Thanh Long quan chủ nghiêm túc nói:
– Có thể chết trong tay đại cao thủ như ngươi là vinh hạnh của ta. Đáng
tiếc, ý chí cả đời ta là muốn vì yêu tộc mà chết, hoặc là chết trận trên đường đánh tới nhân tộc. Hoặc là chống cự Thần tộc lừng lẫy, hoặc là
phản kháng Long tộc mà vong, chỉ là ta chưa từng nghĩ tới sẽ chết trên
tay đồng tộc, hơn nữa còn là trong tay ngươi.
Sư Bất Dịch thản nhiên nói:
– Đó là bởi vì dã tâm ngươi quá lớn, nếu như không phải ngươi nghĩ tới
Yêu Thần Minh Vương quyết của ta, biết rõ ta sơ hở, thì lúc này ngươi
cũng sẽ không chết ở nơi này. Không thể không nói, nếu như lui lại vài
năm ta nhất thống dooh, ngươi sẽ được chết oanh oanh liệt liệt trên
chiến trường.
– Ha ha ha ha. Nhưng nếu như không có một chút dã tâm, tầm thường vô vị thì sống còn có ý nghĩa gì?
Thanh Long quan chủ cất tiếng cười to:
– Sư Bất Dịch, ngươi cũng có dã tâm, cho nên ngươi coi trọng thứ của
mình, mà ta cũng có dã tâm, chỉ là không phải muốn tranh đoạt chức vị
thành chủ Thánh Thành của ngươi, mà là muốn bồi dưỡng cho yêu tộc một
đời hào kiệt, bồi dưỡng ra được nhiều cao thủ hơn. Ngươi đố kỵ anh tài,
đem quyền lực nắm vào trong tay mình, đây cũng là sự khác nhau giữa ta
và ngươi. Ta là thật tâm vì yêu tộc, mà ngươi chỉ vì chính ngươi mà
thôi.
Sư Bất Dịch thở dài nói:
– Không cùng chí hướng, xem ra chỉ có thể tiễn đưa ngươi đi một đoạn đường mà thôi. Sư huynh, xin mời.
Chung Nhạc bị thanh âm của hai vị tuyệt đỉnh cao thủ làm cho tai, mắt,
mũi, miệng không ngừng đổ máu, hắn cố sức tiến về phía xa, trong lòng
thầm nghĩ:
– Cường giả quyết đấu, kẻ yếu gặp nạn. Luyện Khí sĩ Thoát Thai cảnh như
ta không có bao nhiêu địch thủ trong đám người đồng cấp, thậ mchis ngay
cả cường giả Khai Luân cảnh cũng có thể đối kháng một hai. Nhưng mà
trước mặt hai cự đầu này, ngay cả tư cách xem cuộc chiến ta cũng không c ó. Phải mau chóng rời khỏi, nếu không đừng nói là dư âm ảnh hưởng của
thần thông, coi như là thanh âm thần thông va chạm ta cũng không chịu
nổi.
Hắn không dám nghĩ nhiều thân thể nhoáng lên một cái, sau lưng xuất hiện Kim Ô chi dực, vỗ cánh mà đi. Tốc độ cực nhanh, giống như quang mang
xẹt về phía xa.
Mà vào lúc này, Thanh Long quan chủ và Sư Bất Dịch rốt cuộc cũng động
thủ. Quang mang sáng chói vô cùng ở trên hai ngọn núi lớn bay lên, quang mang siêu việt ánh mặt trời. Trong giây lát ngắn ngủi chiếu sáng mặt
đất trong vòng ngàn dặm, chiếu sáng toàn bộ cây cối, đại địa.
Sau đó quang mang biến mất, thiên địa đột nhiên rơi vào trong bóng đêm
vô tận, thiên địa sáng ngời rồi tối sầm, chấn động khắp nơi truyền ra.
Con sông giữa hai tòa núi lớn cạn đi, giữa sông hơi nước bốc lên, nước
sông dạt sang hai bên, ngày càng dâng cao. Càng ngày càng cao, hóa thành một cơn sóng lớn chừng mấy trăm trượng.
