Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1174: Chương 1174: Thiên Đình thủy sư




Tất Phương Thần Nhân vội quay lại, ánh mắt lộ sự sợ hãi, hét lên một tiếng, toàn thân bùng lên thần hỏa, biến thành vô số phượng hoàng lửa đón chiêu công kích của Lục Vọng.

Lục Vọng nhận ra tu vi của vị thần minh này chỉ có vậy, lật tay thu thần thông về, cười:

- Đắc tội rồi!

Tu vi thực lực của hắn đúng là cường hãn, thân thông thu về hay tung ra đều chỉ trong nháy mắt, ung dung nhàn nhã.

Thần hỏa của Tất Phương Thần Nhân đánh hụt mục tiêu, phượng hoàng lửa thần thông của hắn lao thẳng xuống thuyền của Lật Lục thị thì không khỏi tâm hoảng ý loạn, vội vàng định thu thần thông về nhưng bản lĩnh lại không đủ. Thần thông dù thu về nhưng bị kìm nén đến mức mặt đỏ bừng lên.

Tất Phương Thần Nhân có chút thẹn quá hóa giận, muốn phát tác mà không dám, nói:

- Không dám, không dám.

Nói rồi vội bỏ đi.

- Tốc độ phản ứng và thực lực đều chỉ là thần ma phổ thông, chắc không phải ở Tiên Thiên Cung.

Lục Vọng lắc đầu:

- Những kẻ ở Tiên Thiên Cung thực lực đều không vừa, đặc biệt là Dịch tiên sinh thì càng đáng nể.

Lục Băng Nga sắc mặt đột nhiên biến đổi, kêu lên:

- Nguy rồi! Ngăn hắn lại!

Tất Phương Thần Nhân nghe thế, sắc mặt tái đi, vội dừng lại nói lớn:

- Sư huynh sư tỷ Lật Lục Thị xin tha mạng!

Lục Băng Nga cười khảy:

- Dịch tiên sinh, ta đã nhìn thấu ngươi rồi, hà tất phải giả vờ như vậy?

Tất Phương Thần Nhân làm vẻ không hiểu, cười trừ.

Lục Băng Nga đánh giá hắn một lượt, bỗng bật cười:

- Ta lừa ngươi thôi, ngươi đúng là không phải hắn, chúng ta tiếp tục!

Lục Vọng cười:

- Tỷ tỷ hơi đa nghi quá rồi.

Các thần ma trên thuyền cũng đều lắc đầu cười, Lục Băng Nga nghiêm nghị nói:

- Không phải ta đa nghi mà là việc này quá quan trọng. Mới đây Ương Trường Sinh chết ở Lật Lục thị chúng ta, khiến Lật Lục thị nằm giữa vòng xoáy, chỉ không cẩn thận là có thể bị cuốn vào dòng chảy ác liệt đó, khó lòng bảo toàn. Lúc này chỉ còn cách tìm được Dịch tiên sinh và Mục Khanh Tuyền, chuyển giao cho Trung Ương thị thì Lật Lục thị chúng ta mới thoát khỏi vòng xoáy đó.

Lục Vọng suy nghĩ, nói:

- Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ vì thế mà đắc tội Tiên Thiên Cung.

- Không, chúng ta không đắc tội Tiên Thiên Cung, hoặc có thể nói là Tiên Thiên Cung không dám đắc tội chúng ta.

Lục Băng Nga cười:

- Giờ Tiên Thiên Cung đã đắc tội Thiên Đế tộc, lại đắc tội Trung Ương tộc, Tiên Thiên Đế Quân sẽ không mất lý trí tới mức đắc tội Lật Lục thị chúng ta.

Lục Vọng chợt hiểu, cười:

- Vẫn là tỷ tỷ tinh tường, chẳng trách mà trưởng lão trong tộc lại coi trọng tỷ tỷ như vậy, đệ phải học hỏi tỷ nhiều.

Lục Băng Nga thở dài:

- Dù sao ta cũng là nữ nhi, sớm muộn cũng phải gả đi. Nếu đệ sớm độc lập được thì tỷ cũng có thể yên tâm tìm một đức lang quân để gửi gắm cả đời.

