Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1341: Chương 1341: Sinh mệnh thể đầu tiên




Cảnh tượng đó lướt qua rồi biến mất, họ không thể nhìn rõ được cụ thể cảnh tượng sáng tạo ra Lục Đạo Giới.

Rồi vô số cảnh tượng khác bay qua, họ thấy các vị Thiên Đế vô song, các trận chiến tranh ác liệt, thấy sự biến thiên của vũ trụ, thấy các đời Địa Hoàng Thiên Đế.

- Phục Hy!

Một vị tướng lĩnh Phục Hy của Tiên Thiên Cấm Quân kêu lên:

- Ta thấy tiên tổ của Phục Hy thị!

Họ thấy lịch sử của cả thời đại Địa Kỷ, đó là khoảng thời gian vinh quang của Phục Hy thần tộc khiến lòng người nổi sóng, có cảm giác tự hào khó tả dâng trào!

Đột nhiên trời đất biến đổi, họ thấy trận chiến tranh hủy diệt thời đại Hỏa Kỷ, một trận chiến đáng sợ cuốn phăng vũ trụ hồng hoàng, hủy diệt thời đại Hỏa Kỷ.

Chỉ là, cảnh tượng trôi qua quá nhanh khiến họ không kịp quan sát rốt cuộc biến cố gì đã khiến Yểm Tư thị mạnh nhất thời đó lại bị diệt vong.

Tiếp đó là lịch sử đã bị chôn vùi, văn minh huy hoàng thời đại Hỏa Kỵ, các đời Thiên Hoàng, Thiên Đế Hỏa Kỷ, các đời thần triều xán lạn ngược về quá khứ.

Cuối cùng họ thấy thời điểm thời đại Hỏa Kỷ xác lập, đó là một trận chiến tranh vô cùng đáng sợ, vô số sinh linh Hậu Thiên dũng cảm hiến dâng sinh mạng, cuối cùng Yểm Tư thị quật khởi!

Trong vũ trụ đen tối, vô số nền văn minh xuất hiện, dần dần chiếu sáng vũ trụ hồng hoang. Cảnh tượng đó khiến người ta không khỏi thấy cõi lòng dậy sóng, cảm khái, chấn động tâm linh, không kìm được mà ca tụng tổ bối.

Thấy ánh sáng văn minh được thắp lên, các thần ma trên thuyền khóe mắt rưng rưng, đó là sự bắt đầu của văn minh, là khởi thủy cho sinh linh Hậu Thiên nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Con thuyền cổ vào trong thời đại Hắc Ám. Lúc này thuần túy là sự hoang dã, không có văn minh, chỉ có dã tính, là thời đại Tiên Thiên Thần và Tiên Thiên Thần Ma thống trị.

Họ chứng kiến các đấng vĩ đại lần lượt sinh ra, cũng chứng kiến họ lần lượt diệt vong trong thời đại Hắc Ám.

- Con thuyền này đưa chúng ta về thời đại Hắc Ám sao?

Âm Phiền Huyên lẩm nhẩm.

Chung Nhạc gật đầu, định lên tiếng thì ánh sáng bên ngoài đột nhiên đảo chiều, từ thời đại Hắc Ám hướng về thời đại Hỏa Kỷ.

Những cảnh tượng lúc trước hiện ra lại lướt qua, thời đại Hắc Ám qua đi, tiến vào thời đại Hỏa Kỷ, các vị Thiên Hoàng Thiên Đế mất đi rồi quật khởi, rồi tiến vào thời đại Địa Kỷ, rồi Địa Kỷ tiêu tan, xuất hiện Thần Kỷ!

- Mau nhìn con thuyền kia!

Một vị ma thần kêu lên:

- Nhìn kìa, con thuyền kia giống hệt thuyền của chúng ta!

Trên thuyền, toàn bộ thần ma nín thở nhìn con thuyền kia. Con thuyền cổ kia cùng lao đi trong luồng sáng, cũng hướng về Trấn Thiên Phủ.

Trên thuyền có hơn nghìn vạn thần ma đang sững người nhìn họ.

Thống soái trên con thuyền đó là một nam tử trẻ tuổi, bên cạnh là một tuyệt đại giai nhân, cũng đang cùng với các thần ma khác khó hiểu nhìn về phía họ.

Đó là một Chung Nhạc khác, và một Âm Phiền Huyên khác!

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên không khỏi cảm thấy lạnh người, họ đang thấy một họ khác!

Âm Phiền Huyên khó hiểu:

- Không phải chúng ta trở về thời đại Hắc Ám sao? Tại sao lại thấy một chúng ta khác?

Âm Phiền Huyên trên con thuyền cổ đằng kia cũng đang không hiểu.

Chung Nhạc nhìn phía sau con thuyền cổ đối diện, phía đó có bốn vị Đế Quân đang đuổi theo, chính là bọn Lung Điệt.

- Họ là chúng ta trong thời quang!