Sau đó tiếng vang kịch liệt bộc phát, Chung Nhạc đang phi hành trên
không trung, đã bay khỏi vị trí ban đầu trăm dặm, tốc độ của hắn vượt
qua tốc độ âm thanh, thế nhưng thanh âm kia vô cùng mạnh mẽ, khiến cho
không khí lúc này cũng trở nên nặng nề một cách đáng sợ. Tốc độ truyền
tải âm thành viễn siêu lúc bình thường.
Tốc độ truyền âm thanh trong không khí không chậm, thế nhưng tốc độ
truyền ở trong nước nhanh hơn nhiều, thế nhưng còn chưa bẳng truyền
trong thể rắn. Một kích của Thanh Long quan chủ và Sư Bất Dịch cơ hồ đem không khí trong vòng phạm vi mười dặm chung quanh bọn họ bài xích ra,
đè ép không khí, khiến cho không khí chuyển thành thể rắn, vận tốc âm
thanh tăng lên nhiều.
Đạo thanh âm kia đuổi theo Chung Nhạc, trùng kích tới, hai cánh sau lưng Chung Nhạc bị vỡ nát, thân thể không chịu sự điều khiển mà rơi từ trên
không trung xuống. Khi thân thể còn ở giữa không trung đã phun ra một
ngụm máu tươi.
Thân thể hắn rơi xuống đất, lập tức đứng dậy chạy như bay, dùng chân trần chạy đi.
Phanh.
Tiếng nổ mạnh thứ hai truyền tới, Chung Nhạc lại nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, hắn cắn chặt răng phóng về phía xa. Liều mình chạy như điên, liên tục chạy ra ngoài mấy trăm dặm, lúc
này mới cảm giác được thanh âm giao thủ phía sau không còn lực uy hiếp
với hắn, lúc này hắn mới thở dài một hơi.
Hắn nhanh chóng lấy ra tất cả linh đan diệu dược mà sứ giả các thế lực
lớn đưa tới, nhanh chóng nuốt vào, luyện hóa dược lực, ổn định thương
thế.
– Chỉ là thanh âm sinh ra lúc giao thủ suýt nữa đã giết chết ta. Thực
lực của Thanh Long quan chủ cho dù không đạt tới cấp độ cự phách cũng
không khác là bao. Không biết hắn có thể sống sót hay không.
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên thanh âm giao thủ im bặt lại, trong lòng hắn trầm xuống.
– Thanh Long quan chủ chết rồi.
Tàn khốc.
Yêu tộc cạnh tranh tàn khốc như vậy, vô cùng tàn khốc.
Đứng ở góc độ nhân tộc trong Đông Hoang mà nhìn vào, yêu tộc vô cùng
cường đại, cường thịnh, thế nhưng hiện tại Chung Nhạc đã nhìn thấy yêu
tộc suy yếu.
– Thanh Long quan chủ làm như vậy là muốn giúp đỡ yêu tộc, đáng tiếc hắn gặp phải một đời kiêu hùng, Sư Bất Dịch không muốn quyền lực thoát khỏi tay mình, cho nên thứ chờ Thanh Long quan chủ nhất định là một hồi bi
kịch.
Chung Nhạc cố gắng áp chế thương thế, thầm nghĩ:
– Nếu như hắn thành công, đối với nhân tộc ta mà nói sẽ chỉ là một hồi đại nạn. May mà yêu tộc có kiêu hùng như Sư Bất Dịch này.
Đối với yêu tộc như Thanh Long quan chủ mà nói, hắn vừa khâm phục vừa lo lắng. Yêu tộc vốn có thế lực mạnh hơn nhân tộc, nếu như lại xuất hiện
một Thanh Long quan chủ có tài trí, mưu lược kiệt xuất như vậy, như thế
yêu tộc chắc chắn sẽ hưng thịnh.
– Sư Bất Dịch là một đời kiêu hùng, kiêu hùng trên đời này có thể một
đời oai hùng, thế nhưng kiêu hùng sau khi chết sẽ không có người kế tục, sẽ tuyệt tự, tiếp đó sẽ là tiêu điều, xuống dốc. Kiêu hùng không cho
phép khiêu chiến, cho nên không có người kế tục, mà anh hùng thì bồi
dưỡng hậu nhân, để cho chủng tộc mình có thể kéo dài. Yêu tộc nếu như
không có người như Thanh Long quan chủ, một khi Sư Bất Dịch chết, chắn
chắn sẽ tiêu điều.
