Chung Nhạc thu vẻ mặt của hai vị cường giả này trong mắt, cười nói:
– Xin hỏi hai vị, trong Thoát Thai cảnh ở Đông Hoang này thì có những cao thủ nào?
– Nhiều đấy!
Ngư Huyền Cơ đáp:
– Đông Hoang không chỉ có đại lục rộng lớn vô biên, còn có hải vực hải
đảo. Trong hải vực có Lưu Hoàng đảo vớ Cảm Tú đảo và Phong Sát đảo. Tuy
Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo bị tổn hại thực lực thảm trọng trong Thần
Thú Lĩnh, nhưng đó là thế hệ trước, còn thế lực trẻ thì chưa hao tổn gì. Đảo chủ Phong Sát đảo tuy không phải kẻ cự phách, nhưng cũng là nhân
vật khá mạnh của thế hệ trước, đệ tử của y có đủ hạng người nổi tiếng.
Ngoài ba đảo đó ra, còn có tứ quan lục thành. Sáu thành gồm Cô Hà, Thần
Dực, Thanh Minh, Lạc Anh, Phong Cốc và Dương Thành. Tứ quan gồm Thanh,
Bạch, Viêm và Huyền. Tất cả đều có cao thủ trẻ tuổi. Nhất là tứ quan. Vì nơi đó là biên cương, đều có những kẻ đã trải qua nhiều trận chiến, khá là bưu hãn. Mà thánh địa lớn nhất của Yêu tộc, Hãm Không thánh thành,
lại chính là nơi cao thủ tập hợp.
Chung Nhạc cười nói:
– Nếu nhiều đối thủ như vậy, hùng mạnh như thế, ba người chúng ta cần gì phải đánh đấm ở chỗ này, đúng không?
Hồ Thất Muội bật cười:
– Chính vì nhiều đối thủ quá nên mới tranh thủ xử lý bớt, sau này cơ hội của ta sẽ lớn hơn.
Ngư Huyền Cơ cũng cười nói:
– Đúng là ý đó. Chẳng qua hiện nay chúng ta có ba người, cho dù ai ra tay trước cũng khó mà giải quyết được.
Chung Nhạc thế mới hiểu lý do tại sao bọn họ lại đằng đằng sát khí như
vậy, thì ra là muốn loại bỏ bớt đói thủ trước trận chiến chọn đồ đệ của
Hãm Không Thành chủ.
Mà hắn giết chết Diêm Tam Lập, kẻ vốn chuẩn bị tới Hãm Không Thành, bởi
vậy Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội mới tưởng nhầm là hắn cũng vì trận
chiến chọn đồ đệ kia mà tùy tiện tìm lý do tiêu diệt Diêm Tam Lập. Dẫu
sao lý do của Chung Nhạc quá sứt sẹo, chỉ vì trên dưới một trăm miệng ăn mà hủy đi Tử Vân Phong, giết Như phu nhân, nào có Long tộc nào như vậy?
– Thì ra là thế!
Chung Nhạc hiểu ra, bèn cười nói:
– hai vị sư huynh sư tỷ, chúng ta muốn loại bỏ cường giả khác trên đường đi, người ta sao không muốn loại bỏ chúng ta? Nếu đối phương có một
mình, chúng ta ai cũng không sợ. Nhưng nếu có hai, hoặc ba người thì ai
có thể ngăn cản?
Hồ Thất Muội rung tai, nói:
– Ý ngươi là?
– Trong trận chiến chọn đồ đệ, chúng ta hãy thoải mái chém giết, nhưng trên đường đi này, chúng ta hãy hợp tác.
Chung Nhạc nghiêm mặt đáp:
– Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao! Nếu không
thì cả ba chúng ta đều không thể tới được Hãm Không Thành!
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ liếc nhau, đều gật đầu.
Chung Nhạc cũng thở phào một hơi. Vì lập uy, cũng vì đạt được địa vị cao ở Yêu tộc, hắn cần một thân phận khác, không thể nghi ngờ là đệ tử Hãm
Không Thành chủ là địa vị yên ổn nhất. Nhưng có một vấn đề, đó là hắn
hoàn toàn không rõ Hãm Không Thành ở nơi nào, nếu có Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ dẫn đường thì thoải mái hơn nhiều. Mà điều quan trọng nhất là
Chung Nhạc không biết gì về đám cao thủ trẻ tuổi của Yêu tộc. Mà Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ là hai Yêu tộc, chẳng chắn có biết.
– Được thôi!
Ngư Huyền Cơ mắt sáng lên, cười nói:
– Nếu ta vậy, ta cũng thích thú khi được cùng Long Nhạc huynh với Thất Muội loại bỏ bớt vài kẻ trên đường tới Hãm Không Thành!
Hồ Thất Muội mỉm cười:
– Đám cao thủ đó thảm rồi đây.
Chung Nhạc cũng cười nói:
– Các vị chờ lát, ta xử lý xong chuyện lãnh địa của mình, ba ngày sau sẽ cùng các vị chạy tới Hãm Không thánh thành!
