Mặt trời nhỏ này vừa xuất hiện, trong đầu Chung Nhạc lập tức vang lên
những tiếng nổ vang, dường như vô số âm thanh cùng bùng nổ, như cự thú
đang chạy, như hàng vạn con thác đang trút xuống. Những âm thanh này có
chứa thông tin khó hiểu, ầm ầm ào tới như sông lớn rót vào trong đầu
hắn. Thức hải hắn lập tức dậy sóng, bốc lên dữ dội. Tinh thần lực hóa
lỏng bay lên không, tạo nên những bức hoa văn đồ đằng, dường như những
cuốn họa đang dần trải ra.
Hắn cảm nhận được nhật linh đang kết hợp với hồn phách của hắn, bắt đầu
giao hòa, rót hết tất cả những huyền cơ của vầng đại nhật linh này vào
trong hắn.
Tu thành linh, linh hồn nhất thể, là quá trình siêu phàm, nghĩa là từ đó về sau sẽ không còn là phàm nhân nữa. Cảnh giới đầu tiên của Luyện khí
sĩ chính là làm được bước siêu phàm này. Nhưng nếu muốn siêu phàm thì
phải thoát thai, cởi đi phàm thai, đạt được ảo diệu chất chứa trong
linh, nên được gọi là Thoát Thai cảnh.
Nay hắn đã đạt tới cảnh giới này.
Lấy gì để siêu phàm?
Chủ yếu là dựa vào linh.
Linh bản thân nó đã có huyền cơ cực kỳ ảo diệu, trời sinh đồ đằng huyền
diệu mà lại sâu xa, chất chứa năng lượng của trời đất, uy lực lớn của
siêu phàm thoát tục, tri thức của quy tắc biến hóa trời đất.
Cảm ứng linh, linh kết hợp với hồn, sẽ biến đồ đằng văn trong linh kia
thành kiến thức của mình, bởi vậy mới tu thành Luyện khí sĩ, đạt được
bước nhảy vọt về thực lực.
Đó là hiệu quả do linh mang lại.
Nhưng khi đạt tới cảnh giới Thoát Thai này thì việc tu hành lại không
dễ, phải không ngừng nuôi dưỡng cho linh lớn mạnh, đồng thời còn phải
khiến linh kết hợp với hồn, hòa làm một thể. Linh hồn là một, chính là
nguyên thần. Thoát khỏi phàm thai, thượng có thể vào thanh minh, hạ
thông tới cửu u.
Rất nhiều Luyện khí sĩ nuôi dưỡng linh cả đời, nhưng lại không thể luyện cho linh và hồn làm một thể, để thoát thai mà tiến vào cảnh giới tiếp
theo. Chủ yếu vì linh mà bọn họ đạt được vốn đã yếu, về mặt tiên thiên
đã không bằng linh của Luyện khí sĩ khác, làm cho nền tảng bọn họ kém
cỏi, dẫn tới huyền cơ mà linh đưa cho bọn họ là ít.
Bởi vậy bọn họ tốn nhiều thời gian, tinh lực cho giai đoạn thoát thai
này hơn người khác rất nhiều. Đợi khi thời gian đằng đẵng trôi đi, đợi
cho bọn họ bổ sung đầy đủ nền tảng của bản thân thì đã già, không đủ
tích lũy để tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Còn linh mà Chung Nhạc lấy được trên mặt trời lại là linh mạnh nhất
trong tất cả các linh, Đại Nhật Kim Ô. Vỗ cánh chính là Tam Túc Kim Ô,
thu cánh thì lại là Tam Túc Thần Nhân. Khi yên lặng lại là một vầng mặt
trời nhỏ bé. Linh của Đại Nhật Kim Ô sẽ khiến nền tảng hắn được củng cố, nhưng muốn lĩnh ngộ huyền cơ chứa trong Đại Nhật Kim Ô ấy lại vô cùng
gian nan.
