“Kẻ này không giống những người thừa kế Tân Hỏa trước đây mà ta dạy dỗ.
Lúc trước, những Thần tộc Phục Hy thuần huyết này đều là kẻ có giáo
dưỡng, lịch sự nho nhã, có khí phái của hoàng tộc. Còn hắn ư, động tí
liền đòi giết người, thật quá bạo lực!”
Tân Hỏa so sánh một phen, phát hiện Chung Nhạc quả thực không giống
những người thừa kế trước đây, thầm nghĩ: “Nhưng muốn sống yên thân ở
nơi hoang dã như Yêu tộc này, hắn quả thực phải giơ nắm đấm tạo thế, nếu không sẽ bị những tên Luyện khí sĩ Yêu tộc khác đè đầu cưỡi cổ mất!”
Chung Nhạc đi tới một thôn làng bên dưới chân Ưng Chuẩn Lĩnh, liền thấy
thôn này không một bóng người, thậm chí cả gà vịt cũng không có, trên
tường và mặt đất đầy những vết máu đã khô. Trên dưới hơn trăm người, cả
già trẻ nam nữ, nhưng đã bị vị Như phu nhân cùng thuộc hạ của ả đi ngang qua ăn thịt hết.
Thiếu niên đứng trong thôn xóm một lúc lâu, rồi đột nhiên cất bước đi ra ngoài, đôi cánh sau lưng giang ra, bay tới núi Nhạn Minh.
– Ta muốn tranh quyền làm người một lần cho người trong lãnh địa của ta! Hôm nay ta sẽ lập uy ở Yêu tộc!
Một canh giờ sau, Chung Nhạc đi tới núi Nhạn Minh. Nơi này núi xanh sâu
thẳm, trùng trùng điệp điệp. Thế núi nhấp nhô hệt như trận thế tự nhiên. Cách đó mấy trăm dặm chính là Cô Hà thành. Kẻ có thể ở lại đây tu luyện thường là Luyện khí sĩ có quyền thế trong Yêu tộc.
Chung Nhạc thu cánh, cất bước đi vào trong núi. Nơi này cung điện mọc
khắp nơi, những ngôi nhà tường trắng mái đỏ giấu mình trong núi xanh,
trông rất là thanh tĩnh. Thi thoảng lại có yêu quái mạc y sam đi lại
trong núi, đều là những yêu quái như sài lang, hổ báo, chưa tu thành
Luyện khí sĩ.
Chung Nhạc chặn một tên báo yêu lại, hỏi:
– Như phu nhân đang ở đâu?
Báo yêu nhìn thấy khuôn mặt hắn thì hoảng sợ, vội khom người đáp:
– Như phu nhân đang ở trong Dưỡng Tâm Điện trong Tử Vân Phong. Xin hỏi tiền bối là?
– Luyện khí sĩ Ưng Chuẩn Lĩnh Long Nhạc muốn gặp Như phu nhân nhà các ngươi.
Chung Nhạc phất tay, nói:
– Ngươi dẫn đường đi.
Báo yêu không dám chậm trễ, vội đi trước dẫn hắn tới Tử Vân Phong. Chung Nhạc hỏi:
– Như phu nhân là thiếp của ai?
– Bẩm tiền bối, Như phu nhân là nhị phu nhân của Diêm Tam Lập Diêm lão gia. Tiền bối không biết Diêm lão gia?
Chung Nhạc lắc đầu, hỏi tiếp
– Diêm Tam Lập có tu vi cảnh giới gì?
– Điều này tiểu nhân không rõ. Cách đây không lâu Diêm lão gia đã chuẩn bị khai luân, không biết có thành công hay không.
– Thì ra là Thoát Thai cảnh viên mãn.
Chung Nhạc khẽ gật đầu. Không lâu sau, tiểu yêu kia đưa hắn tới trước cửa Tử Vân Phong, khom người nói:
– Tiền bối chờ chút, tiểu nhân đi thông báo cho Như phu nhân.