Lục Vọng xấu hổ. Đột nhiên trên không trung vọng lại từng trận âm thanh lớn, từ trên trời giáng xuống một dải thiên hà đổ ào ào xuống. Vô số con thuyền lớn gióng trống mở cờ từ bốn phương tám hướng lái tới.

Trên những chiếc thuyền lớn đó là các vị thần ma sừng sững, khí tức hùng hồn, áo giáp sáng loáng thần quang.

Lục Băng Nga sắc mặt biến đổi, kêu lên:

- Thiên Đình Thủy sư?

Các con thuyền lớn lái ra khỏi thiên hà về phía này, trong đó có một vị Thần Hầu nhấc mũ giáp ra lộ con mắt lớn.

Con mắt đó chiếm cả gương mặt, không thấy mũi miệng đâu. Vị Thần Hầu này giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một cái mồm, sát khí đằng đằng nói:

- Dám hỏi là Lật Lục thị đúng không?

Lục Băng Nga không dám chậm trễ, cúi người nói:

- Đúng vậy. Thuộc mạch Lật Lục thị tộc trưởng, Lục Băng Nga, Lục Vọng xin chào tướng quân!

Vị Thần Hầu nghe thấy thuộc mạch Lật Lục thị tộc trưởng thì khách khí nói:

- Thì ra là Băng Nga cô nương, Vọng công tử, đắc tội rồi. Thiên Nhãn thần tộc Nghiêm Công Phó xin chào hai vị!

Lục Vọng nói:

- Tướng quân, tại sao Thiên Đình lại xuất động tới cả Thiên Hà Thủy sư?

Vị Thiên Nhãn Thần Hầu Nghiêm Công Phó thở dài:

- Văn Đạo điện hạ đã chết rồi, trúng độc thủ ngay trong lãnh địa của Lật Lục thị các vị. Bệ hạ chấn nộ, lệnh cho Thiên Hà Thủy sư tới điều tra.

Lục Băng Nga tỷ đệ lạnh gáy, không rét mà run, kêu lên:

- Văn Đạo điện hạ sao lại cũng xảy ra chuyện được?

- Bệ hạ yêu quý nhất vị điện hạ này, rất coi trọng hắn, không ngờ lần này điện hạ bị tấn công, ngay cả hồn phách cũng không còn, chắc các vị không nghĩ cũng biết bệ hạ sẽ phẫn nộ thế nào.

Thiên Nhãn Thần Hầu Nghiêm Công Phó thở dài:

- Hai vị, đúng là đắc tội rồi, bọn ta cũng là phụng mệnh mà tới, không phải muốn đắc tội Lật Lục thị đâu.

Lục Băng Nga, Lục Vọng tâm rối bời, hôm nay hết chuyện này tới chuyện khác, tất cả đều xảy ra trên lãnh địa Lật Lục thị khiến Lục Băng Nga cũng rối tung không biết làm sao.

Thiên Nhãn thần tộc Nghiêm Công Phó nói:

- Thủy sư đô đốc đã tới thánh địa của Lật Lục thị thông báo, phó đô đốc đang tới nơi điện hạ gặp nạn, các thủy sư bọn ta đang dẫn đoàn đi tuần sát các nơi của Lật Lục thị, tìm kiếm tên ma đầu giết hại điện hạ, mong đồng đạo Lật Lục thị tạo điều kiện.

- Mời Nghiêm tướng quân!

Nghiêm Công Phó hô một tiếng, các vị thủy sư thần ma tế lên các tấm lưới lớn phủ đầy bầu trời, mặt đất. Những tấm lưới đó được luyện chế từ xạ tuyến, vừa tung ra là dung nhập thiên địa, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.

Lục Băng Nga nhìn ra phía khác, thấy vô số thiên la địa võng mà Thiên Đình thủy sư thần ma tế ra. Lần này tới Lật Lục thị có tới hàng trăm vạn thần ma, trăm vạn tấm thiên la địa võng tế lên, cho dù là muỗi cũng bay không thoát, địa long cũng không tránh nổi.

