Một cái Thánh địa, một vị Lĩnh chủ mạnh mẽ hữu lực, là cơ sở để cho các
sinh linh trong lãnh địa tế tự. Không có thực lực cường đại, cũng không
có một cái Thánh địa, nhân tâm sẽ tiêu tán, khó có thể tụ tập lực lượng
tế tự. Có Thánh địa mà không có Lĩnh chủ cường đại, cũng không cách nào
nhận được chúng sinh tế tự, triều bái lâu dài. Thánh địa và Lĩnh chủ
mạnh mẽ chính là hỗ trợ lẫn nhau, là điểm then chốt để một đại thế lực
hình thành, cũng là điểm then chốt để cái thế lực kia kéo dài không suy.
Ví dụ như Cô Hà Thành, có Yêu Thần Chi Linh, có Cô Hồng Tử, có một tòa
hùng thành, cho nên mới có thể trấn thủ Cô Hà Thành lâu như vậy. Nếu như Cô Hà Thành vô chủ, sẽ tạo thành cục diện quần hùng cắt cứ, tranh đoạt
chức vị Thành chủ Cô Hà Thành, đại chiến không ngừng, tạo thành dân
chúng lầm than, dân tâm tan rã, không người nào tế tự. Một thời gian
sau, Thần Linh tử vong, Cô Hà Thành tự nhiên sẽ bị suy bại.
Chung Nhạc muốn đặt chân tại Đông Hoang, không có lãnh địa và thực lực mạnh
mẽ thì không thể làm được. Ngoài ra, hắn còn cần một cái biểu tượng, cho dù bản thân hắn không có mặt, cũng có thể đại biểu cho lực lượng mạnh
mẽ của hắn.
Hắn chuẩn bị chế tạo Nhạn Minh Sơn thành một tòa
Thánh Sơn, vận chuyển Lão Gia Miếu tới nơi đó, khiến cho trụ sở của
chính mình tương xứng với thân phận của chính mình, khiến cho người ta
kính ngưỡng, khiến cho người ta kính sợ.
Vui vẻ thân dân, uy
nghiêm sẽ mất, uy nghiêm mất đi thì chính lệnh khó thông, tế tự không
tồn. Chính lệnh không thông, tế tự không tồn thì địa vị khó giữ, khó có
thể trường sinh. Ưng Chuẩn Lĩnh quá nhỏ, Nhạn Minh Sơn càng tiếp cận Cô
Hà Thành hơn, ngoài ra sơn thế nguy nga, là địa phương tốt để xây dựng
một tòa Thánh địa.
o0o
Thời điểm Chung Nhạc trở lại Ưng
Chuẩn Lĩnh, không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy trên Ưng Chuẩn Lĩnh lúc
này đã xuất hiện một tòa miếu đài nguy nga lộng lẫy, kiến trúc to lớn
phương viên gần một dặm. Trong miếu cung điện tầng tầng, đại điện lớn
lớn nhỏ nhỏ san sát. Có rất nhiều tòa cung điện còn chưa kiến tạo thành
công, rất nhiều Nhân Tộc, Yêu Tộc đang vất vả cần cù làm việc, chạm rồng khắc phượng, làm tới mức khí thế ngất trời.
Một nàng nữ tử dung
mạo xinh đẹp ngồi trước một tòa đại điện trông coi, còn có mấy nàng nữ
tử khác đang vẽ các loại văn lộ Đồ đằng huyễn lệ, nói cái gì đó với mấy
vị đốc công. Nữ tử trông coi kia chính là Long Nữ Uất Trì Lệ. Nàng từ xa xa nhìn thấy Chung Nhạc về tới, vội vàng đứng dậy, tiến lên nghênh đón, nói:
- Lão gia!
Chung Nhạc gật đầu một cái, thở dài nói:
- Đây là Lão Gia Miếu mà ngươi chế tạo sao?
Uất Trì Lệ gật đầu, mỉm cười nói:
- Nếu không phải thực lực của nhân thủ và Yêu Tộc bộ hạ của lão gia không tốt, Lão Gia Miếu đã sớm xây dựng xong rồi. Lão gia, ta hủy đi của
ngươi một tòa Lão Gia Miếu, liền trả lại cho ngươi một tòa mới. Tòa Lão
Gia Miếu này, lão gia xem có hài lòng không?