Chung Nhạc cúi xuống nhìn bản thân mình, miệng không khỏi cười khổ, Sư
Bất Dịch và Thanh Long quan chủ giao thủ, chỉ bằng mấy lần sóng âm đã
khiến cho thương thế hắn nặng như vậy, so với huyết chiến trên phố lúc
trước còn thảm hơn vài phần.
– Nắm giữ vận mệnh của các chủng tộc chính thức không phải là bản thân
sinh linh, mà là cường giả đứng trên đỉnh. Luyện Khí sĩ tầng thấp cho dù có nhiều hơn nữa cũng không mang tới sự rung động bằng một cự phách.
Con sâu cái kiến có nhiều hơn nữa cũng không thể rung chuyển cự phách.
Nhân tộc ta sau môn chủ cần một vị cường giả đỉnh thiên lập địa thì mới
có thể sinh tồn được. Người này chỉ có thể là anh hùng chứ không thể là
kiêu hùng.
Chung Nhạc dùng Kim ô chi dực rời khỏi nơi này, lần nữa chuyển hướng,
không hề tiến về phía Viêm Tước quan phía trước mà là chuyển hướng tới
Đại Nguyên Hoang địa, trong lòng thầm nghĩ:
– Trên đường đi tới Viêm Tước quan nhất định có rất nhiều cừu gia ở đó
chờ ta. Mà Lãng Thanh Vân cầm hồn đăng của ta, có thể rõ ràng cảm nhận
được phương vị của ta. Đã như vậy ta sẽ mang bọn ngươi du ngoạn bốn phía một phen.
Hành tung của hắn trở nên quỷ dị, lúc đông lúc tây, khi thì tiến lên,
khi thì lùi về phía sau. Trải qua một đêm chạy trối chết, đột phá khỏi
vòng vây, hắn đã thong dong hơn rất nhiều.
Tuy rằng vẫn còn có cường giả yêu tộc đi theo phía sau hắn, nhưng mà sự nguy hiểm không có khả năng bằng đêm qua được.
Thứ duy nhất hiện tại đáng để cho Chung Nhạc lo lắng chính là trong
những người đuổi theo hắn còn có tồn tại như Cáp Minh Nhi này. Thủy
chung đuổi theo phía sau hắn, không có cách nào vùng vẫy thoát khỏi.
Đoạn đường này điên cuồng phi hành, tốc độ của hắn so với ban đêm còn
nhanh hơn. Thế nhưng cảm giác mệt mỏi ngày càng lớn, Đông Hoang thổ địa
mênh mông bát ngát, từng dãy núi mọc lên san sát như rừng. Mà Cô Hà
thành thì lại ở sát Đại Hoang, muốn trong khoảng thời gian ngắn đi qua
đó là chuyện không có khả năng.
Chung Nhạc liều mạng chạy đi, ban ngày cũng chỉ đi được hơn vạn dặm,
thậm chí còn mấy lần gặp phải cường giả chặn đường phía trước, không thể không lui lại hai ngàn dặm, tránh cường giả.
Người bình thường tuy rằng chạy nước rút trong vòng trăm trượng có thể
rất nhanh, thế nhưng muốn giữ tốc độ như thế trong ngàn trượng lại rất
khó, tốc độ giảm một mảng lớn, muốn chạy được mười dặm thì phải giảm bộ
pháp, điều chỉnh khí tức ổn định.
Luyện Khí sĩ cũng như vậy, cho dù Luyện Khí sĩ so với người bình thường
không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, thế nhưng thời gian bộc phát khi phi hành cũng không quá dài.
Chung Nhạc suốt đêm phi hành, ngày đêm đã chạy được một vạn tám ngàn
dặm, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, thế nhưng lại không thể nghỉ
ngơi, chỉ có thể không ngừng tiến lên, nếu không Lãng Thanh Vân sẽ thông báo cho những cường giả khác phương hướng của hắn, bị vô số cường giả
vây kín.
Thân thể và tinh thần của hắn tuy rằng mỏi mệt, thế nhưng chiến lực vẫn ở vào trạng thái đỉnh phong giống như trước, hơn nữa cường độ chiến đấu
và phi hành cao độ như vậy cũng làm cho tu vi của hắn lần nữa tinh tiến.