- Đắc tội, đắc tội!

Nghiêm Công Phó liên tục cáo lỗi, cười:

- Tiểu thần cần kiểm tra các thần ma trên thuyền, không biết có thể tạo điều kiện không?

- Tướng quân cứ tự nhiên!

Nghiêm Công Phó kiểm tra một lượt rồi lại cáo lỗi, đúng lúc này, một vị Tất Phương Thần Nhân cưỡi hỏa vân bay tới, Nghiêm Công Phó lệnh cho thần ma chặn lại, Lục Vọng cười:

- Nghiêm tướng quân, vị sư huynh Tất Phương Thần Nhân đây bọn ta đã kiểm tra, không có gì khả nghi.

Nghiêm Công Phó cười:

- Không phải tiểu thần không tin Lật Lục thị mà là vì tên ma đầu giết hại điện hạ hung tàn xảo quyệt. Việc này quan trọng, tiểu thần không thể không cẩn thận. Thực không dám giấu, tiểu thần xuất thân Thiên Nhãn thần tộc, con mắt này được gọi là “pháp nhãn vô song”, tuy ta chỉ có một mắt nhưng có thể nhận ra mọi sự biến hóa, nhìn thấu bản chất biến hóa, quan sát nguyên thần bí cảnh. Nếu hắn thật sự không có gì khả nghi thì nhìn là biết.

Lục Vọng nhìn Tất Phương Thần Nhân, nói với vẻ có lỗi:

- Huynh đài, đắc tội rồi!

Tất Phương Thần Nhân sắc mặt tái đi, run rẩy nói:

- Còn phải chịu mấy lần tội nữa? Tiểu thần trên đường tới đây sắp bị dọa chết rồi!

Nghiêm Công Phó cười:

- Huynh đài xin đừng trách, ta cũng là phụng mệnh hành sự, nếu không có nghi ngờ gì đương nhiên mời huynh đài qua.

Hắn khách khí như vậy là vì đây là địa bàn của Lật Lục thị, có ai biết được vị Tất Phương Thần Nhân này có phải vị gia thần quyền quý nào của Lật Lục thị, vì thế khách khí một chút cũng chẳng có gì thiệt.

Nghiêm Công Phó mở thần nhãn, trong mắt bắn ra một đạo thần quang chiếu lên Tất Phương Thần Nhân, Lục Vọng cười:

- Nghiêm tướng quân quá cẩn thận rồi, bọn ta đã kiểm tra mấy lần…

Đột nhiên trong cơ thể Tất Phương Thần Nhân phát ra tiếng nổ tanh tách, dưới ánh thần quang của Nghiêm Công Phó, nhục thân của Tất Phương Thần Nhân không ngừng biến dạng, vốn dĩ hắn rất gầy, lúc này lại phụt phụt nổi cơ bắp, ngoài ra xương cốt cũng liên tục biến đổi!

Lục Vọng và Lục Băng Nga trố mắt nhìn, lúc này Tất Phương Thần Nhân lắc mình biến thành một con Tiên Thiên Kim Ô, kêu lên một tiếng, vỗ cánh biến thành đạo lưu quang chạy mất.

- Dịch tiên sinh!

Lục Vọng và Lục Băng Nga kêu lên.

- Bắt lấy hắn!

Nghiêm Công Phó quát lớn, các vị thần ma thủy sư cùng hô vang, khởi động thiên la địa võng, Tiên Thiên Kim Ô mà Chung Nhạc biến thành vừa bay không được bao xa đã đâm vào tấm lưới ẩn hiện trong trời đất, Thủy Sư thần ma gầm lên, định thu lưới về thì thấy ba cái móng sắc của Tiên Thiên Kim Ô xé rách thiên la địa võng, vỗ cánh bay đi!

- Giết!

Nghiêm Công Phó mắt bắn ra cột thần quang nhằm vào Chung Nhạc, dù sao hắn cũng có tu vi thực lực của Thần Hầu, chiêu này chắc chắn có thể giết được Chung Nhạc!

