Toàn thân Thủy Tử An đâu đâu cũng thấy vết máu, thân hình vẫn tráng kiện như trước, dưới chân sinh ra dòng sông lớn đỡ hắn lên. Dòng sông giống
rồng giống rắn đưa hắn tiến lùi, muốn phá vòng vây của tam đại cự phách
để thoát ra ngoài.
Hắn già rồi, khí huyết không còn vượng như trước kia, chiến đấu liền ba
ngày như vậy khí huyết khô cạn, trên người bị thương nhiều, di chuyển
hành động cũng gặp trở ngại.
Nếu là thời tráng niên thì hắn sẽ không đến nỗi ba ngày đã cạn khí
huyết. Dù sao hắn cũng là Thủy Đồ thị, thành tựu về thần thông Thủy hệ
hơn hắn người thường.
- Thủy Tử An, ngươi đúng là lợi hại, có thể kiên trì tới lúc này. Nhưng
đáng tiếc ngươi đã già rồi, không còn được như trước nữa.
Lão ẩu Hiếu Viên dùng Hạo Nguyệt Kính, gương sáng tựa mặt trăng treo
trên cao. Các đạo kiếm khí bắn ra từ trong gương, không ngừng giao kích
với sáu mươi tư thức kiếm. Lão ẩu cười:
- Để giết ngươi mà không bị ngươi phản kích trước khi chết, bọn ta mới
dùng ba ngày để tiêu hao cạn khí huyết của ngươi. Nhưng giờ ngươi đã như ngọn đèn cạn dầu, giờ tới lúc lấy mạng ngươi rồi!
Trên không trung, sáu mươi tư thức kiếm giống như rồng uốn lượn, kiếm
thức vô cùng phức tạp được triển khai, tung hoành đan xen lẫn nhau. Hạo
Nguyệt Minh Kính cũng là một món hồn binh rất mạnh, không hề thua kém
Thập Hung Binh của Kiếm Môn, nhưng quần thảo hồi lâu vẫn không thể tấn
công vào trong sáu mươi tư thức kiếm được.
Chiếc trường bào màu xám đen trên không trung cũng là một món hồn binh
uy lực cực lớn khác, do Hiếu Âm dùng tâm huyết cả một đời luyện chế mà
thành.
Trường bào bay tới bay lui tựa cơn gió, thỉnh thoảng lại choàng qua vai
Hiếu Âm bảo vệ hắn để lao thẳng vào trong sáu mươi tư thức kiếm, chặn
công kích của chúng. Thỉnh thoảng lại bay lên, giang rộng chụp xuống các đạo kiếm khí luyện hóa thành tro.
Thâm Không Xạ Tuyến La Võng của một vị cự phách khác cũng rung lên, lập
tức bao trùm không gian. Các đường xạ tuyến ẩn mình trong hư không, khi
lưới thu về là nghiền nát mọi thứ bên trong lưới.
Bất cứ ai trong ba vị cự phách, nếu đánh đơn thì Thủy Tử An không hề sợ. Nhưng ba cự phách liên thủ, cộng với tam đại hồn binh thì hắn mang áp
lực khó lòng tưởng tượng nổi.
Cũng may ba cự phách đều rất trân trọng tính mạng, muốn tiêu hao khí
huyết và tu vi của hắn, ép vết thương cũ của hắn tái phát rồi mới lấy
mạng hắn nên không liều mạng ngay.
Nhưng giờ Thủy Tử An khí huyết đã cạn, đã tới lúc thu hoạch rồi!
- Thủy Tử An, chết đi!
Ba đạo thân ảnh cùng bay lên, Hiếu Âm vù một tiếng, hắc bào phủ lên
người, hai tay thò ra từ ống tay áo, bàn tay thò ra chui thẳng vào sáu
mươi tư thức kiếm. Ống tay áo rung lên, hai cái ống tay ngày một to ra,
ngày một tròn hơn. Vù vù vù các đạo kiếm khí đều bị hút vào ống tay áo.
Thủy Tử An đang định điều khiển kiếm khí trong ống tay áo thì Hiếu Tinh, Hiếu Viên, hai vị nữ thần tộc này cùng hét lớn, nguyên thần xuất hiện.
