Quân Tư Tà chỉ hận không thể đá bay tên này đi. Nhưng nàng vừa nói mình là truyền nhân Bắc Hải Y Cốc, hơn nữa vì trị thương cho Chung Nhạc nên không tiện lập tức đá hắn, đành kiểm tra một lượt cho hắn.
Bạch Thương Hải tươi cười hớn hở, Quân Tư Tà thì trầm ngâm một lúc, nói:
- Hết cứu rồi!
Sắc mặt Bạch Thương Hải lập tức tái mét. Quân Tư Tà dù sao cũng là cự phách, môn chủ Kiếm Môn, chạm vào là biết bệnh của hắn, nói:
- Âm mạch nhập thể, khi còn nhỏ có thể hóa giải. Mấy vị cự phách liên thủ là có thể giúp ngươi, dùng thêm linh đan tính dương mạnh là sẽ không tái phát. Nhưng ngươi lại đi tu luyện công pháp âm nhu, âm lại thêm âm, âm mạch biến thành âm tà, Âm Thần cư trú trong đó. Tu vi ngươi càng mạnh thì Âm Thần càng mạnh. Giờ âm mạch đã hóa thành thuần âm chi thần, chỉ có thuần dương chi khí mới luyện hóa được. Nhưng thế gian này làm gì có cường giả nào tu thành thuần dương chi khí. Vì thế ngươi hết cứu rồi.
Bạch Thương Hải ảo não:
- Hồi ta còn nhỏ làm sao mời được cự phách ra tay luyện hóa âm mạch? Đến khi tu vi có thành tự chút được tông tộc nhìn trúng thì âm mạch đã thành Âm Thần rồi, cự phách cũng không thể luyện hóa.
Chung Nhạc tim khẽ động, nói:
- Thuần dương chi khí? Ta có luyện thành thuần dương chi khí.
Bạch Thương Hải vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội lao về phía Chung Nhạc, mừng phát khóc:
- Ta biết trời không tuyệt đường của ta mà. Chung đại thiện nhân, làm điều tốt giúp ta giải quyét âm mạch Âm Thần. Ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Chung Nhạc hất tay hắn ra, cười:
- Không cần phải vậy. Ta thiên sinh là Nhật Diệu Linh Thể, vừa hay luyện thành thuần dương chi khí mà thôi.
Quân Tư Tà vội truyền âm:
- Chung sư đệ, đừng có cứu hắn, dù sao hắn cũng là ngoại tộc..
Chung Nhạc khẽ lắc đầu:
- Quân sư tỷ, Bạch Thương Hải dù thế nào cũng là một tính mạng. Huóng hồ Bạch Trạch thị không tham gia cuộc chiến giữa các tộc, đứng ngoài thế sự, lại không uy hieóe tới Kiếm Môn ta. Cứu hắn với ta chỉ là việc tiện thể, không mất nhiều công sức.
Quân Tư Tà không nói gì nữa.
Chung Nhạc kiểm tra kỹ lưỡng âm mạch Âm Thần trong cơ thể Bạch Thương Hải, bất giác nhíu mày. Vừa rồi hắn nói là tiện thể giờ thì có chút đau đầu rồi.
Trong âm mạch Bạch Thương Hải tập trung thuần âm chi khí rất đậm đặc, mà hắn lại còn tu luyện công pháp tính âm, khiến thuần âm chí khí càng ngày càng nhiều, đã bao phủ khắp toàn thân.
Không chỉ vậy, âm mạch trong cơ thể hắn đã biến thành một vị Âm Thần sống trong tim hắn.
Vị Âm Thần này là một Tà Thần, quấn chặt quanh tim phổi hắn. Thở cùng với nhịp thở của Bạch Thương Hải. Đầu rắn há mồm ngậm phía trên tim hắn như muốn nuốt trọn.
Âm Thần không quá cường đại nhưng lại rất khó đối phó. Vì thuần âm chi khí đã dung hợp với thân thể Bạch Thương Hải thành một thể thống nhất. Động vào Âm Thần và thuần âm chi khí là sẽ động tới Bạch Thương Hải, không cẩn thận chút thôi có thể sẽ lấy mạng Bạch Thương Hải.
