Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 81: Chương 81: Tiếng Đàn Trong Rừng.




– Hồng san hô này quả thật là một món hồn binh không tệ!

Trong miếu thờ Ưng Chuẩn lĩnh, Chung Nhạc đã ở đây được mấy ngày. Hắn tỉ mỉ tế luyện gốc san hô cao mấy thước này, lòng không khỏi tán thưởng. Tuy gốc san hô này có uy lực thua kém Liêu Nhận, nhưng hơn về số lượng kiếm khí. Chỉ cần thôi động là sẽ có mười tám đạo kiếm khí bắn ra, bay múa như những cành liễu, vô cùng sắc bén.

Qua nhiều ngày tế luyện, Chung Nhạc đã tìm tòi hiểu rõ về gốc san hô này được bảy tám phần, có thể tế luyện như ý.

Hắn tế san hô lên, mười tám đạo kiếm khí vụt ra, bay lượn trên không trung như những con rắn bạc. Kiếm khí xoẹt qua nhau, không hề gây ra va chạm gì. Chung Nhạc búng ngón tay, Long Tướng kiếm khí bay ra, hoành không, va chạm với mười tám đạo kiếm khí của cây san hô. Những tiếng xùy xùy vang lên, mười tám đạo kiếm khí bị Long Tướng kiếm khí cắt nát.

– Chất lượng của kiếm khí trong san hô không cao, kém Long Tướng kiếm khí và mộc kiếm khí mà ta tu luyện, nhưng hơn về số lượng. Những kiếm khí này chắc là do Chuẩn Kiêu tự luyện nhỉ? Thu!

Chung Nhạc thôi động san hô. Những mảnh kiếm khí vỡ trong không trung bay tới, chui vào trong cây san hô.

Tân Hỏa ngồi trên bờ vai Chung Nhạc, bình luận:

– Đối phó với Luyện khí sĩ bình thường thì vậy là được rồi. Đối phó cao thủ thì lúc chết cũng không quá khó coi.

Chung Nhạc gật đầu đồng ý:

– Nếu có thẻ luyện Long Tướng kiếm khí và mộc kiếm khí vào trong gốc san hô này thì uy lực của nó sẽ tăng lên một bậc!

Hắn vừa trở thành Luyện khí sĩ, nên hoàn toàn không hiểu gì về việc luyện chế hồn binh, đành phải từ bỏ.

– Nay bản lĩnh của ta vẫn còn kém lắm, không có thủ đoạn phòng ngự. Cho dù là Long Tướng kiếm khí hay Bôn Lôi kiếm khí, hoặc là Liêu Nhận, san hô thì đều dùng để tấn công, chứ không thể phòng thủ. Nếu gặp phải cao thủ, chắc chắn sẽ chết rất khó coi.

Chung Nhạc nhíu mày. Tính ra thì hắn chỉ được coi là nửa Luyện khí sĩ, pháp môn tu hành quá ít, thủ đoạn bảo vệ cũng chẳng có là bao. Vì tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ mà tu vi của hắn tăng lên quá nhanh, làm cho tu hành thiếu sót rất lớn. Nếu đối mặt với loại hồn binh công kích như cây san hô này, mà hắn không trốn đi, thì chỉ có bị giết, chứ chẳng có cách nào ứng phó cả. Việc tu luyện của hắn không theo hệ thống, nên cũng rất nhiều điểm tai hại. Nếu giao đấu với Luyện khí sĩ bình thường thì còn được, chứ gặp phải cao thủ là bó tay chịu chết.

Không chỉ như vậy, hắn còn không biết cách luyện chế đồ đằng trụ và hồn binh, đây cũng là thiếu sót rất lớn. Ngoài ra hắn còn chưa tu luyện qua các loại pháp môn phi hành. Với việc phải biến thành Long tướng, ngự lôi phi hành tiêu hao tu vi rất lớn.

– Thủ đoạn của ta ít quá. Về Kiếm Môn rồi nhất định phải tu luyện thêm vài loại tuyệt học chân truyền mới được.

Không lâu sau, đám Luyện khí sĩ Yêu tộc là Hổ Văn Sinh, Bạch Tú Sĩ tới chơi, cười nói:

– Long Nhạc lão đệ, bọn ta còn tưởng ngươi đã chết trong trận đại loạn kia, không ngờ ngươi vẫn còn sống! Nhiều ngày nay có Luyện khí sĩ dòm ngó lãnh địa của ngươi, may mà có bọn ta khuyên can nên mới thôi đó.