Uất Trì Lệ đối với
Chung Nhạc vốn dĩ có chút không phục. Nhưng sau khi trải qua một chưởng
va chạm, nàng đối với Chung Nhạc chính là thật lòng phục tùng. Trước khi Chung Nhạc đi Đông Hải đã phân phó nàng trùng kiến Lão Gia Miếu, không
nghĩ tới nàng thật sự dụng tâm, kiến tạo tòa Lão Gia Miếu này so với
trong dự đoán của Chung Nhạc còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, cơ hồ giống
như một tòa Long Cung vậy.
- Hài lòng! Hài lòng!
Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ, mỉm cười nói:
- Mấy vị cô nương kia là…
- Các nàng là tỷ muội của Uất Trì thị ta!
Uất Trì Lệ mỉm cười nói:
- Chỉ dựa vào một mình ta, nghĩ muốn kiến tạo một tòa miếu đài đại quy mô như vậy, thật sự có chút khó khăn! Cho nên ta mới dùng Đồ Đằng Trụ liên lạc với Uất Trì thị, để cho trong tộc phái các nàng tới đây, hỗ trợ ta
cùng nhau kiến tạo!
Nàng gọi ba nàng Long Nữ kia lại, để cho ba nàng Long Nữ bái kiến Chung Nhạc. Ba nàng Long Nữ vội vàng khom người hành lễ, nói:
- Uất Trì Phương, Uất Trì Phong, Uất Trì Tinh bái kiến Nhạc lão gia! Nhạc lão gia cát tường!
Uất Trì Tinh mỉm cười nói:
- Đã sớm nghe nói qua uy danh của lão gia, tới hôm nay mới có thể gặp
mặt. Tỷ muội chúng ta vốn cho rằng lão gia là một lão đầu tử, không nghĩ tới lão gia còn trẻ như vậy, so với chúng ta tựa hồ còn trẻ hơn nữa!
Chung Nhạc kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi từng nghe nói qua thanh danh của ta sao?
Ba vị Long Nữ liếc nhìn nhau một cái, mỉm cười nói:
- Sự tích của lão gia ở trong Long Thành sớm đã lan truyền khắp Đông Hải, chúng ta làm sao có thể không biết chứ? Chuyện tình lão gia giảng giải
Long Đằng Bách Biến, đã khiến cho rất nhiều con cháu Long Tộc cảm kích
ngươi vạn phần đây!
Đang nói chuyện, trong lòng Chung Nhạc khẽ
động, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên không trung bay tới một đạo
trường hà, nâng đỡ một chiếc thuyền nhỏ chạy trên mặt sông. Đạo trường
hà kia bay nhanh về phía Ưng Chuẩn Lĩnh, trên thuyền đứng năm nàng thiếu nữ xinh đẹp. Chiếc thuyền nhỏ dừng lại tại bến tàu Lão Gia Miếu, đám nữ nhân Thanh Hà, Long Xuân Nhi nhảy xuống khỏi chiếc thuyền nhỏ, hành lễ
với Chung Nhạc.
Tốc độ của các nàng khá chậm, mặc dù Chung Nhạc
đã dừng lại tại biên giới Cô Hà Thành một đoạn thời gian, nhưng các nàng phải tới ngày hôm nay mới về tới đây.
- Lão gia, bảo vật do các thế lực đưa tới đều đã bị chúng ta đổi bán, đổi lại thành các loại linh đan diệu dược!
Thanh Hà tiến lên phía trước một bước, nói:
- Hiện tại liền giao cho lão gia sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Ta sắp sửa dời tới Nhạn Minh Sơn, tại nơi đó chế tạo một tòa Thánh Sơn
thuộc về bản thân ta. Đợi sau khi tới Nhạn Minh Sơn lại nói sau!
- Dời tới Nhạn Minh Sơn?
Uất Trì Lệ vội vàng nói:
- Tòa Lão Gia Miếu này chỉ vừa mới kiến tạo xong…
Thanh âm nàng còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới.