– Không cần!
Chung Nhạc lắc đầu:
– Ngươi đứng ở đây là được rồi.
Báo yêu kia ngẩn ra, không hiểu hắn có ý gì. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn
thì thấy Tử Vân Phong này không lớn, rộng chừng mười dặm, cao chỉ hai,
ba trăm trượng.
– Cao hai ba trăm trượng, rộng mười dặm, vậy là đủ rồi.
Chung Nhạc lẩm bẩm, lưng giang đôi kim cánh, cánh vỗ, khiến thân hình
dần bay lên. Chỉ lát sau đã tới không trung bên trên Tử Vân Phong. Ở bên dưới, chướng khí mịt mù. Chung Nhạc nhìn xuống thì thấy tất cả nữ yêu
tinh cả lớn cả nhỏ đều sống trong miếu thờ ở Tử Vân Phong, đều là yêu
quái ăn thịt người.
Báo yêu ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức thay đổi. Thì ra tinh thần
lực như đại dương mênh mông trào ra từ trong mi tâm Chung Nhạc, như một
biển vàng từ trên không trút xuống.
Tinh thần lực kia đã luyện được giống kim dịch, rơi xuống dưới phát ra
những tiếng rồng ngâm. Tinh thần lực của Chung Nhạc bắt đầu biến hóa
thành những giao long hừng hực ánh lửa, giương nanh múa vuốt nhào xuống.
Mỗi con giao long này dài tới hơn mười trượng, hung mãnh nhào tới, không chỉ mang theo lửa, mà còn có cả lôi âm. Trong khoảnh khắc, trên không
trung Tử Vân Phong đều là loại giao long này.
Quần long bay múa vây toàn bộ Tử Vân Phong lại, rồi lập tức phóng xuống.
Ầm…
Nhìn đám cự long kia chui vào trong Tử Vân Phong, báo yêu kinh hãi muốn
chết, lại thấy toàn bộ Tử Vân Phong rung rung, đám cự long tiến vào chui ra, sơn thạch bay loạn, miếu thờ sụp đổ, nhưng tiếng kêu thảm thiết
vang lên. Đám nữ yêu tinh trong miếu thờ đều bỏ chạy tán loạn, rồi táng
thân trong long khẩu, long trảo và biển lửa.
Không lâu sau, cả Tử Vân Phong bị quần long san thành bình địa.
Sau đó quần long bay lên, chui vào trong mi tâm của Chung Nhạc, không còn chút tung tích nào.
– Không có Luyện khí sĩ, chỉ là một đám tiểu yêu tinh, xem ra Như phu nhân không ở đây…
Chung Nhạc thất vọng, lắc mình bước đi.
Báo yêu kia toàn thân run run, đi lên đống đổ nát của Tử Vân Phong.
Phóng mắt nhìn thì thấy tất cả tinh quái trên núi đã chết, không con nào còn sống. Cả một Tử Vân Phong to như vậy, nay bị san thành đất bằng.
– Họa lớn, họa lớn rồi!
Báo yêu vội hóa thành nguyên hình, phóng đi Cô Hà thành:
– Mau thông báo cho Diêm lão gia, xảy ra tai họa rồi!
Cùng lúc đó những Yêu tộc khác trên núi Nhạn Minh đều ra nhìn, thấy Tử
Vân Phong bị đánh cho bình địa, yêu quái bên trong không con nào sống
sót, cả đám sắc mặt kịch biến, lập tức chạy tới Cô Hà thành.
Thấy vậy, Chung Nhạc không nhanh không chậm đi theo sau đám Yêu tộc này, thầm nghĩ: “Đi theo bọn chúng nhất định sẽ tìm được vị Như phu nhân
kia!”
Không lâu sau, đám Yêu tộc núi Nhạn Minh trèo đèo lội suối đi tới Cô Hà thành, lao đi như điên trên đường phố.