Chung Nhạc chỉ cảm thấy vô số thông tin huyền ảo mà phức tạo ào ào kéo
tới, đầu hắn như một hồ nước, mà huyền cơ vọt tới lại như con sông lớn,
không chỉ nhét đầy đầu hắn, mà còn có xu thế căng ra.
Hắn còn cho rằng, liệu đầu hắn có vỡ tung ra với lượng thông tin khổng lồ như vậy.
Cũng may là tình huống ấy không xảy ra. Thông tin hỗn loạn vọt tới, tin
tức quá tạp, chỉ có thể tạp thời để trong đầu, chứ chưa thể hóa thành
kiến thức ngay bây giờ, mà phải chờ ngày sau từ từ lĩnh ngộ mới thông
hiểu được.
Sau đầu Chung Nhạc, mặt trời nhỏ kia hừng hực tỏa sáng, năng lượng mãnh
liệt như hoàng kim đang bị nung chảy. Ánh lửa hừng hực không ngừng rọi
vào hồn phách hắn, luyện hồn phách hắn.
Huyết tương màu vàng chảy bên ngoài hồn phách Chung Nhạc. Hồn phách hắn
không lớn, chỉ hơn một tấc, nhưng hắn quan tưởng Toại Hoàng, lấy tinh
thần lực rót vào trong hồn phách, khiến hồn phách trở nên to lớn, tới
hơn mười trượng.
Hồn phách càng mạnh, cảm ứng càng mạnh. Ban nãy hắn đã dùng trạng thái
Toại Hoàng làm cho cảm ứng của hắn mạnh mẽ hơn trước vô số lần, thế mới
cảm ứng được Đại Nhật Kim Ô. Còn bây giờ hồn phách của hắn được Đại Nhật Kim Ô chăm sóc lại. Huyết tương màu vàng chảy dọc toàn thân, tôi luyện
hồn phách. Chung Nhạc lập tức cảm thấy tinh thần lực của mình như băng
tuyết gặp nắng gắt, luyện cho dần dần tan rã, vội thu tinh thần lực lại, tránh cho tu vi sụt giảm.
– Tiếp tục duy trì trạng thái quan tưởng, đừng lơi lỏng!
Giọng của Tân Hỏa vang lên bên tai, quát:
– Giờ chính là cơ hội hiếm có, mượn linh cải tạo hồn phách, đồng thời
rèn luyện tinh thần lực của ngươi, làm cho tinh thần lực của ngươi tăng
vọt lên, chăm sóc hồn phách, hoàn thành lột xác!
Chung Nhạc nghe vậy thì ngạc nhiên:
– Trực tiếp thoát thai, không cần nuôi dưỡng?
Nuôi dưỡng linh thường cần mất mười mấy năm mới hoàn thành. Dù là linh
mạnh nhất của Kiếm Môn thì cũng phải mất hai, ba năm. Trận quyết đấu Vô
Cấm Kỵ của thượng viện vừa rồi chính là để tranh đoạt lấy linh mạnh
nhất, từ đó giảm đi thời gian chục năm khổ tu.
Còn về việc trực tiếp thoát thai, Chung Nhạc chưa nghe nói tới việc có ai đã làm được điều này.
– Không sai, trực tiếp thoát thai!
Tân Hỏa cười nói:
– Luyện khí sĩ khác sau khi được linh thì phải nuôi dưỡng linh, làm cho
linh không ngừng lớn mạnh, lãng phí đi bao nhiêu thời gian. Linh Đại
Nhật Kim Ô của ngươi trời sinh vốn mạnh mẽ vô cùng, nếu cũng cần phải
uẩn dưỡng mười mấy năm, thì sao có thể được xưng tụng là linh mạnh nhất? Ta bày ra hai truyền tống trận, tiêu phí đi hai bảo vật thần minh, mất
bao công sức tinh lực đưa ngươi tới mặt trời này, nếu còn phải uẩn dưỡng mười mấy năm, chẳng phải công sức của ta đều là uổng phí? Ta bố trí
nhiều như vậy chính là để ngươi bớt đi mười mấy năm đó!