Toàn bộ Ưng Chuẩn Lĩnh vậy mà lắc lắc lư lư, từ dưới lòng đất bị nhổ lên tận gốc, lắc la lắc lư bay về phía không trung.
Uất Trì Lệ nhất
thời bị dọa cho sợ hết hồn. Trong lòng đám nữ nhân còn lại cũng vô cùng
kinh hãi, vội vàng nhìn xuống phía dưới chân núi. Chỉ thấy hàng trăm con Giao Long xuất hiện phía dưới Ưng Chuẩn Lĩnh, từng con từng con Giao
Long giống như hóa thành thực chất vậy, bộ dáng vô cùng sống động, Long
lân bao trùm khắp bên ngoài thân thể, thậm chí còn có thể nhìn thấy tình hình cơ nhục của những con Giao Long này vận động dưới bộ Long lân,
nghe được thanh âm huyết dịch trong cơ thể chảy xiết. Đám Giao Long này
dài tới mấy trăm trượng, vậy mà nâng toàn thể ngọn núi lớn bay lên giữa
không trung, bay về phía Nhạn Minh Sơn.
Thân hình Chung Nhạc phù
không, hai chân không chạm đất, hai tay nâng cao, phi hành theo sau theo Ưng Chuẩn Lĩnh. Người ngoài nhìn thấy là từng con từng con Cự long nâng lên chỉnh thể một ngọn núi lớn, mà trên thực tế là hắn đang nâng lên
ngọn núi lớn này, là tinh thần lực và pháp lực của hắn hóa thành Giao
Long, nâng lên núi non, vận chuyển bay đi.
Đám nhân công đang
kiến tạo Lão Gia Miếu nhìn thấy một màn này, nhất thời kinh hồn táng
đảm, vừa kính vừa sợ, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc giống như đang
nhìn một tôn Thần Nhân vậy.
Mà Ưng Chuẩn Lĩnh bay trên thiên
không, bóng tối bao phủ phương viên hơn mười dặm. Từ phía dưới nhìn lên, giống như một đám mây đen che khuất không trung. Dưới đám mây đen là
quần long uốn lượn, một màn cực kỳ đồ sộ chấn động. Rất nhiều Yêu Tộc và Luyện Khí Sĩ dưới đất nhao nhao ngẩng đầu ngắm nhìn, chấn động trong
lòng có thể tưởng tượng.
Vận chuyển vật phẩm nặng vạn cân, trên
căn bản một Luyện Khí Sĩ bình thường đều có thể làm được. Nhưng vận
chuyển chỉnh thể một ngọn núi, đây cũng không phải là một vạn cân đơn
giản như vậy. Một ngọn núi nhỏ thôi cũng đã nặng tới trăm ngàn vạn cân,
mà một ngọn núi lớn như Ưng Chuẩn Lĩnh vậy, không sai biệt lắm có trọng
lượng ức vạn cân. Dùng pháp lực của chính mình vận chuyển vật nặng bậc
này, sợ rằng chỉ có tồn tại cường đại dị thường mới có thể làm được.
o0o
Trong Cô Hà Thành, từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ từ xa nhìn thấy một màn này,
trong lòng không khỏi kinh hãi vạn phần. Cô Hồng Tử cũng đứng trên thành lâu, quan sát hành động vĩ đại này của Chung Nhạc. Một gã cường giả Đan Nguyên Cảnh bên cạnh hắn thở dài một tiếng, nói:
- Đông Hải Long Nhạc cự lực dời núi, quả nhiên là thực lực vô cùng bá đạo! Thành chủ,
ta nhận được tin tức, Lĩnh chủ Long Nhạc từ Đông Hải trở về, một đường
chém giết hơn mười cường giả Linh Thể Cảnh Yêu Tộc muốn chặn đường hắn
trả thù, chấn động toàn bộ Hãm Không Thánh Thành, lập ra uy danh hiển
hách. Rất nhiều đại thế lực đều để ý tới hắn, giao hảo với hắn. Thế lực
nhỏ lại càng là tặng lễ, hóa giải ân oán với hắn!