Nguyên thần trăm trượng lắc đầu một cái, mọc ra ba cái đầu cùng gầm lớn, tiếng gầm kinh thiên động địa, sóng âm cuồn cuộn tràn về hướng Thủy Tử
An.
Khiếu Nguyệt Thần Hống!
Thủy Tử An bị chấn động tới mức thổ huyết, dòng sông dưới chân bị đứt
đôi, nước bắn tung tóe, thân hình gầy guộc bay ngược ra sau. Hiếu Âm lúc này luyện hóa kiếm khí trong ống tay áo, đuổi theo Thủy Tử An, hai tay
đánh mạnh lên ngực hắn.
Uỳnh uỳnh!
Ngực Thủy Tử An lún hẳn xuống, xương sườn gãy răng rắc. Hạo Nguyệt Minh
Kính lúc này bắn ra các đạo kiếm quang, lập tức xuyên thủng tầng che
chắn của sáu mươi tư thức kiếm. Vô số đạo kiếm quang bắn tới!
Sau lưng Thủy Tử An xuất hiện Hà Bá nguyên thần, dưới chân là các đóa
hoa thủy liên, tầng tầng lớp lớp hoa sen bao quanh Thủy Tử An bảo vệ hắn ở giữa. Hà Bá nguyên thần tay vung liên hồi đánh bay kiếm quang.
Hiếu Viên hét lên một tiếng dài, thân hình lao tới, lắc người xuất hiện
ba đầu, biến thành ngao thân cự thú, há cái mồm đỏ lòm đớp Hà Bá và hoa
thủy liên.
Hà Bá thò tay tới, hoa sen bay lên biến thành nụ hoa rơi xuống tay. Thủy Tử An nằm trong bông hoa sen, thân hình lùi nhanh về sau. Nhưng lúc này Thâm Không Xạ Tuyến La Võng xuất hiện, chụp cả Hà Bá và hoa sen, các
đạo xạ tuyến bạo phát uy lực, xuyên qua người Hà Bá nguyên thần thành
như cái rổ!
Vù!
Hoa sen nở ra, càng ngày càng to, đẩy Thâm Không Xạ Quyến La Võng mở ra, Hà Bá kẹp Thủy Tử An dưới nách lao ra khỏi lưới. Cự ngao ba đầu do Hiếu Viên biến thành lao tới, tông mạnh khiến Hà Bá nguyên thần gần như vỡ
tan, Thủy Tử An thương thế càng thêm nặng!
Hiếu Âm cởi bỏ trường bào, ném mạnh, giống như một đám mây đen khổng lồ chụp xuống Hà Bá và Thủy Tử An.
Hà Bá đáp xuống đất, mắt thấy sắp không thể thoát khỏi tấm lưỡi, đột
nhiên biến thành một vũng nước tóe ra xung quanh, giấu Thủy Tử An dưới
nước.
- Muốn trốn sao?
Hiếu Tinh tế Thâm Không Xạ Tuyến La Võng ra, tấm lưới lớn chụp lấy không gian xung quanh, ẩn trong không trung, Hiếu Âm Hiếu Viên thì một trước
một sau chặn hai đầu của tuyến sinh lộ đợi Thủy Tử An hiện thân.
Đột nhiên tấm lưới sáng bừng lên, các tia xạ tuyến màu lam bùng phát,
bắn trúng một bông hoa sen. Bông hoa này liền phình to, đẩy tấm lưới ra
một khe hở, nước từ phía dưới chảy ra.
- Không phải qua tuyến sinh lộ?
Ba vị cự phách sững người, thấy chỗ bông hoa sen đẩy tấm lưới ra một khe hở là tại tuyệt địa của thần chiến chi địa, Thủy Tử An đã chạy vào
tuyệt địa!
- Thương thế của hắn nặng như vậy, chắc chắn là chết, chúng ta có phải truy sát nữa không?