– Long Nhạc huynh đi nhanh về nhanh!
Chung Nhạc rời thuyền hoa, lúc lên bờ thì thấy quản sự Cô Hà phủ đang chờ, bèn nói:
– Sư huynh đợi lâu rồi.
Quản sự kia vội cười nói:
– Mời Long tiên sinh!
Chung Nhạc đi theo y. Hai người tới phủ Cô Hà, quản sự kia phân chia lại lãnh địa cho Chung Nhạc, đưa một ngàn dặm của núi Nhạn Minh vào trong
danh nghĩa của Chung Nhạc, rồi nói:
– Nay lãnh địa của Long tiên sinh đã không còn là nhỏ, sợ rằng một mình
tiên sinh không quản lý hết. Theo ý của ta, tiên sinh có thể mua mấy
Luyện khí sĩ Nhân tộc làm nô lệ, hoặc chọn vài tên Luyện khí sĩ làm
thuộc hạ, phân chia lãnh địa ra cho tiện quản lý.
Chung Nhạc như có suy nghĩ, nói:
– Luyện khí sĩ Nhân tộc có thể quản lý?
– Có gì là không thể?
Quản sự kia cười đáp:
– Mua mấy tên Luyện khí sĩ Nhân tộc làm nô lệ, khống chế linh hồn là có
thể khiến chúng làm việc cho ta, còn an tâm hơn đám Luyện khí sĩ Yêu
tộc, bởi chúng không dám phản bội. Chỉ là giá của lũ này khá đắt, lần
này Long tiên sinh tới Hãm Không Thành, nơi đó có bán Luyện khí sĩ Nhân
tộc, tiên sinh có thể mua được vài tên đó.
Chung Nhạc thầm nghĩ: “Ra là thế! Nếu đám Xuân Nhi, Hạ Nhi mà tu thành
Luyện khí sĩ thì không cần lo cho thân phận của bọn họ rồi.”
Chung Nhạc cảm ơn quản sự rồi quay về Ưng Chuẩn Lĩnh. Hắn triệu tập bốn
cô gái Xuân, Hạ, Thu và Đông lại, cùng tới tiếp quản núi Nhạn Minh.
Diêm Tam Lập để lại không ít thuộc hạ ở núi Nhạn Minh, nay cây đổ bầy
khỉ tan, sau khi Chung Nhạc giết Diêm Tam Lập và hai vị phu nhân, đám
yêu tinh yêu quái biết chuyện bèn cướp sạch đồ của Diêm Tam Lập và đại
phu nhân, sau đó cuốn gói bỏ chạy.
Chung Nhạc vào nơi đây, chỉ thấy một số yêu quái đang mở bảo khố, cuốn
lấy bảo vật, rồi bị hắn búng tay giết chết. Đám yêu tinh yêu quái còn
lại không dám cử động, vứt hết tài bảo xuống đất. Nhưng vẫn có một số
bảo bối bị trộm, bị bọn tinh quái thông minh giấu trong động phủ của
mình.
Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, tuôn tinh thần lực ra. Chỉ chốc lát sấm
sét rần vang, từng con giao long bơi giữa lôi đình, bay qua bay lại, thi thoảng lại hiển lộ hình thể to lớn của mình.
Cảnh tượng giữa không trung ấy khiến người ta vô cùng sợ hãi. Trên những đỉnh núi Nhạn Minh, đám yêu tinh yêu quái mặt dại ra, đầy khiếp sợ.
Rào rào…
Những con giao long hung ác ló đầu ra khỏi tầng mây nơi sấm rền gió chớp giật, thò xuống từng đỉnh núi, từ long nhãn dấy lên ánh lửa hừng hực,
như một mặt trời nhỏ vậy.
– Tài phú…
Chung Nhạc mở miệng, đám giao long hung ác kia cũng đồng thời mở miệng,
quay tròn xung quanh từng đỉnh núi, nhìn chằm chằm đám yêu tinh yêu
quái:
– Tất cả tinh quái ở núi Nhạn Minh này đều là của cải của Long lão gia,
là đầy tớ của Long lão gia. Long lão gia chỉ cần nghĩ thôi là có thể lấy mạng các ngươi ngoài dặm xa. Long lão gia có thể một bước vượt núi băng biển, cho dù các ngươi có trốn tới chân trời góc bể cũng bị bắt về.
Long lão gia thần thông quảng đại, các ngươi lại còn dám trộm đồ của lão gia!
Đám tinh quái đều nơm nớp lo sợ. Có yêu quái vội quỳ mọp xuống đất, dâng bảo bối đã trộm ra. Mà đám giao long đều giương vuốt nắm lấy bảo bối bị trộm rồi xoay người bay đi.
– Bốn người này là thân tín của lão gia!
Chung Nhạc dùng tinh thần lực chiếu hình ảnh bốn cô gái tới giữa không trung, làm cho tất cả tinh quái đều nhìn rõ:
– Sau này tất cả sự vụ lớn bé của núi Nhạn Minh này đều do bốn người này quản lý, ý của bọn họ, cũng chính là ý của lão gia!