Chỉ là cảm giác mệt nhọc xông tới, khiến cho hắn buồn ngủ, hận không thể nằm xuống ngáy o o tại chỗ một lát, việc gì cũng không để ý, việc gì
cũng không hỏi.
Sưu.
Một đạo kiếm khí từ ngón giữa của Chung Nhạc bắn ra, đâm một kiếm vào
ngực mình, cảm giác đau đớn vọt tới, hai đầu Giao Long dưới chân vẫn
không ngừng chạy đi như trước.
Phía trước có một cái hồ lớn chừng vạn mẫu, mặt hồ nước nhộn nhạo, từng
lá sen cao thấp phập phồng, trên mặt hồ có một con thuyền, trên thuyền
có một nữ tử đang chống cây trúc di chuyển trên hồ, tiếng hát của nữ tử
này thanh thúy mà uyển chuyển, du dương, hát một khúc dân ca của yêu
tộc, đại khái là nói về một a muội và một vị đại anh hùng của yêu tộc ái mộ lẫn nhau, ước hẹn tình cảm với nhau, gặp gỡ vào đêm trăng tròn, cực
kỳ êm tai.
Tiếng ca truyền tới, Chung Nhạc chưa phát hiện ra mình đang ngáp, đứng ở bên cạnh hồ ngủ thật say, hai đầu Giao Long dưới chân hắn vẫn cất bước
đi về phía trước, muốn đạp mặt hồ nước đi qua.
– Thật hay … Không đúng, đây là những lời mê hoặc nugoiwf khác, mê hoặc tâm chí của ta.
Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, muốn tỉnh lại, thế nhưng tiếng ca du dương kia truyền tới lại khiến cho hồn phách của hắn mê man.
Mà phía sau hắn, hai cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng tiếp cận. Hẳn là hai vị cường giả yêu tộc nhận được Lãng Thanh Vân truyền âm, truy
kích tới.
Chung Nhạc miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy nữ tử kia đang chèo
thuyền về phía hắn, hắn biết rõ mình không nên ngủ, nhưng mà dưới thanh
âm mê hoặc kia, khiến cho tinh thần, hồn phách và thân thể hắn đều trở
nên vô cùng nặng nề, vô cùng thoải mái, dễ chịu, căn bản không có cách
nào tỉnh lại.
Sưu.
Kiếm khí nhảy ra, hắn tập trung tinh thần, đâm vào người mình một kiếm,
cảm giác đau đớn truyền tới, nhưng mà ý chí của hắn vẫn bị yêu âm mê
hoặc, không thể tỉnh lại.
Chung Nhạc cưỡng ép mở mắt, chiếc thuyền kia ngày càng gần, mà hai cỗ
khí tức sau lưng cũng ngày càng gần, hắn đột nhiên tụ tập một đạo kiếm
khí chọc vào bụng mình, dùng sức quấy một cái, đau đớn kịch liệt truyền
tới, tinh thần của Chung Nhạc thoáng cái tỉnh lại.
– Thiên Đế ngồi Thiên Đình, khu trừ yêu vật.
Chung Nhạc hét lớn, tinh thần lực trong thức hải bắt đầu khởi động, hồn
phách hóa thành Toại Hoàng ngồi ở Cao Hỏa Kỷ cung, lập tức rót vào trong não, thân thể và hồn phách, tính thần hắn ở trong trạng thái u mê tỉnh
lại.
– Nguyên thần xuất khiếu, utmv.
Ầm ầm.
Hồn phách sau lưng hắn nhảy ra, hiện ra Minh Vương bát tí, Minh VƯơng
chi thân sừng sững, cao chừng mười tám trượng, hai mắt Chung Nhạc sáng
ngời. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị Luyện Khí sĩ Khai Luân cảnh của yêu tộc khống chế yêu vân lao tới. Hai vị Luyện Khí sĩ tướng mạo kỳ lạ
này đang nhanh chóng lao về phía hắn.
Chung Nhạc quay đầu nhìn con thuyền và nữ nhân trên thuyền kia, cười lạnh nói:
– Đệ tử Thuật Thiên Thu, Đằng Vương sư tỷ hay là Thanh Hà Thanh Sư tỷ?