Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 856: Chương 856: Ngục Giới không ai lương thiện (2)




Chung Nhạc nhìn như rút đao ra khỏi vỏ, cái rút ra chính là Nguyên Từ Thần Đao, nhưng thật ra lại là đồng thời thôi động uy năng của hai thanh Thần đao, uy lực tự nhiên mạnh hơn đơn độc một thanh Thần đao.

Hắn lại vận dụng đao ý, dùng đao ý để tương liên thần thông và hai thanh Thần đao, biến thành một thức đại thần thông Nguyệt Tịch. Đúng như những gì Nghịch Hoàng đã nói, Hồn binh, đao ý, tinh, khí, thần đều luyện thành một thể.

Nghịch Hoàng có thể từ trong thức thần thông này của hắn nhìn ra nhiều thứ như vậy, quả thật có chỗ đáng sợ của hắn, có chỗ đáng để kính phục.

Nghịch Hoàng đảo mắt quan sát bốn phía, ánh mắt rơi xuống trên người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải, nhàn nhạt nói:

- Ngươi rút một đao này thật tốt! Một đao dọn sạch toàn trường, khiến cho ở nơi này vừa vặn chỉ còn lại mười gã Luyện Khí Sĩ. Xem ra ngươi là muốn để cho ba tiểu tử đồng bạn này của ngươi có thể sống sót, cho nên mới dốc hết khả năng như vậy. Chỉ là, con kiến hôi sao có thể đứng ngang hàng với chúng ta?

Đám người Quân Tư Tà bị ánh mắt của hắn rơi lên trên người, nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy, có một loại cảm giác bị dã thú đói khát đang nhìn chằm chằm.

Tên Nghịch Hoàng này giống như một con dã thú đã đói bụng không biết bao nhiêu năm vậy, cái bụng đói không ngừng ùng ục kêu vang, nghĩ muốn ăn sống nuốt tươi tất cả bọn họ, ăn ngay cả một mảnh xương nhỏ cũng không lưu lại.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

- Nghịch Hoàng có ý gì?

- Ta muốn xem hai thức thần thông còn lại của ngươi!

Khuôn mặt Nghịch Hoàng đột nhiên trở nên dữ tợn, mỉm cười nói:

- Đao pháp của ngươi khiến cho ta cảm nhận được chiến ý bàng bạc và tín niệm tất thắng. Ta hai thế đều là sát sinh vô số, bóp chết thiên tài cũng là nhiều đếm không xuể. Ta muốn bóp chết ngươi! Ngươi quá trẻ tuổi, hiện tại đã sáng chế ra loại thần thông tinh diệu bậc này, tương lai sẽ còn cao tới đâu? Ta cùng với ngươi đại biểu cho Tinh vực Tả Nha xuất chiến, ánh mắt của những người khác đều sẽ đặt trên người ngươi, kẻ nào sẽ còn quan tâm một tên Ma Hoàng chuyển thế nữa?

Hắn cười lạnh, nói:

- Cho dù chiến công của ta có vượt qua ngươi, chiến lực của ta có mạnh hơn ngươi, thì bọn họ cũng chỉ sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên. Mà chỉ cần ngươi hơi có chút phát huy vượt bậc, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi chính là kinh tài tuyệt diễm!

Hắn cười ha hả, nói:

- Bất quá, ngươi yên tâm! Ta không sẽ trực tiếp xuất thủ với ngươi. Ta sẽ chỉ giết chết những người bên cạnh ngươi, khiến cho ngươi chủ động khiêu chiến ta. Như vậy ta giết chết ngươi, sẽ không bị kẻ nào nói xấu, nói ta đố kỵ nhân tài!

Hắn mới vừa rồi còn là bộ dạng tiền bối, nhưng sau một khắc đã triển lộ ra tư thái Ma Hoàng giết chóc vô số, dữ tợn xảo trá.

Ngục Giới không ai lương thiện!

Bị vĩnh viễn giam giữ trong Ngục Giới, toàn bộ đều là hạng người cùng hung cực ác. Nếu đối với tồn tại như vậy sinh ra một tia thiện cảm, sản sinh tín nhiệm, sợ rằng sau một khắc, sau lưng ngươi sẽ có dao nhỏ đâm tới, đâm xuyên trái tim của ngươi, chết không biết vì sao mà chết.

Chung Nhạc thở phào một cái, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cười nhẹ nói:

- Như vậy, ta giết ngươi cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi a!