Chung Nhạc cười cảm ơn:

– Ta nhận được tin từ gia tộc muốn ta về ngộ linh, tu thành Luyện khí sĩ, nên không kịp tới xem trận chiến trong núi lửa. Xuân Nhi, Hạ Nhi, các ngươi hãy chuẩn bị chút đồ chay để ta với các vị sư huynh uống vài chén.

Đám người Hổ Văn Sinh lập tức nghệt mặt ra, rồi vội nói:

– Không cần chuẩn bị đâu, bọn ta đã ăn uống no nê trước khi tới đây rồi. Long Nhạc lão đệ giờ là Luyện khí sĩ rồi ư?

Chung Nhạc gật đầu. Mấy tên Luyện khí sĩ này không tỏ ra bất ngờ, bởi Chung Nhạc xuất thân từ Long tộc, mà Long tộc có bề dày còn sâu xa hơn cả Yêu tộc, muốn làm cho một vị đệ tử trở thành Luyện khí sĩ không phải chuyện dễ dàng sao.

– Long Nhạc lão đệ đi trước một bước kể cũng may, những cường giả không đi đều chịu thiệt thòi cả.

Bạch Tú Sĩ thở dài, kể qua về chuyện xảy ra ở trong ngọn núi lửa. Đám người Cô Hồng Tử tổn hại hơn mười vị cường giả, chạy ra núi lửa, rồi quay lại Cô Hà thành quyết đấu với bốn cao thủ Kiếm Môn ở bên ngoài thành, đánh cho trời đất mịt mù, nghiêng ngả. Lại bị cao thủ Kiếm Môn giết đi vài vị cường giả. Ai nấy đều bị thương thảm trọng. Thấy không giết được bốn người này, Cô Hồng Tử lập tức thôi động bức tượng thần thú trên Cô Hà Thành. Đám người Phương Kiếm Các không địch lại được, bèn lập tức rút lui. Cô Hồng Tử suất lĩnh Luyện khí sĩ Yêu tộc xông vào Đại Nguyên Hoang Địa đuổi giết bốn cao thủ Kiếm Môn, tới nay vẫn chưa về, không biết tình hình như thế nào.

Nói chuyện phiếm một lát, Chung Nhạc tiễn đám người Hổ Văn Sinh, hắn chắp tay nói:

– Các vị sư huynh, mấy ngày tới ta phải về nhà một chuyến, tu luyện thêm mấy pháp môn lợi hại. Lúc ta không ở đây, mong các vị sư huynh quan tâm tới lãnh địa của ta nhiều hơn.

Đám Luyện khí sĩ kia vội vàng đáp lễ, cười nói:

– Long Nhạc lão đệ cứ yên tâm, có chúng ta ở đây, kẻ nào dám tới cướp lãnh địa của ngươi chính là đối địch với bọn ta.

Chung Nhạc yên tâm.

Bốn nha đầu Xuân Nhi bận rộn đi tới đi lui, giao trồng linh dược xung quanh miếu thờ, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm gì, vô ưu vô lự.

– “Dẫu sao ta cũng không thể ở đây lâu dài, sớm muộn gì cũng phải quay về Kiếm Môn. Nếu ta không ở, Yêu tộc khác xâm phạm, e rằng Nhân tộc trong lãnh địa này sẽ bị ăn thịt hết mất.”

Thấy cảnh ấy, Chung Nhạc thầm nghĩ: “Nếu ta có thể để lại đồ đằng của ta ở đây, Yêu tộc khác xâm phạm, ta có thể để đám Hạ Nhi kích phát đồ đằng, tổn thất sẽ không quá nặng nề. Ta phải mau chóng quay về Kiếm Môn để học cách luyện chế đồ đằng trụ và hồn binh, nếu không thì sẽ không bảo vệ được bọn họ!”

