Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 890: Chương 890: Tạo Vật Chủ (2)




Chung Nhạc cẩn thận quan sát. Chỉ thấy Thần tượng được cung phụng trong những tòa Thần miếu này là một vị lão nhân, bộ dáng vô cùng hiền lành, trong ánh mắt tràn ngập từ ái, bộ dáng muốn phổ độ chúng sinh vậy.

- Vị tiền bối này thật sự là rất khoái hoạt! Thanh sơn lục thủy, lại có vô số con cháu của chính mình làm bạn, sẽ không tịch mịch a!

Khâu Cấm Nhi lộ ra thần sắc hâm mộ, tinh thần lực ba động, nói:

- Hắn bị giam giữ ở chỗ này, không ngờ lại giống như đang ở trong nhà mình vậy, thật có thể nói là phong phạm cao nhân nhã sĩ, vinh nhục không sợ hãi a…

Nàng vừa mới nói tới đây, không gian trong ngục giam đột nhiên chấn động kịch liệt, chỉ thấy một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện, bộ dáng dữ tợn đáng sợ, vươn ra bàn tay, bắt lấy một đám sinh linh trong thiên địa ngục giam kia, bỏ vào trong miệng chính mình, một ngụm đã nuốt trọn mấy ngàn vạn sinh linh.

Mà đám sinh linh còn lại thì đều giơ cao hai tay, không ngừng hoan hô, nhao nhao dập đầu quỳ lạy khuôn mặt khổng lồ kia, bộ dạng cuồng nhiệt tới cực điểm. Bọn họ tựa hồ đang hét lớn một cái tên nào đó, chỉ là đám sinh linh này không có tu vi, cũng không biết bọn họ đang kêu gọi cái gì.

Khâu Cấm Nhi bị dọa cho sợ hết hồn, ngay cả Chung Nhạc cũng là không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:

- Vị Tạo Vật Chủ này lại càng hung ác, thậm chí ngay cả sinh linh do chính mình sáng tạo ra cũng đều ăn tươi. Đám sinh linh này xây dựng Thần tượng cho hắn là bộ dáng mặt mũi hiền lành, thật sự là châm chọc a… Đợi một chút! Trên mặt hắn có chữ viết!

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, chú ý tới trên khuôn mặt kia có khắc một hàng chữ, khóe mắt không khỏi kịch liệt nhảy lên.

Sau khi khuôn mặt khổng lồ đáng sợ kia ăn xong, bộ dáng không còn dữ tợn nữa, thân thể dần dần thu nhỏ lại, cũng không lâu lắm đã biến trở lại thành bộ dáng một vị lão nhân mặt mũi hiền lành, cư ngụ trong một gian miếu nhỏ.

Cảnh sắc gian miếu nhỏ kia vô cùng tú lệ, hoa thơm chim hót, lão giả hiền lành hòa ái, hồn nhiên không nhìn ra một màn thần thái hung thần ác sát vừa rồi.

Phía dưới phần eo hắn đã không nhìn thấy hình bóng, không biết đã bị kẻ nào chém đứt hai chân, hơn nữa còn là chém đứt ngang eo, nhưng cổ quái chính là lại không thể mọc ra trở lại.

Tu vi của Tạo Vật Chủ sâu không thể lường, nhục thân vô cùng cường đại, nhưng sau khi bị chém đứt ngang eo, lại không cách nào mọc ra tứ chi mới, cái này lại là mười phần cổ quái rồi.

Vừa rồi hắn biến thành hình thái cực lớn, Chung Nhạc nhìn thấy trên mặt hắn có khắc một hàng chữ. Hàng chữ kia giống như là đùa giỡn giữa những bạn bè thân thiết vậy, sau khi thua cuộc, tiện tay vẽ xấu lên trên mặt.

- Ta là bại hoại!

Hàng chữ này rất giống như là câu nói giỡn giữa những bạn bè thân thiết, nhưng hàng chữ này lại khắc thật sâu lên trên khuôn mặt hắn, thậm chí vĩnh viễn cũng không thể tẩy xóa đi, không thể nào cắt đứt, không thể nào ma diệt.

Có thể khắc chữ lên trên mặt một vị Tạo Vật Chủ, lại khiến cho vị Tạo Vật Chủ này không thể ma diệt đi, đây cũng không phải là đùa giỡn, mà là vũ nhục, mà là cừu hận. Đây chính là tương đương với đánh nát mặt mũi hắn, khiến cho hắn không thể ngẩng đầu trước chúng sinh, mặt mũi mất hết.