Đám tinh quái đều sợ hãi, quỳ xuống hành lễ.
Chung Nhạc thu thần thông, quay sang nói với bốn cô gái còn đang nghẹn họng nhìn trân trối:
– Ta có việc phải đi xa nhà một chuyến, chẳng biết lúc nào mới có thể
trở về được. Ngàn dặm Nhạn Minh này sẽ giao cho các ngươi quản lý. Tất
cả đều dựa theo quy định ở Ưng Chuẩn Lĩnh.
Bốn nàng mừng lắm, nhưng lại sợ rằng bốn người mình không thể trấn giữa
được đám Yêu tộc vô pháp vô thiên kia. Chung Nhạc lấy san hô đỏ ra giao
cho các nàng, lại nói tiếp:
– Gốc san hô này được lão gia tế luyện mấy tháng, đã có chút linh tính.
Nếu gặp phải tinh quái ngỗ nghịch, các ngươi hãy cung san hô lên, bái
lão gia mời khai mắt. Ta sẽ giấu san hô kiếm khí trong cây, các ngươi
gọi kiếm khí của ta lên là sẽ giết người.
Sắp xếp thỏa đáng rồi, Chung Nhạc lập tức giang đôi cánh bay đi.
Bốn nàng nhìn theo bóng hắn xa dần, Hạ Nhi lẩm bẩm:
– Lão gia càng lúc càng lợi hại….
Không lâu sau, Chung Nhạc quay trở lại Cô Hà thành, tìm Ngư Huyền Cơ và
Hồ Thất Muội, ba người kết bạn cùng đi. Ngư Huyền Cơ tế một chiếc thuyền lá nhỏ lên, dài chừng bảy trượng, ba người ngồi trong khoang, không
chật chội là bao.
Thuyền bay lên, bên dưới tự nảy sinh dòng nước nâng thuyền lên, vững
vàng như đang chạy trên dòng sông phẳng lặng, từ từ đi tới Hãm Không
Thành.
Trong đò, Chung Nhạc đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, bèn vội vàng hỏi Tân Hỏa:
– Tân Hỏa, nay ta có hai linh, nhật linh với nguyệt linh. Nhật linh với
hồn phách của ta đã hòa hợp, luyện tới Thoát Thai cảnh. Nếu nhật linh đã như vậy, thì nguyệt linh làm thế nào để có thể tương dung với hồn
phách? Hồn phách của ta với nguyên thần tương dung, hóa thành nguyên
thần Đại Nhật Kim Ô, nếu lại hòa hợp thêm nguyệt linh thì sẽ biến thành
dạng gì?
Từ trong thức hỏa vang lên giọng nói có phần biếng nhác của Tân Hỏa:
– Ngươi yên tâm, không thành quái vật được đâu. Có song linh thì điểm
khó nhất chính là tại đây. Nếu song linh mà chỉ có một linh thoát thai
thì không đáng gọi là song linh. Trước đây Thái Hạo Phục Hy mất không
biết bao lâu mới tìm ra được pháp môn thoát thai cho nhật nguyệt song
linh. Loại pháp môn này có tên là Trọng Đồng Pháp.
Chung Nhạc ngẩn ra:
– Trọng Đồng Pháp?
– Chính là luyện nhật linh vào trong mắt trái của hồn phách, còn nguyệt
linh thì vào mắt phải, nhật đồng và nguyệt đồng sẽ xuất hiện phía sau
đồng tử, nên gọi là Trọng Đồng.
Tân Hỏa giải thích:
– Không chỉ như vậy, hồn phách của ngươi biến thành trọng đồng, bản thể
cũng biến hóa theo, cũng xuất hiện trọng đồng. Trọng đồng giả có bốn
đồng tử, chia làm âm và dương, nhật đồng là dương đồng, còn nguyệt đồng
là âm đồng.
Chung Nhạc tò mò hỏi:
– Như vậy quả thực có thể thoát thai, nhưng làm sao để dùng cả hai loại nguyên thần?
– Sử dụng mắt trái chính là nguyên thần Đại Nhật Kim Ô, còn mắt phải
chính là nguyên thần Minh Nguyệt Tinh Thiềm, rất là đơn giản. Nhưng
không thể cùng thúc giục cả hai con mắt, nếu không sẽ rối loạn.
Tân Hỏa đáp:
– Nếu thúc giục cả hai, ta không biết nguyên thần của ngươi sẽ biến thành hình dáng gì nữa.
– Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của ta là dáng vẻ của Thần Thái Dương mình
người đầu chim với hai cánh ba chân, còn nguyên thần Minh Nguyệt Tinh
Thiềm thì là gì?
Chung Nhạc lòng không khỏi tò mò:
– Nếu hai nguyên thần này mà kết hợp lại thì sẽ như nào? Nếu cùng thúc
giục cả hai nguyên thần, thì sẽ xảy ra tình huống gì? Mà thôi, cứ luyện
nhật linh vào trong mắt trái của hồn phách, sau đó luyện thành nguyệt
linh thoát thai!