Chung Nhạc vỗ cánh, vừa tránh được thần quang thì lại đâm vào một tấm lưới khác. Trên thuyền thủy sư, các vị thần ma nhảy lên, đáp xuống tấm lưới lớn, tay cầm móc câu, trường thương vừa đâm vừa móc về phía hắn.

Nháy mắt trên không trung đâu đâu cũng thấy thủy sư thần ma chạy như bay, còn đạo thần quang của Nghiêm Công Phó bắn hụt thì quay ngược trở lại, giống như con rồng uốn mình, lao thẳng về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc liên tiếp xé rách mấy chục tấm lưỡi, thủy sư thần ma cuối cùng cũng ở ngay gần trước mặt, công kích như mưa nhằm vào hắn.

Chung Nhạc coi như không thấy, lại xé rách một tấm lưới, định lao qua thì đạo thần quang từ mắt Nghiêm Công Phó xẹt một tiếng quấn chặt được hắn.

Thần quang không chỉ giữ chặt nhục thân mà ngay cả nguyên thần cũng bị trói chặt, giữ chặt mọi sự biến hóa.

- Bắt được hắn rồi!

Các vị thần ma hoan hô, hàng mấy trăm trường thương, móc câu vừa đâm vừa móc lên người Chung Nhạc, ánh lửa tóe lên, trường thương và móc câu đều bị đánh bật, chỉ có Chân Thần ra tay thì mới xuyên qua được da của hắn, nhưng cũng không đâm được sâu.

- Nhục thân của hắn mạnh thật!

Thủy sư thần ma kinh ngạc, Nghiêm Công Phó đang định bắt Chung Nhạc thì đột nhiên từ mi tâm Chung Nhạc xuất hiện một thanh thần đao, chém đôi thần quang.

Chung Nhạc thoát thân, vỗ cánh bỏ chạy, nhưng rồi lại bị vướng vào một tấm lưới khác, hàng trăm thần ma lao tới công kích.

Nghiêm Công Phó nhún người nhảy lên thuyền thủy sư, khởi động chiến thuyền di chuyển về hướng Chung Nhạc trong tấm lưới, Chung Nhạc biết sự lợi hại của hắn, lập tức phá lưới bỏ chạy.

Con thuyền lớn đâm vào lưới, hàng vạn thần ma đều mắc trên lưới, thiên la địa võng bị con thuyền kéo đi, các thủy sư thần ma cũng bị kéo bay lên, nhưng tất cả đều nhanh nhẹn đáp xuống thuyền, thu lưới về.

Con thuyền phá không, các vị thần ma điều động thần quang pháo trên mũi thuyền chĩa về phía Chung Nhạc, hàng loạt chùm sáng bắn ra.

Lục Vọng do dự nói:

- Tỷ…

- Đuổi theo!

Lục Băng Nga quyết đoán:

- Dịch tiên sinh tuy chưa chắc là hung thủ giết Văn Đạo điện hạ nhưng chắc chắn là kẻ giết Ương Trường Sinh, không thể thả hắn đi!

Thuyền của Lật Lục thị uỳnh một tiếng phá không, đuổi theo con thuyền chiến của Thiên Hà thủy sư.

Tiên Thiên Kim Ô Chung Nhạc biến thành tốc độ cực nhanh, xuyên qua không gian lao đi khiến không khí cũng vỡ vụn. Thần quang pháo bắn phía sau bị không gian vỡ vụn nuốt chửng, không thể gây tổn thương được gì cho hắn.

Nghiêm Công Phó đại nộ, bay lên không trung rồi lao đi truy đuổi.

Lục Băng Nga và Lục Vọng cũng thấy con thuyền này khó lòng theo được tốc độ của Chung Nhạc, liền rời khỏi thuyền đuổi theo sau Ngiêm Công Phó.

Tốc độ của Chung Nhạc nhanh tới mức nào chứ? Cho dù Nghiêm Công Phó có tu vi Thần Hầu thì cũng càng đuổi càng xa. Bỗng lúc này phía trước có đám tường vân bay tới, vô số lá cờ tung bay, trên đó có hai chữ “Trung Ương”, những lá cờ này giống như cả bức tường chặn giữa trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.