Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 721: Chương 721: Thập Nhật Đồng Huy (1)




Trong lòng Chung Nhạc cực kỳ kinh hãi:

- Là tấm lân phiến của con quái vật kia! Nó làm sao lại bị chặt đứt xuống rồi? Chỉ là một tấm gương lân phiến đã có thể chiếu rọi hết thảy mọi thứ, thực lực của con quái vật kia tất nhiên là cường đại không gì sánh được, kinh khủng không gì sánh nổi. Là đồ vật gì lại có thể chém đứt lân phiến của hắn?

Hắn đột nhiên vui mừng quá đỗi, thôi động Toại Thụ, gia tăng tốc độ đuổi theo tấm lân phiến kia:

- Mặc kệ rồi! Tấm lân phiến này tuyệt đối là đồ tốt! Khoan hãy nói uy lực như thế nào, cho dù là mỗi ngày dùng nó chiếu rọi một lần, cũng có thể tìm ra chỗ thiếu hụt của chính mình, tự kiểm tra bản thân, hiểu rõ chỗ không đủ, sau đó tiến hành hoàn thiện. Tuyệt đối là bảo bối mà thần binh lợi khí cũng không thể sánh bằng!

Thái Dương Thần Hỏa phun trào, tốc độ tấm lân phiến bay ra cực nhanh. Nhưng tốc độ của Toại Thụ cũng không kém, ở trong Thần hỏa giống như cá gặp nước, không ngừng gia tốc, đuổi theo tấm lân phiến kia.

Tiến vào khó khăn, chạy ngoài dễ dàng. Chỉ mất thời gian chừng nửa ngày, Toại Thụ đã mang theo Chung Nhạc lao ra tới ngoài mặt Thái Dương. Cái lưỡi hỏa diễm Thái Dương Thần Hỏa phun trào, kể cả tấm lân phiến đồng thời xông vào trong tinh không.

Nguyên thần Chung Nhạc khôi phục lại kích thước bình thường, Toại Thụ cũng khôi phục lại kích thước nguyên bản, mà tấm lân phiến kia thủy chung vẫn chỉ lớn như vậy.

- Tấm lân phiến này dưới trọng áp kinh khủng như vậy trong nội bộ Thái Dương, vậy mà cũng không bị áp súc thu nhỏ lại!

Hô hấp của Chung Nhạc có chút dồn dập. Hắn thôi động Toại Thụ bay tới phía sau tấm lân phiến, đột nhiên quát lớn một tiếng. Vô số văn lộ Đồ đằng tuôn trào ra, hóa thành một cái cự thủ hỏa diễm, chụp về phía tấm lân phiến.

Cự thủ hỏa diễm này của hắn chụp xuống tấm lân phiến, phát ra âm thanh ma sát xèo xèo, vậy mà căn bản không chụp được tấm lân phiến. Tấm lân phiến này trơn nhẵn vượt quá tưởng tượng, tựa hồ bất kỳ vật gì cũng không thể lưu lại trên mặt nó, đều sẽ bị trợt đi. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ:

- Nếu bất kỳ vật gì cũng sẽ trợt đi, chẳng phải là nói bất luận thần thông gì cũng không thể công kích được nó? Bất luận lực lượng gì cũng không thể tác dụng ngoài mặt nó sao? Một vật như vậy, làm sao có thể thu lấy?

Càng đáng sợ hơn chính là chủ nhân của tấm lân phiến này. Chẳng phải là bất luận thần thông gì, bất kỳ lực lượng gì cũng không thể công kích được hắn sao? Như vậy chủ nhân của tấm lân phiến này chẳng phải là tồn tại vô địch rồi sao? Chung Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một tấm lân phiến cổ quái như vậy, sinh mệnh thể cổ quái như vậy.

Chung Nhạc thôi động Toại Thụ xuất thủ. Uy lực của Toại Thụ so với thần thông của hắn thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù bắt lấy Nguyên thần của hắn cũng là dễ như trở bàn tay. Bất quá, cành lá rễ cây của Toại Thụ bay ra, cũng vẫn không thể rơi xuống trên tấm lân phiến, càng đừng nói là lấy đi. Chung Nhạc nhất thời đau đầu, tế khởi cây đèn đồng của Tân Hỏa, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu ngay cả cây đèn đồng này cũng không thể lưu lại nó, vậy ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay mất…

Nắp cây đèn đồng vừa mở ra, không gian phía trước nhất thời đổ sụp, một vòng xoáy cực lớn xuất hiện. Tấm lân phiến kích thước cả ngàn dặm kia kể cả một đoàn Thái Dương Thần Hỏa vô biên nhất thời bị hút vào trong cây đèn đồng. Vừa khéo lúc này Thái Dương Xạ Tuyến cũng ầm ầm bạo phát, mang theo Nguyên Từ Thần Quang vô biên phóng vọt tới, nhất thời cũng bị cây đèn đồng hút vào. Đám Nguyên Từ Thần Quang và Thái Dương Xạ Tuyến kia leng keng va chạm trong cây đèn đồng, ngay cả tấm lân phiến cũng đang leng keng đụng loạn.