- Ngươi nói cái gì?

Nghịch Hoàng thoáng ngẩn ra, tựa hồ có chút không thể tin nổi lỗ tai của chính mình.

- Ta chính là muốn giết Nghịch Hoàng ngươi!

Chung Nhạc nở nụ cười vô cùng vui vẻ, nhàn nhạt nói:

- Ngay thời điểm ngươi bước ra bước đầu tiên về phía ta, ta đã muốn giết ngươi rồi! Ta cần phải làm ra một chuyện kinh thiên động địa, mới có thể khiến cho thanh danh của ta truyền bá ra ngoài, khiến cho Bích Thiên Pháp Vương không dám đụng tới ta. Thời điểm ngươi bước ra bước đầu tiên về phía ta, ta đã cảm giác được ngươi dâng lên sát cơ đối với ta, khiến cho ta có ý niệm muốn giết ngươi! Danh tiếng của ngươi đủ mạnh đủ lớn, giết chết ngươi đủ khiến cho ta danh dương Ngục Giới. Nhưng đàm luận với ngươi một phen, ta cảm thấy nhãn giới của ngươi cực cao, kiến thức bất phàm, ta dần dần bỏ đi sát niệm. Mà hiện tại, ta đã có thể yên tâm đánh một trận rồi!

Trong mắt Nghịch Hoàng dâng lên huyết hải ngập trời, vô số Thần thi, Ma thi chìm nổi trong huyết hải cuộn trào, một màn này vô cùng đáng sợ. Hắn hừ lạnh một tiếng, thanh âm giống như tiếng sấm nổ vang:

- Ngươi đã sớm muốn khiêu chiến ta? Thiếu niên, bản lĩnh của ngươi quả thật không tệ, nhưng so với ta, ngươi vẫn còn rất non! Đừng tưởng rằng ngươi sáng tạo ra mấy thức thần thông bất phàm sẽ có thể khiêu khích ta. Ta có thể nhìn ra thần thông của ngươi, sao có thể không có thủ đoạn tương đương? Ngươi còn thiếu rất nhiều ma luyện! Đợi tới một thế tiếp theo, ngươi sẽ có thể thông minh hơn một chút. Bất quá, một thế này ngươi không có cơ hội!

Chung Nhạc cười ha hả, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Nghịch Hoàng mới vừa nói Bích Thiên Pháp Vương bụng dạ hẹp hòi, khó có thể thành Hoàng. Mà hiện tại, khí lượng của ngươi cũng thật nhỏ! Trong lồng ngực ngươi sông hồ ngang dọc, có đại dương huyết hải mênh mông, trăm vạn thi thể Thần Ma chìm nổi. Nhưng thành tựu của ngươi cũng chỉ dừng lại ở đây. Tồn tại giống như ngươi vậy, đừng nói là chuyển thế một lần, cho dù có chuyển thế trăm ngàn lần, cũng không hơn được cái gì!

Con ngươi Nghịch Hoàng co rút, sau lưng nhất thời chậm rãi xuất hiện đại dương huyết hải mênh mông. Huyết hải mênh mông bát ngát ba động, sóng biển róc rách vang dội. Huyết hải dâng cao ngàn trượng, Nghịch Hoàng ngồi trên Thần tọa đẫm máu. Từng cỗ từng cỗ Thần thi, Ma thi phiêu phù trên mặt biển cất tiếng cười to, lần lượt đứng dậy trong huyết hải. Trăm vạn Thần thi, Ma thi vỗ tay cười lớn, nói:

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, miệng lưỡi bén nhọn, chỉ biết khoe khoang khả năng miệng lưỡi! Ngươi biết không? Nghịch Hoàng giết chết ngươi, căn bản không tốt chút sức! Ngay cả chúng ta còn chết trong tay Nghịch Hoàng, huống chi là ngươi? Mau tới đây! Tới làm bạn khoái hoạt với chúng ta!

Sắc mặt Chung Nhạc thản nhiên:

- Nghịch Hoàng, thủ đoạn của ngươi chỉ dừng lại ở thao túng một đám vong linh giả thần giả quỷ thôi sao?

Đám Thần thi, Ma thi vờn quanh Thần tọa, Nghịch Hoàng soạt một tiếng đứng dậy, giết thẳng về phía Chung Nhạc. Sắc mặt Bạch Thương Hải kịch biến, thất thanh nói:

- Lão thất phu này thật lợi hại! Coi bộ Chung huynh không xong a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.