Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1228: Chương 1228: Phục sát Đại năng (1)




Phục Bảo Sơ và Phong Vô Kỵ cũng ngẩng đầu nhìn lên. Chung Nhạc trên cành cây kia bình thản tự tại, mỉm cười nhìn bọn họ. Trong lòng Phong Vô Kỵ trầm xuống. Phục Bảo Sơ phun ra ngụm máu bầm đã xông lên cổ họng, mỉm cười nói:

- Kẻ này chính là Dịch tiên sinh sao? Có thể trong lúc bất tri bất giác dẫn dụ lão phu vào trong trận nguy cục này, quả nhiên là bất phàm! Tiểu nha đầu Nhân Tộc, ngươi so với hắn còn thua kém rất nhiều a!

Thiên Ti nương nương hừ lạnh một tiếng. Phục Bảo Sơ mặc dù thân bị trọng thương, nhưng vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Ngươi rất không tệ! Tuổi còn nhỏ đã dám ám toán một tôn Đế Quân, thậm chí còn bức ta giết chết tiểu tử Khoa Phụ Thần Hoàng kia! Rất cao! Quả thật rất cao!

Trong lòng Phong Vô Kỵ nghiêm nghị, nghĩ tới cái chết của Khoa Phụ Mâu. Cái chết của Khoa Phụ Mâu nhìn như ngẫu nhiên, nhưng thật ra lại là tất nhiên, chính là hậu quả do Chung Nhạc đã quấy chọc nhân quả tạo thành.

Chung Nhạc để cho Thiên Ti nương nương tính ra phương vị của hắn, dẫn dụ bọn họ tiến vào địa bàn của Tranh Tộc, phụ cận Thánh địa Hạo Anh thị. Mà con trai của Lão tổ tông Tranh Tộc đang săn bắn gần đó. Chung Nhạc biến thành một con bạch hạc dụ dỗ, để cho con trai của Lão tổ tông Tranh Tộc dùng tên bắn bạch hạc.

Vừa vặn đám người Thiên Ti nương nương mới tiến vào nơi này, con bạch hạc bay ngang qua bên cạnh đám người Thiên Ti nương nương. Khoa Phụ Mâu lầm tưởng hắn bắn về phía chính mình, đã bắn chết con trai của Lão tổ tông Tranh Tộc.

Lão tổ tông Tranh Tộc dưới nỗi đau mất con, nhất thời kích động, dẫn người giết tới. Phục Bảo Sơ lòng dạ độc ác, trực tiếp giết chết Khoa Phụ Mâu, cho rằng như vậy sẽ có thể hóa giải tràng ân oán này. Nhưng hắn không biết rõ tính tình của Lão tổ tông Tranh Tộc, rốt cuộc cũng dẫn phát tràng ác đấu này.

Thực lực Phục Bảo Sơ cường hoành, dù sao cũng là lão quái vật từ thời Thượng Cổ sống tới hiện tại, sau khi chém giết Lão tổ tông Tranh Tộc, lập tức dẫn động phản ứng dây chuyền của Đế tộc Hạo Anh thị ở phụ cận.

Đế binh của Hạo Anh thị sống lại, Đế uy trực tiếp oanh kích thẳng tới. Phục Bảo Sơ mang theo bọn họ cướp đường bỏ chạy, nhìn như chạy loạn không có mục đích, chạy lạc vào Đế lăng Hạo Anh thị chỉ là một khả năng trong đó. Nhưng trên thực tế, hẳn là cường giả của Hạo Anh thị đã vận dụng uy năng của Đế binh, bức bọn họ chạy tới đây. Mà Chung Nhạc hẳn cũng đã tính toán khả năng này trong đó, cho nên đã sớm đợi sẵn ở nơi này, xem kết cục của bọn họ.

- Nếu đạo nhân quả của hắn thật sự lợi hại như vậy, cường giả Hạo Anh thị hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới đây!

Trên trán Phong Vô Kỵ tuôn chảy mồ hôi lạnh cuồn cuộn.

Phục Bảo Sơ mỉm cười, nói:

- Ngươi rất không tệ! Dám can đảm dùng cảnh giới Thần Minh ám toán Đế Quân. Ta rất thưởng thức ngươi! Bên cạnh ta còn thiếu một gã đồng tử, nếu ngươi chủ động quy thuận, ta có thể thu nhận ngươi!

Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên người hắn, đột nhiên nói:

- Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa chia ra làm ba phe phái, một phái những kẻ phản bội, một phái những Đại năng chuyển thế, một phái là những Phục Hy thị còn sót lại. Ngươi là kẻ phản bội hay là Đại năng Thượng Cổ chuyển thế tới Phục Hy thị?

Trong mắt Phục Bảo Sơ lóe lên hàn quang, cười lạnh nói:

- Tiểu bối, ngươi dám can đảm nói chuyện như vậy trước mặt ta, có biết hậu quả không?

- Ngươi nói chuyện với ta chính là mượn cơ hội chữa thương thôi chứ gì?

Chung Nhạc bình tĩnh vạn phần, nhàn nhạt nói:

- Thương thế của ngươi rất nặng! Ngươi là Đại năng Thượng Cổ, có thể trúng ba lượt oanh kích của Đế binh mà không chết, đã là cực kỳ đáng quý! Bất quá, đại đạo trong cơ thể ngươi đã bị đánh cho thất tao bát loạn, vỡ nát không chịu nổi, nghĩ muốn trong thời gian ngắn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cũng là không có khả năng!

Phục Bảo Sơ cười hắc hắc, nói:

- Hiện tại lão phu giết ngươi chính là dễ như trở bàn tay!

Phong Vô Kỵ thấp giọng nói:

- Tiền bối, hắn đang trì hoãn thời gian, đợi cường giả Hạo Anh thị chạy tới!

