Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1542: Chương 1542: Sinh Diệt Kiếp Cảnh (1)




Thạch Âm Cơ nghi hoặc hỏi:

- Đệ tử của Tà Đế đã tới! Không phải vừa rồi đã tới một đám rồi sao? Đám gia hỏa nhìn tấm bia đá mà chết kia, không phải là đệ tử của Tà Đế sao?

Hồn Đôn Vũ giải thích:

- Bọn họ không phải là đệ tử của Tà Đế, mà là bộ hạ của Tà Đế! Đám Tà Thần đã chết kia là đám Thần Ma Chư Tà cung phụng Tiên Thiên Tà Thần. Đệ tử của Tà Đế còn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mỗi một người cơ hồ đều không thua kém Chư Tà tồn tại bậc này!

Thạch Âm Cơ hiếu kỳ hỏi:

- Chư Tà rất mạnh sao?

Hồn Đôn Vũ chần chờ một chút, thành thành thật thật nói:

- Đã bị tướng công nhà ngươi đánh chết rồi!

- Hóa ra là yếu như vậy!

Thạch Âm Cơ kinh ngạc nói. Chung Nhạc đột nhiên hỏi:

- Vũ sư huynh, ngươi biết được bao nhiêu đối với những tồn tại kia?

- Ngươi nói là đám người Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế sao?

Hồn Đôn Vũ lắc đầu, nói:

- Ta biết cũng không nhiều lắm! Những cái này đều là do Lão tổ nói cho ta biết. Hắn hẳn là biết được càng nhiều hơn một chút!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Lão tổ Hỗn Độn thị chỉ sợ không phải là biết được càng nhiều hơn một chút, mà là biết rõ hết thảy mọi chuyện.

- Chỗ của Hỗn Độn thị khẳng định có vô cùng vô tận bí mật từ trước tới nay, nói không chừng có thể từ chỗ của hắn tìm hiểu một chút địch nhân của Phục Hy thị ta!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Mấy gã đệ tử Tà Đế kia đi lên trên Tế đàn, ngồi ở bên cạnh sáu mươi bốn cái bình ngọc chờ đợi mấy ngày, sau đó thu hồi từng cái từng cái bình ngọc, đi về phía tấm bia đá, tiến vào Tổ Đình. Sau khi đám bình ngọc kia bị bọn họ thu hồi, không gian do bình ngọc mở ra nhất thời bắt đầu khép lại. Hồn Đôn Vũ lo lắng nói:

- Dịch tiên sinh, nếu chúng ta không tiến vào, sợ rằng sẽ không có cơ hội rồi!

- Chờ một chút!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhìn chằm chằm không gian đang chậm rãi khép lại kia. Sau một lúc lâu, không gian do bình ngọc mở ra đã sắp sửa hoàn toàn khép kín. Đúng lúc này, một đạo lưu quang từ xa xa phóng tới, soạt một tiếng chui vào trong không gian sắp sửa khép kín kia.

- Quả nhiên còn có chim sẻ! Không biết con chim sẻ này là có lai lịch gì?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Vũ sư huynh, ngươi có nhìn ra lai lịch của hắn không?

Hồn Đôn Vũ lắc đầu. Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền, ngay trước khi không gian triệt để khép kín chui vào trong đó, xuyên qua tấm bia đá thật lớn kia, bay vào trong Tổ Đình của Phục Hy thị và Yểm Tư thị.

- Thật sảng khoái!

Hắn mới vừa tiến vào Tổ Đình, nhất thời cảm thấy mười vạn tám ngàn lỗ chân lông của toàn thân chính mình phảng phất như cánh cửa mở ra vậy, điên cuồng hấp thu linh lực thiên địa nơi này, khiến cho nhục thân và Nguyên thần của hắn vô cùng thư sướng.

Nơi này là Tổ Đình của Phục Hy thị và Yểm Tư thị, đại đạo thiên địa đối với hắn đều lộ ra vô cùng thân thiện, có một loại cảm giác tự do sảng khoái khó có thể tưởng tượng, phảng phất như hắn có thể dung hợp với đại đạo của phiến thiên địa này vậy.