Pháp môn quan tưởng mà hắn tu luyện không có nhiều, hơn nữa đều không truyền cho bên ngoài. Nếu truyền thụ cho đám người Thu Nhi pháp môn như quan tưởng xuất khiếu pháp hay Bôn Lôi Kiếm Quyết của Kiếm Môn thì Yêu tộc tất sẽ phát hiện đó là công pháp của Kiếm Môn, lai lịch của hắn sẽ bị lộ ngay. Lần này trở về Kiếm Môn, mục đích chính của hắn là bổ sung những thiếu sót của bản thân, tu luyện thêm nhiều pháp môn, học cách chế tạo hồn binh và đồ đằng trụ.

– Đông Nhi, Xuân Nhi, ta phải ra ngoài một thời gian. Nếu có Luyện khí sĩ Yêu tộc khác tới ăn các ngươi, hãy cầu cứu đám Hổ lão gia, Bạch lão gia. Bọn họ sẽ nể mặt ta mà bảo vệ các ngươi.

Chung Nhạc dặn dò bốn thiếu nữ mấy câu rồi lập tức lên đường quay trở về Đại Hoang.

Hai tiếng rồng ngâm vang lên. Hai con giao long dài tới ba mươi trượng tự động hình thành dưới chân hắn, cùng lao vụt đi, tốc độ nhanh hơn tuấn mã cả chục lần.

Nếu là trước đây khi phải đi quãng đường xa như vậy, hắn sẽ không dùng cách này để đi. Mà nay tinh thần lực của hắn đã khác biệt hoàn toàn so với trước, lúc trước tinh thần lực của hắn là nước, mà nay tinh thần lực trong thức hải của hắn là kim dịch, loại tinh thần lực cô đọng cao độ này đủ để chống đỡ sự tiêu hao kia.

Không chỉ như vậy, theo sự tiêu hao về tinh thần lực, linh hồn hắn quan tưởng Toại Hoàng sinh ra tinh thần lực cũng là kim dịch, nên tinh thần lực cũng được nâng cao về mặt chất. Đây là ưu điểm của việc hắn ngộ ra linh, tu thành Luyện khí sĩ, hoàn thành thoát thai. Chỉ riêng về mặt tinh thần lực, hắn đã hơn vô số Luyện khí sĩ khác rồi.

Chẳng qua tinh thần lực có tăng về mặt chất, lại không tăng về mặt lượng. Chẳng những không tăng, mà còn co lại đi rất nhiều. Nay kim dịch trong thức hải của hắn chỉ có chừng trăm mẫu, dập dềnh bồng bềnh. Từ một thức hải rộng cả mấy ngàn mẫu nay chỉ còn từng đó.

Tuy thức hải nhỏ đi, nhưng tinh thần lực của hắn lại mạnh tới đáng sợ. Tuy chưa có được chân truyền giao long đồ đằng, nhưng giao long mà hắn quan tưởng ra có uy lực còn mạnh hơn cả chân truyền, tốc độ cũng nahnh hơn rất nhiều.

– “Với tốc độ này, chỉ mất bốn, năm ngày là ta có thể vượt qua Đại Nguyên Hoang Địa rồi!”

Chung Nhạc thầm nghĩ: “Đám người Cô Hồng Tử đang đuổi giết bốn cao thủ Kiếm Môn, trên hoang nguyên này tất sẽ có rất nhiều Luyện khí sĩ Yêu tộc. Ta tốt nhất là đừng biến về hình người vội. Chờ khi tới Đại Hoang rồi, khôi phục tướng mạo sẵn có cũng được.”

Dọc đường đi, hắn nhìn thấy không ít dấu vết chiến đấu, hẳn là do đám Luyện khí sĩ Yêu tộc truy kích tứ đại cao thủ Kiếm Môn để lại. Cũng gặp không ít Luyện khí sĩ Yêu tộc tìm kiếm khắp nơi, từ xa nhìn thấy hắn, nhận ra hắn thuộc Long tộc nên không có chạy tới hỏi han gì.

Ba ngày sau, Chung Nhạc chân đạp song long xuyên qua một khu rừng rậm trong bình nguyên. Ba ngày này hắn chạy được hơn một vạn dặm, càng lúc càng gần Đại Hoang.

– Một ngày nữa thôi là có thể bước vào Đại Hoang rồi.

Chung Nhạc thả long tâm tình, tốc độ tăng nhanh hơn. Đột nhiên lòng hắn như dâng lên hồi chuông báo động. Hắn vội dừng lại, xùy một tiếng, song long dưới chân hắn vỡ tung, dường như bị thứ gì chặt làm đôi.