Trong lòng Phục Bảo Sơ cũng không khỏi nghiêm nghị.

Nào ngờ Chung Nhạc đã lắc đầu, nói:

- Vô Kỵ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta cũng không phải muốn kéo dài thời gian!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Ngươi không gọi ta là tiên sinh nữa sao? Nhớ năm xưa, ngươi đối với ta chính là nhất mực cung kính, nói cả đời sẽ gọi tiên sinh a!

Hắn nói chính là thân ngoại hóa thân Bồ lão tiên sinh của hắn. Năm đó, thời điểm Chung Nhạc còn ở trong Kiếm Môn Nhân Tộc, đối với Bồ lão tiên sinh chính là nhất mực cung kính, vẫn luôn gọi là tiên sinh.

- Tiên sinh?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Danh xưng này không phải ai cũng có thể đảm đương được! Ta hiện tại được hai mươi bốn Đế tộc xưng là tiên sinh, được Tiên Thiên Cung xưng là tiên sinh, là vì ta có thể có thể đảm đương được! Trở thành tiên sinh, tung hoành thiên hạ, rong ruổi vũ trụ, úp tay làm mây, lật tay làm mưa. Nếu ta giết không được một hai vị Đại năng Thượng Cổ, còn đáng được Tiên Thiên Đế Quân xem trọng như vậy sao? Ta có thể không cần động thủ, cứ việc để cho cường giả Hạo Anh thị giết chết các ngươi, cũng có thể đích thân động thủ, tiêu diệt các ngươi bên trong Đế lăng!

Phục Bảo Sơ cười nhạo, nói:

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, chỉ biết nói mạnh miệng! Cảnh giới Thần Minh hèn mọn cũng dám nói giết chết Đại năng…

Thân thể hắn khẽ động, nhất thời phong cấm trong Đế lăng bạo phát, uy năng khủng bố đại phóng. Phục Bảo Sơ vội vàng dừng bước lại, khẽ nhíu mày, đảo mắt quan sát bốn phía.

- Các ngươi đã không tin, vậy ta không thể làm gì khác hơn là đích thân ra tay rồi!

Trong cơ thể Chung Nhạc đột nhiên lao ra từng cỗ từng cỗ phân thân. Sắc mặt đám phân thân Chung Nhạc này đều là bất đắc dĩ, nhao nhao phóng vọt về phía trong Đế lăng, không ngừng than thở:

- Trở thành phân thân, đãi ngộ chính là kém như thế! Hiện tại chỉ có thể đi chết thôi!

- Nhớ kỹ phải phục sinh lại ta a!

Một cỗ phân thân Chung Nhạc quay đầu lại, hét lớn.

Từng cỗ từng cỗ phân thân Chung Nhạc xông vào trong Đế lăng, nhất thời toàn diện dẫn động phong ấn phong cấm của tòa Đế lăng này.

Màn tràng diện này vô cùng khủng bố. Trong Đế lăng bùng phát Đế uy ngập trời. Các loại sát trận, phong cấm do tồn tại Đế cấp bày bố trước khi chết hết thảy đều khởi động. Thậm chí trong này còn chôn giấu không biết bao nhiêu kiện Thần binh, xem như là trận nhãn. Lúc này uy năng ngàn vạn kiện Thần binh nhất tề bạo phát, thấp nhất cũng là Thần binh cấp Thần Hoàng, cao nhất chính là Thần binh cấp Đế Quân. Những Thần binh này liên tiếp với chỗ sâu nhất của Đế lăng, hẳn là tương liên với Đế quan.

Nghĩ muốn hoàn toàn phá trận phá phong, biện pháp đơn giản nhất chính là thâm nhập vào Đế lăng, tìm được Đế quan, từ nơi đó hóa giải những cấm chế và sát trận của Đế lăng. Mà biện pháp này lại càng hung hiểm hơn rất nhiều.

Trong cơ thể Chung Nhạc cuồn cuộn không ngừng lao ra từng cỗ từng cỗ phân thân, nhao nhao xông vào Đế lăng. Bất luận một cái phong cấm hay sát trận nào vừa mới bình ổn lại, lập tức bị hắn một lần nữa xúc động, khiến cho Đế lăng biến thành một tràng sát kiếp thật lớn.

Màn tràng diện này khủng bố vạn phần, giống như thế giới đang bị hủy diệt vậy. Vô số Thần quang không ngừng xao động, thiên địa vỡ nát, biến thành ba động địa thủy phong hỏa. Năng lượng đáng sợ trong Sát trận thổi quét hết thảy mọi thứ.

Trong cỗ xao động khủng bố này, đám người Phục Bảo Sơ đã hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh, chỉ nghe được thanh âm gào thét của Phục Bảo Sơ xen lẫn trong vô số đạo thanh âm chấn động.

Chung Nhạc ngồi ở trên cành cây, mặt không biểu tình. Sau một lúc lâu, thanh âm gào thét đột nhiên dừng lại, trong Đế lăng thật lớn xuất hiện một mảnh địa phương bình lặng. Thiên Ti nương nương há miệng thở hổn hển, tay cầm một cây đại kỳ, nhổ tận gốc cây đại kỳ này.

Mà Phục Bảo Sơ và Phong Vô Kỵ cũng đang đứng cách nàng một quãng không xa, mỗi người mình đầy thương tích. Tu vi của Phục Bảo Sơ mạnh nhất, gặp phải công kích cũng là hung mãnh nhất. Trong miệng hắn không ngừng thổ huyết, nhục thân cũng bị đánh tới mức rách nát tả tơi.

- Thiên Ti nương nương quả nhiên lợi hại! Không ngờ có thể tìm được trận nhãn của một tòa sát trận trong đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.