- Chung sư huynh, thế nào rồi?
Bạch Thương Hải căng thẳng hỏi.
Chung Nhạc trầm ngâm không nói, tính toán xem làm thế nào để trừ bỏ Âm Thần mà không tổn thương tới Bạch Thương Hải. Nhưng nghĩ rất nhiều cách vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề khó nhằn này.
- Âm mạch chính là Âm Thần, ngoại lực xâm nhập, Âm Thần phản kháng, có biến động là sẽ hủy hoại tim phổi hắn, mất mạng ngay Chỉ có năng lượng tự thân của Bạch sư huynh mới khiến Âm Thần không phản kháng.
Một lúc sau Chung Nhạc mới quyết định, nói:
- Ta định thế này, ta sẽ cho huynh một sợi thuần dương chi khí. Huynh luyện hóa rồi ta sẽ truyền cho huynh Nhật Nguyệt Bảo Chiếu ta sáng tạo ra. Huynh dùng thuần dương chi khí của ta làm “nhật”, dùng Âm Thần của huynh làm “nguyệt”, liên tục đề luyện thuần âm chi khí trong Âm Thần. Như vậy Âm Thần sẽ không phản kháng huynh. Tiếp tục tu luyện là có thể loại bỏ hết âm mạch Âm Thần.
Bạch Thương Hải thở ra một hơi dài, cười:
- Giờ huynh còn bị thương, mà còn phải quyết chiến với Long Nhạc. Ta bị bệnh từ nhỏ, không vội. Đợi khi huynh đấu với Long Nhạc xong rồi ta tới làm phiền huynh.
Chung Nhạc gật đầu, cười:
- Cũng được, nhưng ta đấu với Long Nhạc xong là sẽ về Kiếm Môn, sẽ không ở lại Hỏa Đô nơi thị phi này lâu. Khi đó huynh tới Kiếm Môn tìm ta hoặc ta tới Bắc Hoang tìm huynh cũng được.
Vừa rồi đúng là hắn bị thương rất nặng, từ nãy vẫn là kìm nén. Dù gì thanh quỷ kiếm cắm sau lưng không phải tầm thường, là hồn binh cấp cự phách của Quỷ thần tộc. Tuy Quân Tư Tà rút kiếm ra bôi thuốc cho hắn nhưng thương thế vẫn còn, vẫn làm mưa làm gió trong cơ thể hắn.
Bạch Thương Hải gật đầu lia lịa, xoa tay cười:
- Trước kia ta sống cứ thấp thỏm, hôm nay coi như mới thở phào được.
Chung Nhạc vì bị thương nên về Hỏa Thánh Cung trị thương, còn Xích Tuyết, Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà tiếp tục đi dạo quanh thành.
Ba người họ bất tri bất giác đã tới bên ngoài tiểu hư không, ngẩng lên nhìn thì thấy bàn tay lớn của Hạ Hầu mở ra nâng cánh cửa tiểu hư không. Phía trước cánh cửa còn có nhục thân của một vị võ đạo thần nhân trấn thủ ở đó.
Ba người tới trước cửa, Xích Tuyết đánh giá nhục thân vị võ đạo thần nhân kia, thấp giọng nói:
- Lạ thật...
Khâu Cấm Nhi giả thích:
- Nhục thân của võ đạo thần nhân rất cường đại, sau khi chết nhục thân không tan biến, còn không có bất cứ khe hở nào, phong tỏa linh hồn bên trong cơ thể. Có thể nói là linh mạnh nhất trên thế gian. Linh ở Hỏa Đô chính là vị võ đạo thần nhân này. Nhục thân hắn đã thành thần, nhục thân thành linh, cực kỳ cường đại.
Xích Tuyết lắc đầu:
- Ta không nói nhục thân của võ đạo thần nhân kỳ lạ mà là trong linh của hắn hình như còn có luyện khí sĩ, hơn nữa số lượng không ít, vì thế thấy kỳ lạ.
Quân Tư Tà tim khẽ động, cười:
- Ý ngươi nói là nguyên thần bí cảnh của võ đạo thần nhân này có không ít luyện khí sĩ?