Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 592: Chương 592: Thánh Đế Lạc Ấn (2)




- Thiếu niên, không phải ngươi có một quả Lục Đạo Quả sao?

Trái tim Chung Nhạc kịch liệt nhảy lên, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng.

- Hình chiếu của Luân Hồi Đại Thánh Đế nói chuyện? Không đúng! Không đúng! Là cây Bàn Đào Mẫu Thụ này đang nói chuyện!

Hắn nhất thời tỉnh ngộ lại, nhìn về phía Bàn Đào Mẫu Thụ, thử dò xét hỏi:

- Tiền bối?

Cây lão thụ này một lần nữa lên tiếng, thanh âm vang vọng, nói:

- Thiếu niên, ngươi có thể ăn Lục Đạo Quả, sau đó mới nhìn Lục Đạo Luân Hồi! Ngươi không cần tìm hiểu, chỉ cần nhìn thôi, tự nhiên sẽ minh bạch rất nhiều thứ!

Chung Nhạc lấy ra Lục Đạo Quả, một hơi ăn vào, nhất thời nghe được bên tai truyền tới trận trận thanh âm tế tự huyền diệu. Chung Nhạc lại nhìn về phía Lục Đạo Luân Hồi sau đầu Luân Hồi Đại Thánh Đế, nhất thời vô số tin tức phóng vọt tới, vô cùng huyền diệu, cao thâm khó dò.

Mà trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, hai tay tôn Thần Nhân Bàn Cổ kia đột nhiên thiên biến vạn hóa, không ngừng điều chỉnh quang luân sau đầu hắn, chỉnh đốn sáu đại Bí cảnh trong cơ thể hắn, để cho hình chiếu sáu đại Bí cảnh của hắn vận hành với phương thức của Lục Đạo Luân Hồi, để cho sáu đại Bí cảnh của hắn ầm ầm biến hóa. Trong sáu đại Bí cảnh của hắn, Âm Dương điều hòa, Thiên Địa Thần Tam Tài cân bằng, Vạn Tượng xum xuê tươi tốt, Ngũ Hành tịnh tiến, Nguyên thần tương hợp với nhục thân.

Dần dần, trong Bí cảnh Âm Dương hiện ra nhật nguyệt, trời lên trăng xuống. Trong Bí cảnh Thần Tài xuất hiện thiên địa và hình chiếu Chư Thần. Trong Bí cảnh Vạn Tượng núi non trọng điệp, sông ngòi chảy xiết, đại dương lan tràn mênh mông. Trong Bí cảnh Ngũ Hành phát sinh Ngũ Hành sinh khắc, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tương sinh tương khắc, vòng vòng gắn liền. Bí cảnh huyết mạch cộng hưởng Nguyên thần và nhục thân, quán thông với năm đại Bí cảnh còn lại.

Ăn vào Lục Đạo Quả, chỗ tốt quả nhiên là vô cùng tận. Ảo diệu trong Lục Đạo Luân Hồi không ngừng chảy vào trong não hải hắn, mà hai tay Thần Nhân Bàn Cổ kết ấn cũng càng phức tạp hơn, càng nhiều ảo diệu bị hắn lĩnh ngộ ra. Đột nhiên, Thần Nhân Bàn Cổ chợt mọc ra thêm một cánh tay nữa, năm ngón tay cũng không ngừng nhảy lên, không ngừng kết ấn. Cũng không lâu lắm, tôn Thần Nhân Bàn Cổ này lại mọc ra thêm một cánh tay nữa.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đột nhiên nhớ tới tôn Thần Nhân Lục Đạo của Đệ Nhất Lục Đạo Giới kia:

- Tôn Thần Nhân Lục Đạo to lớn khôn cùng kia đừng nói cũng là một tôn Thần Nhân Bàn Cổ a?