Chung Nhạc nhàn nhã đi theo sau bọn họ. Chỉ thấy những Yêu tộc này không lâu sau liền tới con sông trong thành. Chỉ thấy con sông núi lửa này
rộng như một hồ nước, trên hồ có những chiếc thuyền hoa xuôi dòng trôi
đi.
Có thể bước lên thuyền hoa trên con sông lớn này đều là những Yêu tộc có máu mặt ở Cô Hà thành. Cô Hà thành có mấy trăm Luyện khí sĩ, mà kẻ có
tư cách bước lên thuyền hoa cũng chỉ có hơn mười vị.
Đám Yêu tộc tới từ núi Nhạn Minh kia chạy như điên dọc theo bờ sông,
nhanh chóng tìm kiếm từng chiếc thuyền hoa một. Chung Nhạc thì thảnh
thơi đi sau bọn họ, tựa như một vị Luyện khí sĩ đang vừa đi vừa ngắm
phong cảnh.
Lúc này bên trong một chiếc thuyền hoa, Diêm Tam Lập dẫn theo hai vị phu nhân đang cùng vài Luyện khí sĩ khác nghe hồ nữ đàn hát, thưởng thức
cảnh sắc bên bờ. Vị Như phu nhân kia đột nhiên cười nói:
– Lão gia à, mấy ngày trước thiếp có đi ngang qua Ưng Chuẩn Lĩnh, đúng
lúc thấy đói, nên muốn ăn vài kẻ cho đỡ. Nhân tộc ở Ưng Chuẩn Lĩnh lại
nói với thiếp rằng bọn họ đã đổi lão gia mới, là Long tộc, tên Long
Nhạc, bọn họ đều là tài sản của Long Nhạc, không cho thiếp ăn. Thiếp nhớ tới vị Chuẩn Kiêu sư huynh nhiệt tình, thành thực lại chết trong tay
thằng nhãi Chung Nhạc, lòng tức không chỗ trút, liền ăn thịt hơn trăm
người bọn họ. Giờ mới nhớ tới việc này, bỗng cảm thấy không ổn.
– Long tộc Long Nhạc?
Diêm Tam Lập hừ lạnh một tiếng:
– Một tên ngại tộc từ vạn dặm xa xôi chạy tới Yêu tộc ta, nghĩa là gì?
Rõ ràng là không thể sống nổi ở Long tộc nữa, nên mới chạy tới Yêu tộc
ra vẻ ta đây! Hắn giết Chuẩn Kiêu, ta không tới xử hắn đã là khai ân, ăn một trăm người của hắn thì có thể làm gì?
Một Luyện khí sĩ Yêu tộc cười nói:
– Long Nhạc? Ta cũng nghe nói qua người này. Là một vị thiếu niên Long
tộc mới tới Yêu tộc ta, cách đây không lâu vừa tu thành Luyện khí sĩ.
– Lỡ như tên Long Nhạc đó tìm tới…
Như phu nhân lo lắng.
– Đừng lo. Long Nhạc dù là Long tộc, cũng chỉ là một tiểu bối mới tu
thành Luyện khí sĩ. Luyện khí sĩ mà chưa tu thành linh hồn hợp nhất, cho dù là Long tộc thì cũng chỉ là sơn dương đợi ta làm thịt mà thôi.
Diêm Tam Lập thản nhiên nói:
– Mà ta đã sớm linh hồn hợp nhất, vô cùng mạnh, lại sắp bước vào Khai
Luân cảnh nữa. Nếu hắn không biết điều, ta muốn xử hắn thế nào thì xử
thế đó!
– Diêm huynh đừng khinh địch!
Một tên Luyện khí sĩ khác vội vàng nói:
– Cách đây không lâu Long Nhạc này quay về Đông Hải, nghe nói là vì đã
học được mấy loại thần thông khá mạnh. Nếu để hắn biết Như phu nhân ăn
gia súc của hắn, hắn tất sẽ cảm thấy mất mặt, tới gây sự với huynh đó.