Chung Nhạc kêu lên.

Cảnh tượng đó lướt qua rồi biến mất, cảnh tượng bên ngoài thuyền không ngừng biến hóa, một trận chiến tranh cuốn phăng vũ trụ bùng nổ, quần hùng đoạt đế vô cùng ác liệt!

Trận chiến đoạt ngôi Đế!

Đó là trận chiến đoạt ngôi Đế còn chưa xảy ra của thời đại này!

Âm Phiền Huyên chấn kinh, nhìn thấy bản thân, kêu lên:

- Chúng ta đang tới tương lai!

Nàng trong cảnh tượng đó là mẫu nghi thiên hạ, tọa trận trong một thần triều huy hoàng. Nàng thấy mình gả cho một nam tử xa lạ, đó là một vị Phục Hy, Thiên Đế của Phục Hy thị!

Âm Phiền Huyên tâm cảnh chấn động, đó là gương mặt vốn có của Chung Nhạc, nàng từng nhìn thấy một lần, còn nói không nho nhã bằng Dịch tiên sinh.

Chung Nhạc cũng thấy bản thân ở tương lai, cuối cùng hắn đã thống trị vũ trụ hồng hoang, làm Đế của vũ trụ này, xây dựng thần triều huy hoàng, thống trị vũ trụ bát hoang!

Cảnh tượng lại lướt đi, Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, hắn nhìn thấy mình ngã xuống. Hắn trong tương lai bị một kẻ cường đại chém đầu. Ánh sáng kinh diễm đó chém đứt đầu hắn, giết nguyên thần của hắn!

Thần triều hắn tạo dựng nên sụp đổ, vô số người đi theo hắn, vô số thần quan thần tướng bị giết trong trận hỗn loạn, máu chảy thành sông!

Thậm chí hắn còn thấy Tân Hỏa bị tắt ngấm, Âm Phiền Huyên bị chết!

- Ta thua rồi…

Chung Nhạc trong lòng lạnh lẽo, cảnh tượng trong tương lai hắn thua, hắn chết, hắn chết trong khi huy hoàng nhất, còn chưa thực hiện được nguyện vọng cả đời.

Trong tương lai Phục Hy vẫn là không tồn tại, hắn vẫn chưa thay đổi được vận mệnh của nhân tộc, của Phục Hy.

Chung Nhạc đờ đẫn, tương lai đã cho hắn thấy sự thất bại và cái chết của hắn.

Đột nhiên một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn. Âm Phiền Huyên cũng nhìn thấy cảnh đó, Thiên Nữ của Âm Khang thị dường như muốn thông qua độ ấm bàn tay mình đem lại lòng tin cho hắn.

Chung Nhạc nản lòng, mục tiêu theo đuổi cả đời giờ đột nhiên vỡ vụn. Tương lai hắn thất bại, không thể cứu nhân tộc, không thể phục hưng Phục Hy, thậm chí Tân Hỏa cũng chết cùng hắn.

Đó là tương lai vô cùng tuyệt vọng.

Là tương lai mà Hỗn Độn Thần Ngao chưa từng cho hắn biết.

- Đó không phải tương lai.

Bên cạnh hắn, nữ tử dịu dàng nói:

- Nếu ngươi nản lòng thì tương lai chắc chắn sẽ tuyệt vọng như vậy. Cảnh tượng tương lai ngươi nhìn thấy cũng không thể nào tồn tại, ngươi không thể lấy được ta, không thể xây dựng được một thần triều, không thể nào trở thành Thiên Đế, cũng không thể bị giết!

Chung Nhạc đảo mắt, ánh mắt hồi phục chút sức sống, giọng nói khàn đặc:

- Ý ngươi là, tương lai không thể dự báo trước?

- Tương lai có thể thay đổi!

Âm Phiền Huyên cười:

- Dù sao tương lai cũng chưa xảy ra, thời gian vẫn còn tiếp tục, có đúng không? Nếu mọi thứ của tương lai đều rõ ràng thì không phải sẽ khiến người ta tuyệt vọng hay sao? Đường đường là Dịch tiên sinh tài trí, hô phong hoán vũ, làm mưa làm gió cả Tử Vi Tinh Vực giờ lại bị tương lai đánh gục sao?

Chung Nhạc tinh thần phấn chấn, nắm chặt tay nàng, cười:

- Ta quá cố chấp rồi. Phiền Huyên, ngươi nói đúng, nếu mọi điều trong tương lai đều đã định sẵn thì nỗ lực có tác dụng gì? Cứ ngồi mà đợi là được. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có. Ta không tin đó là kết cục của ta!

Âm Phiền Huyên cười:

- Ta cũng không tin đó là kết cục của ta! Ngươi còn chưa đánh thắng ta sao ta có thể… động phòng cùng ngươi?

Chung Nhạc cười ha hả:

- Yên tâm, chắc chắn ta sẽ đánh bại được ngươi, ôm ngươi lên giường!