Sau đó, một tiếng đàn tính tang vang lên. Chung Nhạc tóc gáy dựng thẳng, vội lộn vòng ra sau, lùi được hơn mười trượng thì có một đạo kiếm khí rất nhỏ như một sợi dây đàn vụt qua lồng ngực hắn.

Chung Nhạc hạ xuống đất, đứng vững. Lúc này rừng cây phía sau hắn đã đổ rạp từng mảnh. Cả một rừng cây rộng mấy trăm mẫu đã bị đạo kiếm khí kia đốn hết.

– Quân Tư Tà?

Chung Nhạc cả kinh, lập tức nhận ra chủ nhân của đạo huyền kiếm khí này. Hắn từng thấy cảnh nữ tử Quân Tư Tà này ra tay, dùng đàn làm kiếm, sắc bén vô cùng. Dù bị hai nư đệ tử của Hãm Không thành chủ vây công cũng không hề nao núng.

Chung Nhạc nhìn theo phương hướng huyền kiếm khí bắn tới, liền thấy một thiếu nữ lục y ngồi dưới một tàng cây, mình đầy thương tích, toàn thân là máu, cùng một cây đàn cổ đặt trên đùi.

Nàng hơi thở mong manh, thấy Chung Nhạc thoát được đạo kiếm khí này thì khuôn mặt tỏ ra quyết tuyệt, cố gắng động một sợi dây đàn định tự sát. Lại đúng lúc này, một đạo hắc quang bắn ra từ trong rừng, xuyên qua xương bả vai của nàng, găm nàng vào tàng cây.

– Quân Tư Tà, một trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn, cuối cùng cũng bị ta bắt được!

Tiếng cười to vang lên từ trong rừng cây. Chung Nhạc quay sang nhìn thì thấy hai tên Luyện khí sĩ Yêu tộc với vẻ mặt đầy tự mãn đi ra. Hai tên Luyện khí sĩ này thấy Chung Nhạc thì sắc mặt đều biến đổi, nhưng khi thấy hình dáng của hắn nên đều thở phào nhẹ nhõm, rồi bước thẳng tới phía Quân Tư Tà.

Quân Tư Tà gắng giãy dụa, nhưng do thương thế quá nặng, lại bị đạo ô quang kia găm thẳng vào cây, nên chẳng thể giãy ra. Ô quang kia chính là một cái tam tiêm xoa tử, dài chừng hai thước, hẳn là một hồn binh. Mặt xoa tử đen thùi, trên có bôi kịch độc, dường như có hắc khí xâm nhập vào cổ nàng ta.

Chung Nhạc chớp mắt, rồi đột ngột cất bước đi tới phía Quân Tư Tà, cười nói:

– Luyện khí sĩ Nhân tộc có giá rất cao, nhất là nữ Luyện khí sĩ, giá lại càng cao, huống hồ lại còn là Quân Tư Tà, một trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn! Hai sư huynh, ta vốn sắp bắt được ả ta, hai ngươi lại chặn ngang là thế nào?

Hai tên Luyện khí sĩ Yêu tộc kia có diện mạo như sài lang, một kẻ thân người tay sói, tay cầm tiểu cương xoa, kẻ kia đầu sói thân người cầm lang nha bổng trong tay, nghe vậy mắt tỏa hung quang quay sang nhìn Chung Nhạc.

Tên Luyện khí sĩ tay sói mình người liếm môi, cười lạnh:

– Long tộc? Nghe nói có một tiểu tử Long tộc mới tới Cô Hà thành, tên là Long Nhạc, vẫn chưa phải Luyện khí sĩ, ngươi chắc là tiểu tử đó nhỉ?

– Thanh đao trên lưng ngươi là luyện từ thần nha?

Tên Luyện khí sĩ đầu sói dừng tầm mắt trên Liêu Nhận dài một trượng bảy trên lưng Chung Nhạc, đôi mắt tỏa sáng, cười khà khà:

– Xem ra ông trời đối đãi với anh em ta không tệ, được ngay hai món bảo bối. Tiểu tử Long tộc, coi như ngươi gặp xui đi. Mau giao thần nha ra đây, ta tha chết cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.