– Diêm lão gia, đại phu nhân, Như phu nhân, việc lớn không xong rồi!
Đám Yêu tộc ban nãy tìm được thuyền hoa nơi Diêm Tam Lập đang ở, từ bờ sông xa xa hô to:
– Tai họa lớn rồi! Có một vị có khuôn mặt Long tộc đánh sập Tử Vân Phong của núi Nhạn Minh ta, nha hoàn với thị nữ chết hết rồi!
Chiếc thuyền hoa kia từ từ dừng lại. Chấn song của thuyền được mở ra,
đám người Diêm Tam Lập đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bờ sông. Nghe nói như
vậy, Diêm Tam Lập sắc mặt kịch biến, quát to:
– Cái gì?
Mà Như phu nhân bên cạnh y biến sắc, the thé kêu:
– Tử Vân Phong của ta bị làm sao?
– Ra là ở đây.
Bên bờ sông, Chung Nhạc nhàn nhã bước tới, khi đi tới chỗ ngang bằng với thuyền, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía thuyền hoa, đồng
thời khẽ điểm mũi chân.
Rầm!
Bốn phía xung quanh thuyền hoa, những cột nước phóng lên cao. Hơn chục
cột nước bao vây thuyền hoa lại, những cột nước cao hơn mười trượng này
đột nhiên biến hóa, biến thành những con giao long to lớn, giương nanh
múa vuốt đánh tới thuyền.
Rầm rầm…
Những tiếng rầm rầm vang lên, chỉ trong giây lát thuyền hoa bị hơn mười con giao long nước xuyên thủng, vỡ tan tành.
– To gan!
Từ trong khoang thuyền vang lên một tiếng gầm. Diêm Tam Lập thét lên,
sóng âm rung chuyển, khiến đám Yêu tộc tu vi thấp ở hai bên bờ bị chấn
cho tai, mắt và mũi đều chảy máu.
Từ trong đám giao long đang quấy loạn, vài vị Luyện khí sĩ Yêu tộc cùng
hai nữ tử bay lên, né tránh sự vây công của đàn giao long.
Lệ khí bắn ra từ trong mắt Diêm Tam Lập, y nhìn phía Chung Nhạc, cũng là từ trong khí tức của đám giao long nước này mà cảm ứng được khí tức của Chung Nhạc.
– Đông Hải Long Nhạc?
Chung Nhạc mỉm cười, gật đầu tỏ ý. Diêm Tam Lập cười lạnh, đang định nói gì thì sắc mặt đột nhiên kịch biến, kêu lên:
– Như Nhi mau tránh ra!
Xoẹt…
Một đạo kiếm quang xuất hiện từ trong giao long nước, vị Như phu nhân
kia ngẩn ra, đầu trượt xuống khỏi cổ, máu phun khắp nơi. Hai đoạn thân
thể rơi vào trong nước.
Đạo kiếm quang này chính là san hô kiếm khí. Chung Nhạc khi điểm mũi
chân xuống đất thì san hô kiếm khí cũng chui vào trong lòng đất, từ đó
tiến vào trong sông, giấu mình trong cơ thể giao long nước.
Diêm Tam Lập và hai vị Luyện khí sĩ cùng hai vị phu nhân né tránh giao
long, nhưng lại không chú ý tới san hô kiếm khí được giấu bên trong giao long. Mà bản thân loại kiếm khí này vốn màu trắng, chui vào trong nước
thì khó mà nhận ra, nên đã lấy được mạng của vị Như phu nhân này!
– Đông Hải Long Nhạc bái kiến Diêm huynh!
Chung Nhạc thu san hô kiếm khí lại, chào từ đằng xa:
– Diêm huynh dạy dỗ người nhà không nghiêm, Long mỗ bất tài, đành phải quản giáo Như phu nhân này thay ngươi.