Hiếu Thanh lão ẩu thu Thâm Không Xạ Tuyến La Võng lại, nhíu mày nói:
- Thần chiến chi địa này chỉ có một đường sống duy nhất, những nơi khác
đều là tuyệt địa, hữu tử vô sinh. Cho dù ba chúng ta liên thủ thì e cũng chỉ tự bảo vệ được mình. Hắn vào đó chắc chắn sẽ chết!
Hiếu Viên lão ẩu cười khảy:
- Thần chiến chi địa nguy hiểm trùng trùng, đừng nói hắn sắp chết, cho
dù là khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong vào nơi tuyệt địa đó cũng chỉ có
chết. Không cần phải mạo hiểm!
Hiếu Âm gật đầu:
- Đúng là như vậy. Chúng ta liên thủ có thể xông vào thần chiến chi địa
nhưng cũng chỉ đủ bảo vệ mình, huống hồ hắn chỉ có một mình, lại còn là
ngọn đèn cạn dầu.
Lúc này, đột nhiên có tiếng nói vang lên:
- Ba vị Tế Tự, Thủy Tử An túc trí đa mưu, không thấy thi thể của hắn thì thật khó yên tâm.
Một thân hình cao ráo xuất hiện trên sinh lộ, bóng chia thành ba phần, trên mặt đất là bóng với ba cái đầu.
Kiếm Môn thần sứ.
Thì ra hắn vẫn nấp xung quanh đây không hiện thân.
- Không thấy thi thể Thủy Tử An lẽ nào có thể yên tâm? Cho dù là tuyệt
địa cũng phải xông vào. Tận mắt thấy hắn chết thì ta mới yên tâm. Ba vị
Tế Tự, nếu Thủy Tử An sống mà rời khỏi nơi này thì chúng ta coi như công cốc rồi!
Thân hình của thần sứ phiêu hốt bất định khiến người khác không thể thấy rõ được tướng mạo thật của hắn. Hắn nói:
- Hơn nữa trên người hắn còn có rất nhiều lệnh bài. Chúng chính là tài
sản quý giá nhất. Mỗi một tấm lệnh bài đằng sau nó đều có một vị cường
giả. Có thể khiến chủ nhân lệnh bài làm một việc cho người giữ lệnh bài. Nếu chúng rơi vào tay Hiếu Mang thần tộc chúng ta…
Ba vị cự phách nhìn nhau, Hiếu Âm hít một hơi dài, trầm giọng nói:
- Được, bọn ta liên thủ vào trong thần chiến chi địa, cho dù nguy hiểm cũng sẽ gắng hết sức đối phó!
Ba vị cự phách cùng tế hồn binh, vào trong thần chiến chi địa, đuổi theo Thủy Tử An.
Lúc này thân hình Thủy Tử An xuất hiện, toàn thân là máu, nguyên thần rách rưới, loạng choạng chạy trên đầm nước.
Tùm!
Thủy Tử An ngã xuống nước, hai tay cố chống người lên, muốn đứng dậy
nhưng lại ngã. Hắn quay lại nhìn, thấy ba vị cự phách Hiếu Âm, Hiếu
Tinh, Hiếu Viên đuổi tới, lại cố gượng dậy nhưng không thể.
- Đằng kia có lẽ là hướng Kiếm Môn…
Hắn cố ngồi dậy, nhìn về hướng Kiếm Môn, khóe miệng máu chảy không ngừng, sắc mặt bình thản, ánh mắt dần tối lại.
- Dấu chân tiên tổ từ đây dẫn tới Đại Hoang… Dường như ta thấy được thân ảnh vượt qua chướng ngại tranh đấu của họ…
Hắn lẩm bẩm.
Đột nhiên thần quang lóe sáng, thần quang thủng lỗ chỗ, thấp thoáng có
thể thấy bên trong là một vầng mặt trời vỡ mất một nửa, còn có một vầng
mặt trăng, không biết bị thứ gì xuyên thủng. Tiếp đó là một thiếu niên
tráng kiện từ trong thần quang nhảy ra, đáp xuống mặt nước đi về phía
hắn.
- Chung Sơn thị..