Chung Nhạc gật đầu. Tinh thần lực trong thức hải hắn bốc lên, không
ngừng tuôn vào trong hồn phách. Mà thứ kim tương như liệt hỏa kia vẫn
đang không ngừng chảy về phía hồn phách hắn, không ngừng khiến tinh thần lực hắn bốc hơi.
Hắn hiểu về cái gọi là thoát thai này, đó chính là quá trình cải tạo hồn.
Hồn phách của ngươi có hình dạng người, nhưng linh hồn của Luyện khí sĩ
thì đủ mọi kiểu dáng, có hình thụ nhân, hay đầu chim mình người, hoặc là sơn thần làm từ đá. Đó là vì hồn phách và linh của bọn họ kết hợp, được linh cải tạo, thoát thai hoán hình, do đó mới có đặc tính như thần
thoại, linh hồn biến thành hình thái thần nhân.
Đó là thoát thai, bỏ đi phàm thai!
Mà thoát thai có hai bước. Bước một là uẩn dưỡng linh, làm cho linh trở
nên lớn mạnh. Bước thứ hai là lấy tinh thần lực làm chất dinh dưỡng cho
hồn phách kết hợp với linh, hoàn toàn lột xác.
Chung Nhạc lập tức cảm thấy tinh thần lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao với tốc độ kinh người. Biển thức hải kia với tốc độ mà mắt thường
có thể thấy được nhanh chóng tụt xuống, e rằng một nén nhang nữa là thức hải sẽ khô cạn.
Tốc độ này dù là nội đan thần thú phát ra tinh khí cũng không kịp cung cấp.
Tinh thần lực của hắn bị huyết tương màu vàng kia luyện cho không hề
biến mất hoàn toàn, mà được chiết xuất, tinh lọc, cũng trở thành huyết
tương màu vàng, nóng rực như kim thủy bị nung chảy, đầy hỏa diễm.
Chỉ là so với biển tinh thần lực mênh mông lúc trước, số kim dịch này ít tới thương cảm. Một ngàn giọt tinh thần lực chưa chắc đã có thể tinh
luyện ra được một giọt kim dịch.
Những giọt kim dịch này được luyện vào trong hồn phách cuẩ hắn, cùng kim dịch trào ra từ trong mặt trời sau đầu nuôi dưỡng hồn phách. Dựa theo
tốc độ này, tinh thần lực của hắn sẽ nhanh chóng cạn kiệt.
– Nếu đã vậy thì ta sẽ dùng nội đan thần thú!
Chung Nhạc lập tức dùng một tia tinh thần lực đâm vào trong nội đan thần thú. Bị kích thích, tinh khí lập tức trào ra từ trong nội đan, mênh
mông vô cùng, chảy ra khắp tứ chi bách hải, lại lập tức bị trạng thái
quan tưởng của hắn hóa thành tinh thần lực rót vào trong thức hải.
– Dốc sức luyện hóa tinh khí thần thú vẫn kém tốc độ tiêu hao tinh thần lực!
Chung Nhạc khiếp sợ không thôi. Nhật linh tinh luyện tinh thần lực với
tốc độ kinh người. Tinh khí thần thú không ngừng trào ra, không ngừng bị luyện hóa thành tinh thần lực, nhưng biển thức hải đang tụt xuống dần.
– Toại Hoàng từng nói rằng: kim dịch nhuận hoa điền, mật cố linh hồn quy hỏa phủ, ngũ vân phúc địa, quang triệt phạm thiên!
Tân Hỏa hét lớn:
– Hoa điền chính là thức hải. Giờ ngươi thu hồn phách vào thức hải, biến thức hải thành hỏa phủ, dấy lên đại hỏa rèn đúc linh hồn! Làm cho linh
hồn của ngươi toát hỏa quang, chiếu rọi bầu trời trong thức hải.
Chung Nhạc lập tức làm theo, khiến Toại Hoàng do hồn phách biến thành
thu vào trong thức hải. Chỉ thấy mặt trời nhỏ kia cũng bay vào thức hải, đổ kim dịch phủ kín hồn phách hắn, kim dịch dấy lên đại hỏa, đốt toàn
bộ thức hải hắn.