Hơn nữa, chém đứt ngang eo hắn, thậm chí còn phong ấn lại vết thương của hắn, khiến cho nhục thân hắn không thể hồi phục lại, cũng không có đánh chết hắn, mà là ném hắn vào chỗ này, chỉ có cừu hận vô biên mới có thể làm ra loại chuyện này.

- Kẻ mà Bệ và Ngạn muốn chúng ta cứu, chính là vị Tạo Vật Chủ này!

Trong lòng Chung Nhạc máy động. Vị Tạo Vật Chủ này cường đại vô biên, sinh sinh tạo hóa tuần hoàn không dứt. Bất quá, hiển nhiên hắn đã không quá bình thường, ngay cả sinh linh do chính mình sáng tạo ra cũng đều ăn, tuyệt đối không phải là sự tình mà một Thần Ma bình thường có thể làm được.

Những sinh linh này là do chính mình sáng tạo ra, tương đương với con cháu của chính mình. Ăn tươi con cháu hậu đại, loại chuyện này, một kẻ bình thường ai có thể làm được?

Chung Nhạc khẽ trầm ngâm, đột nhiên nhìn về phía gã Thần tướng kia, xòe một tay ra, mỉm cười nói:

- Ngươi nhìn này!

Gã Thần tướng kia khẽ ngẩn ra, nhìn về phía lòng bàn tay hắn. Chỉ thấy trong lòng bàn tay Chung Nhạc bay ra một mặt đại phiên, trên mặt phiên là đồ án Lục Đạo Luân Hồi, nhẹ nhàng vẫy một cái.

Gã Thần tướng kia không kịp phản ứng, chỉ kịp thét lên một tiếng, Nguyên thần đã bị lôi ra khỏi nhục thân, soạt một tiếng bị kéo vào trong Lục Hồn Phiên.

Chung Nhạc thu hồi Lục Hồn Phiên, khống chế Nguyên thần gã Thần tướng kia, ánh mắt lóe lên. Vị Tạo Vật Chủ trong ngục giam kia nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, hiển nhiên cũng nhìn thấy một màn hắn thu lấy Nguyên thần của gã Thần tướng này.

Chung Nhạc mở miệng, khẩu hình khép mở, nhưng cũng không có phát ra thanh âm. Tu vi của hắn quá thấp, thanh âm không thể truyền vào trong ngục giam, nhưng căn cứ theo khẩu hình của hắn, vị Tạo Vật Chủ kia lại có thể biết rõ hắn đang nói cái gì.

- Tiền bối, phải làm sao mới có thể cứu ngươi ra ngoài?

Chung Nhạc hỏi.

- Cứu ta?

Trong gian ngục giam kia, thanh âm lão Tạo Vật Chủ kia chấn động, xuyên qua ngục giam truyền tới, vô cùng rõ ràng:

- Vì sao lại muốn cứu ta ra ngoài? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có biết, sau khi cứu ta ra, sẽ có hậu quả như thế nào không?

- Không biết!

Chung Nhạc nghiêm mặt nói:

- Ta được người nhờ cậy, tự nhiên hẳn là phải tận lực hoàn thành. Còn xin tiền bối chỉ giáo ta biện pháp cứu ngươi ra khỏi ngục giam!

Lão Tạo Vật Chủ kia trầm mặc, sau một hồi mới cười ha hả, nói:

- Không nghĩ tới bên ngoài vẫn còn có kẻ nhớ tới ta! Được! Được! Cấm chế nơi này sớm đã bị ta nhìn thấu, không trấn áp được tu vi thực lực của ta. Bất quá, ta thân ở bên trong lại không cách nào phá giải được, nhất định phải từ bên ngoài mới có thể cởi bỏ, cho nên không thể thoát thân. Cũng được! Ta truyền thụ cho ngươi biện pháp hóa giải Cấm chế, ngươi tới mở ra ngục giam!

Một cỗ tinh thần lực ba động đáng sợ bùng phát, truyền một môn phương pháp giải cấm phức tạp mà thâm ảo vào trong não hải Chung Nhạc.

- Cho ngươi thời gian ba tháng, ngươi có thể tìm hiểu thấu triệt được chứ?

Lão Tạo Vật Chủ kia hỏi.

Chung Nhạc thoáng nghiền ngẫm một phen, lắc đầu nói:

- Không cần tới ba tháng, ba ngày đã đủ rồi!

Lão Tạo Vật Chủ kia nhất thời kinh hãi, trên dưới quan sát hắn một hồi, cũng không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.