, mấy trăm thượng viện đệ tử lặng như tờ, chỉ có tiếng hắn vang lên:
- Ta muốn đánh mười người!