Chung Nhạc vội vàng vặn chặt nắp đèn, trong lòng vừa mừng vừa sợ:

- Vẫn là cây đèn đồng này của Tân Hỏa lợi hại, so với tấm lân phiến này còn lợi hại hơn gấp trăm lần! Tấm lân phiến này cũng không phải là tuyệt đối trơn bóng. Nếu nó thật sự tuyệt đối trơn bóng, cây đèn đồng này cũng không hút được nó!

Nguyên Từ Thần Quang, Thái Dương Xạ Tuyến và tấm lân phiến kia va chạm loạn xạ trong chốc lát, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh. Chung Nhạc giá ngự Toại Thụ bay ra khỏi khu vực Thái Dương Thần Hỏa bạo xạ, trong lòng vui mừng vô hạn. Hắn vặn mở nắp đèn nhìn vào trong. Chỉ thấy Thái Dương Xạ Tuyến, Nguyên Từ Thần Quang đã bị áp súc lại, biến thành một mảnh quang mạc, chậm rì rì phi hành trong đám mảnh dầu thắp giống như một cái Tinh hệ vậy. Mà tấm lân phiến kia cũng bị không gian dầu thắp của cây đèn ép cho thu nhỏ lại rất nhiều lần, nhưng biên độ thu nhỏ lại không lớn bằng Thần Dực Đao.

- Xem ra, tấm lân phiến này so với Thần Dực Đao còn tốt hơn rất nhiều!

Cặp mắt Chung Nhạc sáng ngời, Nguyên thần nhập thể, phóng xuất tấm lân phiến trong cây đèn đồng ra ngoài. Một tấm lân phiến thật lớn phiêu phù trước mặt hắn, vô cùng sáng loáng, giống hệt như một tấm gương thật lớn vậy.

Tấm lân phiến này không phải là một tấm lân phiến hoàn chỉnh, mà chỉ là nửa tấm. Hẳn là chủ nhân của cự trảo này không biết gặp phải cái gì, một tấm lân phiến bị chấn gãy. Nhưng cho dù là như vậy, tấm lân phiến này cũng có kích thước mấy trăm dặm, quang diệu sáng ngời, chiếu rọi hết thảy.

Tấm lân phiến này vẫn kinh diễm giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong nội bộ Thái Dương vậy, có thể chiếu rọi hết thảy. Chung Nhạc quan sát chính mình trong mặt gương, nhất thời nhìn ra vô số khuyết điểm lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhục thể, những chỗ không đủ, những vết nứt trên văn lộ Đồ đằng, những khuyết điểm trong Nguyên thần, những thương tật ngầm của Thần hồn… Hết thảy mọi thứ đều bị chiếu rọi ra.

Tân Hỏa từ trong mi tâm hắn bay ra, cũng có chút hiếu kỳ quan sát tấm lân phiến này. Chung Nhạc nhìn chằm chằm bóng dáng của Tân Hỏa do tấm lân phiến chiếu rọi ra, nỗ lực thông qua tấm gương nhìn thấu bí mật của Tân Hỏa. Nhưng chỉ thấy trong mặt gương vẫn là một đốm lửa nhỏ, ngay cả nửa phần bí mật cũng không thể chiếu rọi ra.

Trong lòng thiếu niên Chung Sơn thị có chút thất lạc:

- Tấm lân phiến này thoạt nhìn cũng không mạnh như vậy… Đầu tiên là bị cây đèn đồng rỉ sét cũ nát này thu lấy. Hiện tại chiếu rọi Tân Hỏa, lại chỉ có thể chiếu rọi ra một đốm lửa, tựa hồ cũng không được tốt cho lắm, chỉ có thể xem như là Thần vật bình thường!

Tân Hỏa chiếu tới chiếu lui trước mặt tấm gương, nghi hoặc hỏi:

- Đây là vật gì?

- Là một tấm lân phiến!

Chung Nhạc kể lại những gì chính mình nhìn thấy trong Thái Dương một lượt, sau đó mới nói:

- Chủ nhân của tấm lân phiến này rốt cuộc là ai, ta cũng không biết. Ta không thể nhìn thấy chân dung của hắn. Tấm lân phiến của hắn phản chiếu Thần quang trong Thái Dương, chỉ vừa mới chiếu một cái, con mắt của ta liền mù rồi, chỉ có thể rút đi!

- Trên lân phiến có vết máu!

Tân Hỏa bay tới, tinh tế quan sát vết máu trên tấm gương, nỗ lực phân tích ra lai lịch huyết mạch trong đó. Sau một lúc lâu, đốm lửa nhỏ lắc đầu, nói:

- Ta chưa từng thấy qua loại huyết mạch này! Chẳng lẽ là chủng loại mới sinh ra trong thiên địa sao? Kỳ quái… Sở dĩ hắn bị thương, cũng không phải là bị Nội hạch Thái Dương gây tổn thương, mà là hắn đã chạm trúng Đế lăng, bị Đế lăng chấn thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.