Một gã cường giả Đan Nguyên Cảnh khác thì nhíu mày nói:
- Long Nhạc dù sao cũng là Long Tộc, tuy cũng có huyết thống Yêu Tộc ta,
nhưng chỉ sợ là gian tế do Long Tộc xếp vào Đông Hoang ta. Hơn nữa, hiện tại trong lãnh địa của hắn đã có tung tích của Long Tộc. Nếu để mặc cho hắn trưởng thành, sợ rằng sẽ uy hiếp tới địa vị của Thành chủ. Thành
chủ, có cần chèn ép hắn một chút hay không?
Cô Hồng Tử vẫn như cũ quan sát Chung Nhạc vận chuyển tòa Ưng Chuẩn Lĩnh kia tới Nhạn Minh Sơn, nghe hắn nói vậy, lắc đầu nói:
- Thế hệ trước của Cô Hà Thành ta đã bị Sư Bất Dịch đào đi rất nhiều, thế lực đơn bạc, cần phải bổ sung huyết dịch tươi mới. Tu vi của Long Nhạc
cương trực mãnh tiến, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột mới của Cô Hà Thành ta. Tương lai, nếu ta chết đi, các ngươi hãy lấy hắn làm chủ, tận tâm
tận lực phụ tá hắn. Các ngươi đều là những kẻ đi theo ta cùng nhau đánh
thiên hạ, là cựu thần của ta. Hắn niệm tình nghĩa với ta, sẽ không bạc
đãi các ngươi.
Trong lòng mấy vị cường giả Yêu Tộc bên cạnh nhất thời hắn kinh hãi, vội vàng nói:
- Thành chủ đây là có ý gì? Vì sao đột nhiên lại có lời dặn dò giống như di ngôn vậy?
Năm xưa Cô Hồng Tử một mình lập nghiệp, chậm rãi quật khởi, chính là đám
Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc này ngay từ đầu đã đi theo hắn, cực kỳ trung thành
và tận tâm. Về sau Cô Hồng Tử giết cha, cướp đoạt vị trí Thành chủ, đám
Luyện Khí Sĩ này cũng tham dự vào trận ác chiến kia, đối với hắn cực kỳ
trung tâm.
Cô Hồng Tử lắc đầu, nghĩ tới vị Lão đầu tử ở trong Kiếm Môn Đại Hoang xa xa kia, trong lòng lặng lẽ nói:
- Trong lòng ta chỉ có một phụ thân, chính là hắn! Nếu hắn đã chết, trái
tim ta sẽ liền thoát cương, bị dã tâm cuồng dã chiếm cứ, tùy ý phóng
chạy, tranh đoạt quyền lực địa vị. Nhưng ta làm sao có thể nhìn hắn chịu chết mà không đếm xỉa gì tới chứ? Không có hắn, liền không có ta. Hắn
đối với ta như con, ta kính hắn như cha! Ta sẽ dùng thân thể của ta,
dùng tính mạng của ta đi báo đáp công ơn nuôi dưỡng, ơn tài bồi của hắn. Trận chiến này tất nhiên là vô cùng hung hiểm, sinh tử khó liệu…
o0o
Ưng Chuẩn Lĩnh nhanh chóng bay tới trên không Nhạn Minh Sơn, bay tới trên
ngọn núi trung tâm nhất, hùng vĩ nhất của Nhạn Minh Sơn. Đột nhiên, một
đạo kiếm quang từ trong Ưng Chuẩn Lĩnh bay ra, xuy một tiếng chém về
phía đỉnh núi. Đỉnh núi bị đạo kiếm quang kia chặt đứt. Chỉ thấy một con Tinh Thiềm sáu mắt cao tới trăm trượng chợt bay ra, sáu con mắt bắn ra
sáu đạo quang mang, giống như nguyệt quang ngân sắc, xuy xuy đánh nát
đỉnh núi. Sau đó, con Tinh Thiềm mở ra cái miệng rộng, thổi mạnh một hơi thở, đám đá vụn bị chém nát hết thảy bay đi, lộ ra ngọn núi bằng phẳng.