Tinh thần lực trong thức hải biến mất càng nhanh, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bốc hơi.
Chung Nhạc lại thúc giục nội đan thần thú, khiến nguồn tinh khí khổng lồ vọt tới. Hắn lại điên cuồng quan tưởng Toại Hoàng, dốc sức làm cho tinh thần lực không bị khô kiệt.
Thức hải hắn bị mặt trời đốt cháy thành biển lửa, có mưa do tinh thần
lực hóa thành không ngừng giáng xuống, nhưng không cách nào dập tắt được lửa.
Đại Nhật Kim Ô quá mạnh, chỉ một vầng mặt trời nhỏ bé mà lại như có được hỏa lực vô cùng vô tận!
Chỉ một thời gian ngắn, hồn phách của Chung Nhạc bị luyện cho càng nhỏ
bé lại. Dù quan tưởng Toại Hoàng cũng không cách nào chống cự được tốc
độ tinh luyện của Đại Nhật Kim Ô. Hồn phách hắn như một người làm bằng
vàng, ngồi trong ánh lửa hừng hực. Tinh thần lực xung quanh giáng xuống
như mưa rào, đúng là do tinh khí thần thú biến thành.
Nay tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú của hắn khá kinh người, nhưng dù vậy, thức hải cũng đang dần ít đi.
Tinh thần lực trong thức hải không ngừng hóa thành kim dịch bay vào trong hồn phách, làm cho hồn phách hắn càng thêm mạnh.
Tân Hỏa bay vào trong thức hải, bay tới bay lui trong hồn phách hắn, sợ
hắn không kiên trì nổi mà lãng phí lần tôi luyện hiếm có này.
Ánh lửa hừng hực bốc lên không trung, tạo nên một đóa hỏa vân trên không trung của thức hải.
– Một đóa hỏa vân chưa đủ, chưa đạt tới mức lột xác, nhất định phải ngũ vân phúc địa, che khuất cả thức hải mới được!
Tân Hỏa khẩn trương nói:
– Tinh thần lực của ngươi vẫn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm! Nhạc tiểu
tử, hãy bỏ qua đi, thế này quá mạo hiểm rồi! Nếu tinh khí thần thú quá
nhiều, ngươi không thể luyện hóa lượng tinh khí ấy đúng lúc thì sẽ bị
hóa thành Long tướng ngay!
– Tân Hỏa, ta muốn thử một lần xem sao!
Sau đầu hồn phách của Chung Nhạc, trong mặt trời kia đột nhiên xuất hiện một con mãnh thú, ba chân hai cánh, đúng là Tam Túc Kim Ô, linh trong
mặt trời.
Hắn dẫn động hình thái thứ hai của Đại Nhật Kim Ô, hỏa lực càng thêm mạnh mẽ!
Kim Ô xuất hiện, kim dịch tuôn trào ra, khiến thức hải bừng lên ánh vàng chói lóa. Cả thức hải như biến thành một tòa hỏa phủ, nơi nào cũng có
lửa.
Lúc này tinh thần lực của Chung Nhạc đã gần cạn kiệt. Mà đóa hỏa vân thứ hai xuất hiện, từng đạo kim quang chiếu rọi thức hải, bầu trời như cũng đang bị thiêu đốt.
Quang triệt phần thiên!
Chung Nhạc cắn chặt răng, lại tiếp tục thúc động nội đan thần thú. Tinh
khí như dòng nước lũ ào ào trào ra, rồi lại bị Đại Nhật Kim Ô hóa thành
kim dịch cuồn cuộn phóng về phía hồn phách.
Đóa hỏa vân thứ ba được hình thành!
– Ngừng lại! Tinh thần lực của ngươi sẽ hết sạch mất!
Tân Hỏa quát:
– Đợi khi tinh thần lực của ngươi tăng lên tới đủ trình độ, lại thoát thai cũng không muộn!