Tổ Đình là do Đại Toại xây dựng, gần với đẳng cấp Tiên Thiên Thánh Địa của Lôi Trạch thị, Hoa Tư thị. Năng lượng ẩn chứa trong này chính là phù hợp nhất với Phục Hy thị và Yểm Tư thị.

Loại cảm giác này càng lúc càng mạnh. Khí tức của Chung Nhạc cũng càng lúc càng mạnh. Chỉ thấy linh khí thiên địa đang điên cuồng phóng vọt tới, quán nhập vào vào trong cơ thể hắn. Thậm chí trên thiên không, dưới lòng đất mơ hồ hiện ra từng đạo từng đạo hào quang, truyền tới Đạo âm trầm trọng, cũng theo đó chui vào trong cơ thể hắn.

Chung Nhạc cảm thấy tu vi thực lực của chính mình đang điên cuồng đề thăng, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng vui vẻ, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh ôn hòa, phảng phất như toàn thân hắn đã giao hòa với thiên địa vậy.

Trên Cổ thuyền, Hồn Đôn Vũ cùng Thạch Âm Cơ kinh hãi nhìn hắn. Gã nam nhân trước mặt chính mình này đã không tự chủ được hiện ra chân thân Phục Hy, thân thể càng lúc càng vĩ ngạn, khí tức lan tỏa ra càng lúc càng cường đại, tu vi cũng càng lúc càng cao. Loại đề thăng này không phải là thần tốc, quả thật có thể gọi là khủng bố. Đề thăng tu vi điên cuồng như vậy, khiến cho bọn họ mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Trên thiên không và trong đại địa Tổ Đình, từng đạo từng đạo hào quang hiện ra, tương liên với Chung Nhạc, khiến cho nhục thân, Nguyên thần và hết thảy đại đạo của hắn chậm rãi xuất hiện, giao hòa với đám hào quang kia. Loại tình huống này lộ ra mười phần thần thánh, nhưng lại mang tới cho bọn họ một loại cảm giác bất an mãnh liệt, phảng phất như có hung hiểm thật lớn vậy.

Tu vi Chung Nhạc đề thăng quá nhanh, trong vòng mấy cái hô hấp đã trực tiếp đột phá cảnh giới Chân Thần, Lục Đạo đại viên mãn mà thành Luân Hồi, tiến vào cảnh giới Thần Hầu. Hồn Đôn Vũ đột nhiên tỉnh ngộ lại, rùng mình một cái, cao giọng nói:

- Dịch tiên sinh, mau tỉnh lại! Ngươi đã tiến vào Thần Hầu Sinh Diệt Kiếp Cảnh! Ngươi đang Hóa đạo!

Chung Nhạc vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ. Trong ba cái nhãn mâu của hắn mơ hồ hiện ra Đạo quang, Long lân trên người cũng đang chiếu rọi Đạo quang, đầu người thân rắn, trên không trung hình thành chữ Đạo. Đại đạo thiên địa Tổ Đình càng rõ ràng hơn, không ngừng biến thành hào quang phóng vọt tới.

Xa xa, đám người Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn đã tiến vào Tổ Đình. Đúng lúc này, đại đạo thiên địa ầm vang, vô số hào quang từ trên thiên không hiện ra, từ trong nhật nguyệt hiện ra, từ trong núi non, cây cỏ, dòng sông, hồ hải bên cạnh bọn họ bay ra, mang theo Đạo âm hoặc dễ nghe hoặc trầm trọng, bay lả tả đi, khiến cho rất nhiều Thần Hoàng, Ma Hoàng, Tạo Vật Chủ và Đế Quân đều không khỏi kinh nghi bất định.

- Chẳng lẽ có tồn tại muốn đột phá, tu thành Đế cảnh sao? Tựa hồ có gì đó không đúng! Trình độ nồng đậm của đại đạo thiên địa xa xa không bằng Đế Quân thành Đế a!

Đám người nhao nhao nhìn về phía Chung Nhạc bên này. Chỉ thấy nơi này bị một tầng Đạo quang bao phủ, nhìn không rõ rốt cuộc là cái gì đang dẫn động đại đạo thiên địa. Ma Nguyên Thuật lộ ra thần sắc kinh ngạc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.