Âm Phiền Huyên trợn mắt nhìn hắn, hai người dường như đã xua tan đi màn sương mù tối tăm vừa nãy.

Chung Nhạc nhìn ra ngoài thuyền, trong lòng vẫn bị che một tầng bóng đen, vẫn vô cùng nặng nề.

Bên ngoài thuyền có hình ảnh tương lai của hắn, tuy Âm Phiền Huyên giúp tâm cảnh của hắn không hỗn loạn nhưng tại sao lại xuất hiện cảnh tượng này?

Vậy thì không phải nói là, nếu hắn cứ tiếp tục con đường bây giờ thì tương lai sẽ thành sự thật hay sao?

Nếu hắn thay đổi thì liệu có vẫn đi tới kết cục thất bại như trong cảnh tượng đó không?

Làm thế nào để thay đổi tương lai này?

Làm sao để thoát khỏi đó?

Cảnh tượng bên ngoài vẫn tiếp tục biến đổi, dòng thời gian dần hỗn loạn, thỉnh thoảng xuất hiện cảnh của tương lai xong lại xuất hiện cảnh tượng quá khứ, khiến người ta không hiểu con thuyền này rốt cuộc tới tương lai hay về quá khứ.

- Con thuyền này không tới tương lai cũng chẳng về quá khứ.

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Nó đang tới một thế giới không tưởng, tới Trấn Thiên Phủ. Thế giới không tưởng đó có lẽ nằm biệt lập bên ngoài thời gian nên trên đường chúng ta mới thấy những sự việc cổ quái đó.

- Thế giới không tưởng?

Âm Phiền Huyên chấn động, ngẩng lên nhìn Trấn Thiên Phủ phía trước.

Con đường này ngày một gần với Trấn Thiên Phủ rồi.

Cảnh tượng bên ngoài vẫn tiếp tục thay đổi, lúc này là tình hình thời tiền sử, trong thời quang ghi lại chuyện xưa không ai biết, lúc lại xuất hiện cảnh trong tương lai.

Những sự việc xưa cũ lướt qua bên thuyền, Chung Nhạc đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng.

Trong cảnh đó, hắn thấy hỗn độn vô biên. Trên đó là một vùng biển lửa, hình như là thánh địa của Kim Ô thị, vùng lửa hỗn độn đó tạo nên biển lửa.

Hỗn Độn Thần Ngao ngụp lặn trong biển lửa, đột nhiên một con Hỗn Độn Thần Ngao vung quơ tứ chi, lên bờ tới vũ trụ này. Con Thần Ngao đó bò vài bước biến thành một sinh linh đi xa, không trở lại vùng hỗn độn này nữa.

Chung Nhạc hơi chấn động:

- Sinh vật Hỗn Độn lên bờ? Ta còn nhớ Hỗn Độn nói nếu họ lên bờ thì sẽ biến thành sinh linh vũ trụ này như chúng ta, từ đó có hỷ nộ ái ố, có sinh lão bệnh tử!

- Nhưng sinh vật Hỗn Độn có thể bơi qua thời quang, tới điểm cuối thời gian, cũng có thể tới điểm đầu thời gian. Như vậy không phải nói sinh vật Hỗn Độn lên bờ này biết rõ tương lai như lòng bàn tay sao?

- Hắn là ai? Lên bờ từ bao giờ?

- Đang ở quá khứ hay tương lai?

Chung Nhạc chau mày, thời gian hiện tại hỗn loạn, căn bản không biết cảnh tượng kia là tương lai hay quá khứ.

Con thuyền cổ ngày một gần hơn với Trấn Thiên Phủ, bên ngoài thuyền đột nhiên xuất hiện cảnh tượng vũ trụ mới hình thành. Đâu đâu cũng là đất nước gió lửa hỗn loạn, vũ trụ đang tạo vật, tạo bầu tinh không, tạo tinh hà, tạo vô số tiểu thế giới.

Nhưng ở đây thì vẫn là một vùng chết tĩnh lặng, không có bất cứ sinh mệnh nào.

Thời gian vô tận, không biết sau bao lâu, trong một tòa Tiên Thiên thánh địa, sinh ra một vị Tiên Thiên Thần Ma đầu tiên, sinh mệnh đầu tiên của cả vũ trụ.

Sinh mệnh xuất hiện trong Hỗn Độn, biến thành Thần Ngao, ngâm nga, chúc phúc tới hắn.

Hỗn Độn Thần Ngao đang ca ngợi sự cường đại của hắn, hắn là khởi nguyên của mọi sinh mệnh hậu thế, là chúa tể của tất cả Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Thần Ma Thần hậu thế.

Vị Tiên Thiên Thần đầu tiên đột nhiên bước ra bước đi đầu tiên của sinh mệnh.

Các Hỗn Độn Thần Ngao đồng thanh chúc phúc:

- Ca ngợi Đại Tư Mệnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.