Ưng Chuẩn Lĩnh từ từ hạ xuống, rơi lên trên ngọn núi, chấn cho ngọn núi
chấn động không thôi, trầm xuống dưới lòng đất hơn mười trượng. Đám Giao Long cõng núi kia bị hai ngọn núi kẹp ở giữa, đột nhiên, văn lộ Đồ đằng ngoài mặt đám Giao Long chợt biến hóa, hóa thành từng con từng con Hỏa
Long, bốc cháy rừng rực, nấu chảy nham thạch chỗ liên tiếp của hai ngọn
núi lớn, mạnh mẽ hàn hai ngọn núi lớn lại cùng một chỗ.
Sau đó,
đám Giao Long hữu hình vô chất này từ trong lòng núi bay ra, từng con
từng con nằm xuống ngoài mặt ngọn núi lớn này. Văn lộ Đồ đằng Long hình
khắp cả long thân đại phóng quang mang. Tiếp theo, từng con từng con
Giao Long biến mất, phảng phất như là chui vào trong lòng núi vậy. Chỉ
thấy ngoài mặt sơn thể lưu lại từng đạo từng đạo Long văn, đan xen giao
thoa, trải rộng khắp bề mặt tòa hùng sơn này.
Mà lúc này, trong
đại điện trên đỉnh núi, từng đạo từng đạo Long văn bay ra bốn phương tám hướng, lần lượt lạc ấn vào trong lòng núi. Hiển nhiên là Chung Nhạc vận dụng pháp lực bản thân, không ngừng ngưng thực văn lộ Đồ đằng ngoài mặt sơn thể, tiến hành tế luyện ngọn núi này.
o0o
Trên thành lâu Cô Hà Thành, Cô Hồng Tử đột nhiên nói:
- Lĩnh chủ Long Nhạc muốn luyện chế một tòa Thánh Sơn, với bản lãnh của
hắn, sợ rằng phải hao phí thời gian mấy năm mới có thể luyện thành.
Chúng ta giúp đỡ hắn một tay!
Đám cường giả Yêu Tộc trên thành
lâu nhao nhao khom người xưng vâng, cùng với Cô Hồng Tử bay về phía Nhạn Minh Sơn. Hơn mười cường giả này bay tới giữa không trung Nhạn Minh
Sơn, từng kẻ từng kẻ hiện ra nguyên hình, hóa thành Cự thú. Giữa không
trung truyền xuống thanh âm Cự thú ngâm xướng. Chỉ thấy từng con từng
con Cự thú cắt vỡ huyết quản cổ tay, máu tươi của cường giả Đan Nguyên
Cảnh, Pháp Thiên Cảnh từ trên trời rơi xuống, thấm vào trong tòa hùng
sơn này.
Máu huyết của những cường giả này tương dung với Long
văn của Chung Nhạc, lần lượt biến mất bên trong lòng núi, khiến cho văn
lộ Đồ đằng ngoài mặt sơn thể càng thêm rõ ràng, còn xuất hiện thêm rất
nhiều văn lộ Đồ đằng Cự thú. Màn tràng diện này khiến cho người ta chấn
động. Trải qua mấy ngày mấy đêm, đám Cự thú giữa không trung đình chỉ
cung ứng máu tươi cường hóa văn lộ Đồ đằng, đều tự đình chỉ ngâm xướng.
Tế luyện mấy ngày mấy đêm, khiến cho nguyên khí bọn họ cũng đã tổn hao
rất nhiều.
- Đa tạ chư vị sư huynh tương trợ!
Chung Nhạc khom người cảm tạ.
- Khách sáo rồi!
Đám Cự thú trên không trung nhao nhao hoàn lễ.
Chung Nhạc lập tức ngựa không dừng vó, nhanh chóng quan tưởng ra rất nhiều
Giao Long, vận chuyển Vũ Dương Hà tới, để cho dòng đại hà mấy trăm dặm
này vờn quanh tòa hùng sơn, quấn quanh suốt một vòng. Ngay sau đó hắn
lại chuyển Nguyệt Luân tới, treo lên trên đỉnh núi. Dưới Nguyệt Luân
chính là tòa Lão Gia Miếu rộng rãi đồ sộ.