Thủy Tử An giật mình, muốn đứng dậy nhưng lại vô lực ngã xuống, giận dữ nói:
- Sao ngươi lại ra đây? Cút trở về cho ta! Khụ khụ…
Hắn hộc máu, cố gắng mở mắt, muốn làm vẻ mặt hung hãn nhưng mí mắt ngày một nặng trĩu.
Chung Nhạc nhảy ra khỏi Âm Dương Bí Cảnh tiến lại. Thủy Tử An cảm thấy
mình được thiếu niên này cõng lên lưng, chân cao chân thấp tiến vào sâu
trong thần chiến chi địa.
- Tân Hỏa, ngươi có thể đáng tin thêm lần nữa không?
Trong thức hải Chung Nhạc, nguyên thần của hắn nhìn ngọn lửa nhỏ, nói.
- Đừng phí công vô ích nữa, sức sống của ta cạn rồi…
Thủy Tử An ho liên hồi, lẩm bẩm nói:
- Sức sống của ta đã bị chúng đánh tan, không còn sống được nữa, thả ta xuống đi…
Tân Hỏa căng thẳng nhìn quanh thông qua mắt của Chung Nhạc. Cảm giác
được thần thông và sát cơ ẩn chứa xung quanh, chỉ cho Chung Nhạc từng
bước vào sâu trong thần chiến chi địa. Ngọn lửa nhỏ cũng có chút rốt
ruột:
- Thần thông tàn dư ở đây quá nhiều, muốn ra khỏi đây rất khó… Nhưng
ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không có sai sót, tuyệt đối không, để ta
tính lại đã…
- Đừng mang theo kẻ chắc chắn sẽ chết như ta, không đáng, thả ra xuống đi…
- Tiểu tử thối, đây là lệnh bài của ngươi, giờ ta muốn ngươi thu lệnh bài về, để ta xuống, còn ngươi bỏ chạy đi..
- Nhạc tiểu tử, truy binh phía sau rất gần rồi.
Tân Hỏa nhắc nhở.
Ba vị cự phách Hiếu Âm đang tới gần, đột nhiên bị một đạo thần thông tàn dư quấn chặt. Ba vị cự phách tung đòn phá được thần thông tiếp tục truy sát.
- Thả ta xuống, ngươi không thả thì ngươi là phản đồ của nhân tộc..
Thủy Tử An lại ho ra máu, máu nóng chảy theo cổ Chung Nhạc.
Chung Nhạc không nói gì, vẫn tiếp tục cõng lão giả này tiếp tục đi vào sâu hơn.
- Thả ta xuống…
Tiếng của lão giả trên lưng hắn nhỏ dần, một lúc sau thì không còn tiếng gì nữa.
Chung Nhạc tiếp tục đi, lắc đầu cho nước mắt tan đi. Ba cự phách của
Hiếu Mang thần tộc tiếp tục tới gần, ba cường giả liên thủ liên tục phá
vỡ các đạo thần thông cường đại và thần linh bí cảnh quỷ dị, rút ngắn
dần khoảng cách với Chung Nhạc.
- Nhạc tiểu tử…
Tân Hỏa lưỡng lự, không kìm được nói:
- Thả hắn xuống đi.
Chung Nhạc vẫn tiếp tục tiến lên, Tân Hỏa đảnh phải toàn lực tính toán,
tìm ra con đường sống mới trong sát cơ vô cùng tận. Một lúc sau lại
không kìm được lên tiếng:
- Thả hắn xuống đi, hắn không còn thở nữa rồi. Cõng theo hắn ngươi hành động không tiện, chúng ta khó mà thoát được khỏi đây…
Nhiệt độ trên lưng Chung Nhạc giảm dần, lão giả đã dần mất nhiệt cơ thể.
Chung Nhạc lắc đầu, tiếp tục tiến lên. Trong đầm lầy thần chiến chi địa
còn có một cái ốc đảo, đến giờ chưa bị thần thông nơi này phá hủy.
- Tân Hỏa, tới đó.
Giọng hắn khàn đặc:
- Ta muốn chôn ngài ở đó, để ngài ngồi trong phần mộ của mình, hướng mặt về Kiếm Môn, hướng về con đường các tiên tổ từng đi qua…