Trong lòng hắn cực kỳ rung động. Thần Nhân Lục Đạo thống ngự Lục Đạo Giới, duy trì Lục Đạo Luân Hồi vận chuyển. Mà hiện tại Thần Nhân Bàn Cổ của hắn đã mọc ra hai cánh tay, biến thành Bàn Cổ bốn cánh tay, nếu lại mọc ra thêm hai cánh tay nữa, vậy thì sẽ giống như đúc Thần Nhân Lục Đạo rồi. Nếu Thần Nhân Lục Đạo thật sự là một tôn Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất, vậy chủ nhân của hắn sẽ là ai? Kẻ nào có được Thần Nhân Bàn Cổ khổng lồ như thế?

Đột nhiên, Chung Nhạc cảm giác dược lực của Lục Đạo Quả đã tiêu hao hết, quan tưởng đối với Lục Đạo Luân Hồi sau đầu Luân Hồi Đại Thánh Đế nhất thời cũng dừng lại. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thất lạc. Thần Nhân Bàn Cổ đang tới thời kỳ mấu chốt, qua không bao lâu nữa sẽ có thể mọc ra cánh tay thứ năm, cánh tay thứ sáu. Không nghĩ tới dược lực của Lục Đạo Quả lại vào lúc này tiêu hao hết như vậy.

Hắn vốn cho rằng muốn luyện hóa dược lực của Lục Đạo Quả, cần phải chuẩn bị rất nhiều Thần dược, rất nhiều bảo vật, tốn hao thời gian rất dài mới có thể luyện hóa hết được quả Thần dược này. Nhưng không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã luyện hóa hết sạch dược lực của Lục Đạo Quả rồi.

Cái này ít nhiều có chút không thể tin nổi. Chủ yếu là quan tưởng Lục Đạo Luân Hồi sau đầu Luân Hồi Đại Thánh Đế, thôi phát gần như toàn bộ dược hiệu dược lực của Lục Đạo Quả, khiến cho tốc độ hắn luyện hóa càng nhanh hơn, càng mạnh mẽ hơn. Nhưng chỗ tốt nhận được khẳng định cũng tốt hơn rất nhiều so với luyện hóa Lục Đạo Quả một cách đơn thuần. Hơn nữa, Chung Nhạc còn cảm giác được, đại thần thông Bàn Cổ Lục Đạo mà chính mình vốn dĩ đã lĩnh ngộ ra cũng không có bao nhiêu uy năng, nhưng lúc này uy năng lại thẳng tắp đề thăng lên, có được uy lực không thể tin nổi, uy lực thậm chí còn muốn vượt qua Vạn Thần Triều Bái nữa.

Thanh âm cây Bàn Đào Mẫu Thụ kia lại một lần nữa truyền tới, tang thương già nua, nói:

- Duyên phận giữa ngươi và Luân Hồi Đại Thánh Đế chấm dứt ở đây! Thiếu niên, ngươi có thể đi tới nơi này cũng coi như hữu duyên. Bất quá, duyên phận đã dùng hết, ngươi cũng nên rời khỏi rồi!

Chung Nhạc vội vàng nói:

- Tiền bối, Quy Khư sắp sửa bị hủy diệt, kính xin tiền bối cùng ta rời khỏi nơi này!

Cành lá Bàn Đào Mẫu Thụ chập chờn, nói:

- Ta không đi được! Năm xưa ta bị Luân Hồi Đại Thánh Đế trồng ở chỗ này, kẻ nào có thể phá giải được phong cấm của Đại Thánh Đế, đi dời ta đi chứ? Nếu có thể đi, ta đã sớm đi rồi!

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc, đột nhiên hỏi:

- Tiền bối có nhìn thấy tồn tại tà ác đã đánh nát Lục Đạo Luân Hồi không? Có thể nói cho ta biết một chút không?

Cành lá Bàn Đào Mẫu Thụ càng lay động dữ dội hơn, thanh âm vang vọng nói:

- Ngươi muốn ở chỗ này, ngay trên lòng bàn tay hắn mà đàm luận hắn sao? Thiếu niên, đừng vọng tưởng! Ở chỗ này đàm luận hắn, cho dù là lạc ấn của Luân Hồi Đại Thánh Đế cũng không bảo hộ được ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.